Ngày 28-2. Ngày mà cách đây 20 năm trước, người thừa kế tương lại của tập đoàn lớn mạnh SK nhìn thấy ánh mặt trời đầu tiên trong bao giọt nước mắt vì hạnh phúc vỡ òa. Hôm nay, trong niềm vui háo hức của tất cả mọi người, một bữa tiệc sang trọng lại được tổ chức để kỉ niệm cái ngày hạnh phúc vì một sinh linh nhỏ bé đã xuất hiện trên trái đất này. Thấy chưa, tôi viết văn biểu cảm đỉnh chưa, hay chưa, hấp dẫn chưa, và...phát ói chưa... Ghê thật đấy, không thể ngờ con nhóc như tôi mà viết ra được những dòng này, nghĩ lại, mình lắm tài gớm. Khâm phục, khâm phục.

E hèm, tôi tự sướng hơi nhiều quá thì phải. Quay lại vấn đề chính nhé.

ATC, tập đoàn mang thương hiệu lớn mạnh về ngành thời trang tiếng tăm tại Châu Á, với cái lò luyện mang tính chất lừ, họ đã đào tạo không biêt bao nhiêu những nhà thiết kế tài năng với những bộ đồ thời trang cực nổi tiếng và những người mẫu chuyên nghiệp, nhưng điều đáng nói ở đây, nhà thiết kế tài giỏi Lâm Ngọc Thắng bố tôi, đang đảm nhiệm chức giám đốc phòng thiết kế và mẹ tôi, người mẫu xinh đẹp Kerra Ann, cũng là một trong những người mẫu thuộc quyền quản lí của công ti này, thế nên chỉ cần một cái búng tay của họ, nhà tôi cuốn gói ra đường ăn xin liền.

Hiện tại bây giờ đã là 7h tối, nếu như mọi ngày ở nhà, tôi đang ở trong cái bộ dạng lôi thôi lếch thếch mà nhai nhồm nhoàm bữa tối một cách ngon lành cành đào. Nhưng hôm nay, tôi đang phải vượt lên bao khó khăn, trải qua bao thử thách để vượt lên giành lại cho mình 50% tiền chi tiêu trong tháng, Lâm Vũ Quỳnh, cố lên, chịu khổ có một chút thôi mà.

Một chút cái gì chứ??? Nhiều chút mới đúng, bây giờ nhìn trông bộ dạng của tôi không, có khổ sở không? Bình thường, mái tóc Vic của tôi cũng đẹp mà, đừng này mẹ tôi bắt tôi đội lên đầu cái mới tóc giả màu vàng chóe vừa nặng vừa nóng bức, phần tóc phía trước để mái ngang che đi mất cái trán cao thong minh của tôi, phần đuôi thì uốn xoăn xoăn bám trên cổ khiến tôi khó chịu vì ngứa ngáy, bộ váy kiểu "dế xương"" kiểu dáng gì đâu mà chật ních khó thở, còn một điều kinh khủng hơn, tôi đâu có thấp, thậm chí còn cao đấy chứ, thế mà mẹ tôi bắt tôi chưng lên đôi dép cao 10 phân, 166+10=176, tình hình thì tôi không khác gì cái sào thật sự. Híc...ôi đời tôi lắm trông gai.

- Liệu hồn mà ăn nói cho đường hoàng vào không thì đừng có trách mẹ đấy nhé.- Mẹ tôi ở bên cạnh gằn giọng.

- Cố gắng ra dáng tiểu thư lịch thiệp nhé con gái.- Bố tôi nháy mắt với tôi, mỉm cười.

Nghe đến hai từ tiểu thư, tôi sặc mặc dù trong miệng chưa có thứ gì. Tôi căm thù chữ tiểu thư. Thế kỉ bao nhiêu rồi, Việt Nam đâu còn trong cái tình trạng thời kì phong kiến đâu mà tiểu với cả thư cơ chứ. Nói thật nhé, đã có lần tôi thức trắng một đêm để làm bạn cùng cuốn từ điển Hán- Việt dày mờ mắt để tra từ tiểu thư đấy. Kết quả không như mong đợi khi chữ tiểu thư người ta giải thích cực nhiều nghĩa, nhưng tôi vẫn quyết định lựa chọn một nghĩa mà theo tôi nó là đúng nhất. Đây, các bạn nghe nhé. " Tiểu"" có nghĩa là " đi tiểu" hay nói một cách dân dã và cực kì bất lịch sự đó chính là " đi tè" ( sorry), Và " thư" có nghĩa là " nhiều"", thế nên, " tiểu thư" có nghĩa là đi tiểu nhiều lần. ok. Mà đi tiểu nhiều lần có nghĩa là có những căn bệnh không bình thường về hệ bài tiết. Đấy, vậy mà ai cũng thích được gọi là tiểu thư mới nực cười chứ, cái thế giới này buồn cười thật đấy.

- Chai hai vợ chồng, dẫn con gái tới đây hả?

Một đôi vợ chồng trung niên trong bộ cánh sang trọng tuyệt đẹp đến chỗ tôi và bố mẹ tôi đang đứng, mỉm cười chào bố mẹ tôi, rồi sau đó nhìn sang tôi. Nhìn cái gì mà nhìn chứ? Yên tâm với tay nghề hóa trang của bố mẹ tôi đi, thế nên không chê xấu được đâu.

