Tống Vĩnh Huy đọc xong liền gấp lại thánh chỉ, hai tay đưa cho Dương lão đầu.

Dương lão đầu mặt không biểu tình, ngữ khí bình tĩnh, nói: " Giữ lấy đi! Ta nói rồi.

Ta không còn là thành viên của Nghị Ma Đường nữa, cũng chẳng phải bách tính thuộc quản hạt Nghị Ma Đường.

Thánh chỉ không có hiệu lực với ta."
Tống Vĩnh Huy nhướng mày, Dương lão đầu từ chối tiếp nhận thánh chỉ khiến hắn thập phần khó xử.

Cần phải biết, thánh chỉ đại biểu cho quyền lực của các thế lực lớn ở Cửu Địa, mang theo vô hạn thánh uy, có thể so sánh với thánh chỉ của tứ quốc Đông Thành.

Bất kể là thành viên nội bộ giáo phái hay là tín đồ sinh sống trong lãnh thổ quản hạt của giáo phái đó khi tiếp nhận thánh chỉ đều phải hành lễ tiếp đón, không được phạm thượng.
Thánh chỉ của Nghị Ma Đường mang ý nghĩa cực kỳ lớn, không chỉ biểu thị quyền lực của đường chủ cùng giai cấp cao tầng Nghị Ma Đường mà còn đại diện cho một trong những đại môn phái cổ lão có nội lực mạnh mẽ nhất của Cửu Địa.

Nghị Ma Đường nước sâu như thế nào, không ai biết rõ, thế nhân giang hồ chỉ biết rằng đây chính là đệ nhất thánh địa ma đạo của Đông Thành, có thể lấy sức một mình đối trọng với tứ đại môn phái chính đạo Tâm Châu gồm Bát Quái Sơn, Thiên Nhai Thư Viện, Vô Thừa Tự và Đào Hoa Sơn.

Nhân sĩ giang hồ có thể không rõ ràng thực lực của Nghị Ma Đường, thế nhưng bốn đại phái kia đều là hàng tuyệt đỉnh ở Cửu Địa, sức ảnh hưởng thậm chí lan rộng ra cả Đông Thành, chẳng phải vậy mà bao đời nay Long Quốc không hề muốn đả động nhiều đến các môn phái này để tránh gây mâu thuẫn lòng người Cửu Địa.

Chỉ bằng vào điểm quan hệ đó cũng đủ để võ lâm giang hồ đối với cao thủ Nghị Ma Đường kiêng kỵ không thôi, vì vậy khi thánh chỉ Nghị Ma Đường xuất hiện chắc chắn biểu thị cho một việc vô cùng quan trọng, khiến thiên hạ quần hùng nếu có mặt đều chú mục theo dõi.
Lúc này, việc Dương lão đầu quả quyết cự tuyệt tiếp nhận thánh chỉ đại biểu một điều rõ ràng là hắn không còn liên quan gì tới Nghị Ma Đường, vì thế quyền lực của cao tầng Nghị Ma Đường không có hiệu lực đối với hắn.
Đổi lại là người khác, Tống Vĩnh Huy sẽ chẳng nói nhiều lời, một chưởng vỗ chết tên thất phu có mắt như mù, dám đắc tội Nghị Ma Đường.

Thế nhưng trước mặt hắn là Ma Trảo Long Thánh Dương Vân Châu.

Tại thời kỳ đỉnh phong của mình, Dương Vân Châu chính là đại ma đầu võ lực mạnh mẽ nhất của Nghị Ma Đường.

Lão chính là người từng đe dọa đến vị trí đại trưởng lão trong nghị đường, người từng có cơ hội vấn đỉnh thiên hạ nhất kể từ khi Yến Chủ qua đời, là người từ lúc xuất môn đến tuổi xế chiều đều khó tìm đối thủ có thể ngang hàng tranh phong.
Đừng nói là Tống Vĩnh Huy ở đây, cho dù là đại trưởng lão hay đường chủ Lạc Vô Khuyết có mặt ở đây cũng chưa chắc thay đổi được ý kiến Dương lão đầu.
Kỳ thực trong lòng Tống Vĩnh Huy vẫn có điều không rõ.