- Chào chủ tịch.- Bố tôi lên tiếng chào đáp trả cực kì lễ phép.

Ô, hóa ra đây là vị chủ tịch người đứng đầu lớn mạnh này, thỏa nào nghe giọng điệu có vẻ ra dáng người đứng đầu, đôi vợ chồng bác ấy thật đẹp đôi khi đứng với nhau mặc dù đã đến tuổi trung niên.

Vì mày, vì 50% tiền chi tiêu tháng này và vì cả bố mẹ mày nữa. Thế nên Lâm Vũ Quỳnh, bắt đầu nào...

- Con chào hai bác, con tên là Lâm Vũ Quỳnh, bố mẹ con kể về hai bác nhiều lắm, hôm nay mới có dịp chào hai bác.

Tôi nhanh nhẹn nhập vai, khá ổn đấy chứ, nhìn con mắt hài lòng của các vị phụ huynh mà xem này. Gì chứ diễn kịch thì đối với Vũ Quỳnh này còn dễ hơn ăn bánh luôn, đừng có coi thường nhé, đặc biệt là mẹ đấy mẹ yêu quý của con ạ.

- Ôi trời,con bé này xinh đẹp thật anh nhỉ, lại lễ phép nữa, thế năm nay con bao nhiêu tuổi rồi.- Bà phu nhân chủ tịch quý phái có vẻ cực kì hài lòng với tôi thì phải.

Đấy, chỉ cần có thế thôi, thật quá đơn giản.

- Năm nay con 18 tuổi rồi ạ. Con rất cảm ơn lời khen của bác nhưng tất cả đều nhờ bàn tay thiết kế của bố mẹ con đấy ạ.

Một câu trả lời cực thông minh đấy, Lâm Vũ Quỳnh.

- Con bé khéo nói chưa kìa. Mà năm nay con trai của bác được 20 tuổi rồi,  18 và 20 hợp nhau lắm đấy.- Lại thêm một lời khen khiến mũi tôi suýt nổ tung ra của bác trai dành cho tôi.

Mà người ta khen tôi cũng đúng lắm chớ bộ. He

- Ô thế ạ, cháu nhất định sẽ làm quen với anh ấy a.

Bố mẹ tôi nhân tiện được một thể mồm ngoắc rộng ra nhìn tôi như "ếch ngồi đáy giếng", trông họ bây giờ buồn cười không thể tả nổi. Đương nhiên rồi, vì họ đâu có tin cô nàng đứng trước mặt là con gái của họ chứ. Với nụ cười ngọc ngà, gương mặt thanh tú, dáng người cao ráo năng động và đặc biệt là từng lời nói thật ấn tương, tôi đã gây được thiện cảm không hề nhỏ đối với hai vị chủ tịch cao quý trong thời gian ngắn khó tin. Nhưng đó là một sự thật đấy. Không khéo họ còn muốn rước tôi về làm con dâu nhà họ ấy chứ nhỉ.

Bộp...á á...đau...

Tôi thầm tát mình hàng trăm cái vì cái đầu óc chứa toàn thứ vớ vản của mình. Đúng là không có đứa nào nhắng nhít bằng tôi...hazzza. Một câu tuyên bố hung hồn nhé, từ trước tới giờ tôi đã xác định một câu chắc nịch rằng: " Tôi bị ế", vì có nhà đứa nào ngu lâu dốt dai rước một đứa con dâu như tôi về nhà chứ, chắc chưa được ba ngày tôi phải cuốn gói về nhà mẹ đẻ mất thôi. Hơn nữa cái gia đình tiền nhiều như nước lại càng không hề mơ...

Nhưng...

- Con bé dễ thương thật, mong nó làm con dâu nhà mình.

Trời đất, tôi vừa mới nói xong.

Tôi thề nhé, tôi chưa có nói gì đâu.

Cái miệng tôi linh thiêng phết nhỉ? Thôi không khéo mai bỏ nghề diễn viên theo nghề thầy bói mất thôi.

- Hai vị đùa vui ghê. - Mẹ tôi từ nãy tới giờ mới lên tiếng một câu vì rất bất ngờ vì chiến công tôi xây dựng nên.

- Ơ hay nhỉ, tôi đâu có nói là tôi đùa chứ. - Bác gái nhìn mẹ con tôi, cười vui vẻ.

- Tôi cũng thấy đúng đấy chứ. Mà không biết thằng con trai của tôi đi chào hỏi khách khứa gì mà lâu thế nhỉ. À, nó tới rồi kìa.

Tôi nhìn theo cái chỉ tay của bác trai cùng lúc đó người con trai quay đầu lại...bốn mắt nhìn nhau...

Ầm...nguyên một tảng đá to bự từ đâu rơi bịch xuống tôi.

Khuôn mặt đẹp trai rạng ngời, dáng người cao cực chuẩn, mái tóc màu vàng tạo kiểu thật tinh tế, đôi mắt màu nau cà phê chưa những ánh hào quanh chói lọi khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy hổ thẹn. Là cái tên Vũ Nhật Minh xấu sỗ bị tôi biến thành người tồi tệ trước con mắt chứng kiến của bao người vào cái hôm valentine, bị tôi trắng trợn cướp nguyên hộp thức ăn trưa đây mà..

Thôi lần này thì tôi chết rồi.