Hắn cho rằng đường chủ cùng đại trưởng lão rõ ràng biết tính cách của Dương lão đầu nhưng vẫn không hiểu thấu cố đấm ăn xôi, gửi đi thánh chỉ làm gì để chuốc lấy nhục.
" Nghe cho kỹ! Về bảo với Triệu Cự Lại cùng tiểu tử Lạc Vô Khuyết tốt nhất tự làm tự ăn, tự đi mà tìm kiếm thứ chúng muốn, lão phu lười phụng bồi chơi trò giả nhân giả nghĩa với chúng."
" Bảo đám cao tầng Nghị Ma Đường bớt đánh chủ ý lên lão phu, năm xưa để các ngươi tước đi Ma Long Thiết Trảo đã là cực kỳ nhẫn nhịn rồi.

Nếu còn muốn ta làm chó săn mở đường cho các ngươi thì đừng có trách.

Lão phu tuy dầu hết đèn tắt nhưng vẫn đủ sức kéo theo vài kẻ đệm lưng đấy."
" Từ nay về sau tốt nhất bảo đám lâu la Nghị Ma Đường tránh xa lão phu một chút, nếu không hậu quả tự nhận lấy."- Dương lão đầu ánh mắt ngập tràn sát ý, lạnh lẽo đến thấu xương.
Tống Vĩnh Huy tuy ngoài mặt không biểu tình nhưng trong lòng vẫn có chút ngưng trọng, hắn rất rõ ràng lão nhân trước mặt không phải là hạng người hiền lành gì.

Hắn đã chứng kiến Dương lão đầu ra tay ở chợ làng, tự nhận thực lực bản thân còn chưa đủ để có thể nói lý trước mặt lão nhân.

Tình thế tiến thoái lưỡng nan, Tống Vĩnh Huy chỉ biết thở dài, khom lưng hành lễ: " Cháu không dám làm phiền đến sư bá nữa.

Chỉ mong người nghĩ lại, hồi nghị đường cùng bàn đại sự.

Sư bá bảo trọng."
Lời dứt, Tống Vĩnh Huy không nán lại nửa khắc, lập tức đu người lên tán trúc, khinh công rời đi.

Lão đầu Dương Vân Châu vẫn đứng đó, ánh mắt như trải qua tuế nguyệt tang thương, gương mặt nhăn nheo lộ ra nụ cười thảm điên dại.

Lão nhân cuồng tiếu vang cả khu rừng trúc, tán cây như bị một trận cuồng phong quét qua, rung động mạnh mẽ.
" Ha ha ha.

Dương Vân Châu a Dương Vân Châu! Bọn chúng có để ý gì đến ngươi đâu.

Rốt cục chó vẫn hoàn chó, bao năm hi sinh cũng chẳng đổi lại được gì a.

Ha Ha Ha."
" Phụt".

Từ trong cơn điên dại, một ngụm máu huyết từ miệng Dương lão đầu phun ra, thế nhưng lão nhân vẫn cười, không hề có dấu hiệu dứt cơn.

Một lúc sau, dường như đã lấy lại bình tĩnh, lão nhân nhãn thần đờ đẫn nhìn về phía ngõ trúc.
Giữa lối đi, Cơm Trắng đứng lặng người ở đó, ánh mắt như thấu thị sự đau khổ khó nói nên lời của lão nhân.

Vốn dĩ thiếu niên đã về đến ngôi nhà nhỏ, nhưng không thấy Dương lão đầu ở sau liền lập tức quay lại.

Thấy cảnh trước mắt khiến tâm tình hắn bấn loạn, sợ lão nhân xảy ra chuyện gì.

Cảm thấy lão nhân dường như đang bị thương, thiếu niên lập tức chạy lại đỡ lão.
" Ngươi đang thương hại lão phu sao?"- Dương lão đầu cười tự giễu.
Cơm Trắng lắc đầu, nói: " Cháu nào biết Dương lão bị làm sao mà thương hại.

Cháu chỉ thấy người đang bị thương mà thôi.

Chả nhẽ cháu không được đưa tay giúp đỡ người."
Dương lão nhếch mép cười: " Thật khổ a! Già rồi để đám trẻ nó khinh.

Mặc ta đi.

Mau về uống rượu."
Dương lão đầu khoát tay, không muốn Cơm Trắng động vào người, vội vàng bước trở về đầm Di Trạch.


Cơm Trắng thở dài ngao ngán, chỉ biết chạy theo đằng sau...
...
Trong ngôi nhà nhỏ tiêu điều cạnh đầm nước, Dương lão đầu tâm tình nặng nề, vừa uống rượu vừa nhìn xa xăm về phía thiên khung.

Gặp được thánh chỉ từ tay Tống Vĩnh Huy khiến lão nhân nhớ lại những ký ức buồn về Nghị Ma Đường.
Đã từng ở đó, ở đại nghị đường của môn phái, có một thiếu niên miệt mài luyện võ, ma khí quán thể, một thân tuyệt học hình thành.

Ở đó có một lão sư phụ già, luôn nhìn về phía thiếu niên với ánh mắt ngập tràn hi vọng.

Lão sư phụ hi vọng một ngày tiểu đồ đệ của mình có thể đánh đông dẹp bắc, ngạo thị quần hùng, cuồng tiếu thiên khung.

Vị thiếu niên đó được lão sư phụ dắt tay đi qua từng lối nhỏ, dẫn hắn đi qua hồng trần, dạy hắn thiên địa đạo nghĩa.

Lão sư phụ đó từng nói rằng nếu một ngày thiếu niên có thể trở thành Cửu Chủ uy chấn Đông Thành, lúc đó sẽ là ngày quật khởi của Nghị Ma Đường, ma đạo sẽ lại trở lại thời kỳ thịnh thế giống như các đời Ma Chủ từng làm năm xưa, khi đó tứ quốc kia sẽ không dám đem Cửu Địa của Long tộc thành nơi chúng tác oai tác quái nữa.

" Vân Châu! Dù người thiên hạ phụ con, đàm tiếu việc con làm hay dù cho ân oán tình cừu vây quanh con, chỉ cần không đặt chấp niệm tại những thứ không đáng đó, bản thân con chỉ tiến không lùi, ánh mắt luôn hướng về phía trước, rèn luyện một khỏa đạo tâm hoàn mỹ vô khuyết thì còn sợ gì miệng lưỡi thiên hạ."
Từng cử chỉ, ánh mắt, lời nói của lão sư già hằn sâu trong tâm khảm thiếu niên.

Mặc cho tuế nguyệt vô tình, mặc cho thiếu niên năm đó bây giờ đã là một cái lão già họm hẹm sắp chết, thế nhưng những lời dạy bảo của lão sư vẫn luôn văng vẳng bên tai Dương lão đầu.

Những nhiệt huyết của một thời tuổi trẻ vẫn còn đó, chỉ hận bản thân đã vô lực làm.
Khóe mắt Dương lão đã nhòe lệ sầu, lão nhân tự vấn lòng rằng bản thân đắm chìm trong hồng trần để giờ được gì ngoài những nuối tiếc đau thương.

Lời hứa năm đó trước mộ lão sư phụ có lẽ đã trôi theo gió cùng mây, chỉ còn ở đó một lão già sống thừa vô dụng.
" Sư phụ! Vân Châu làm sư phụ thất vọng rồi."...
Cơm Trắng vừa gặm cái đùi dê, vừa tranh thủ cho Tiểu Ô ăn, lại nhấp nhẹ từng ngụm rượu.

Thấy Dương lão đâu lệ tuôn mí mắt, lăn dài trên làn da nhăn nheo, thiếu niên thắc mắc: " Dương lão! Người làm sao vậy? Sao lại vừa uống rượu vừa khóc lóc?"
Dương lão lau vội khóe mắt, cười nhạt: " Có con bọ bay vào mắt thôi.

Lão phu là người bực nào mạnh mẽ, sao lại khóc lóc giống hạng nữ nhi."
Cơm Trắng trề môi khinh thường trước lời giả đò của Dương lão, hắn không có ngu mà tin lời lão.

Thấy thái độ của thiếu niên, Dương lão xém chút nữa phun ra ngụm rượu đang nuốt dở.

Thật là rồng xa vũng cạn bị tôm giễu, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, đổi lại năm xưa, làm gì có kẻ nào dám giỡn mặt lão nhân.

Bỗng dưng nhớ lại Tống Vĩnh Huy, thấy ngũ muội Ngô Hiểu Đồng tính tình khó ở ngày nào vậy mà cũng thu đệ tử, trong đầu Dương lão nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt lão hiện lên một tia giảo hoạt.


Lão nhân tò mò không biết nếu thu một cái đồ đệ thì lão sẽ đem dạy dỗ như thế nào.

Luận thực lực bản thân, lão tuyệt đối là chả thua kẻ nào, thế nhưng bản thân lão chưa từng thu đồ đệ, sợ rằng sẽ khéo quá hóa vụng.

Trong lòng lão là vẫn phục công dạy dỗ của lão sư phụ năm xưa đấy.

Nhớ lại năm đó, lão là bực nào bướng bỉnh, vậy mà vẫn phải nghe lời sư phụ một phép.

Nghĩ đến đây, lại nhìn về phía Cơm Trắng, lão nhân cười gian xảo.

Cơm Trắng tuy không có bướng bỉnh như lão năm đó, thể chất cũng thường thường không có gì đặc biệt, thế nhưng có vẻ sịnh mệnh lực cực kỳ cường đại, có lẽ sẽ khó mà chết bờ chết bụi, dạy dỗ hắn một hai cũng không thiệt đi đâu.
Cơm Trắng thấy nụ cười của Dương lão, trong lòng sinh ra một cỗ dự cảm không lành.

Hắn nói: " Dương lão nhìn ta như vậy là có ý gì?".

đam mỹ hài
Bị thiếu niên đánh gãy khỏi dòng suy nghĩ, Dương lão nhanh chóng lấy lại dáng vẻ đạo mạo của mình, nhấp một ngụm rươu, lại cầm tẩu thuốc nhả khói.
" Có phải ngươi từng học qua quyền pháp? Hẳn là từng có sư phụ a?"- Dương lão cất tiếng.
Cơm Trắng lắc đầu, đáp lời: " Có học qua quyền pháp căn bản ở đại doanh Long Quốc nhưng chưa có bái sư.

Vị tướng quân kia nói hắn không đủ khả năng để được nhận lễ sư phụ."
Dương lão cười khẩy: " Tên kia cũng là tự biết thân biết phận đấy.

Nho nhỏ một cái Cửu phẩm tướng, lấy cái gì dạy?"
" Được rồi! Ngươi có muốn học quyền không? Đích thân ta dạy ngươi."
Cơm Trắng nghe Dương lão nói vậy, như mở cờ trong bụng.

Thiếu niên không hề chần chừ, lập tức gật đầu: " Có! Cháu có."
Dương lão được đà nói luôn: " Tuy mới chỉ gặp gỡ vài ngày, với người khác thì có thể cho là không đủ xây dựng tín nhiệm giữa hai bên, nhưng ta thì kệ.

Nếu ngươi tin tưởng lão phu, lão phu sẽ hảo hảo dạy dỗ ngươi cẩn thận."
" Vậy ngươi nguyện ý bái Dương Vân Châu ta làm sư phụ chứ?"- Dương lão đầu trong lòng đắc ý, nhưng vẻ ngoài vẫn duy trì khí định thần nhàn.
Cơm Trắng hơi bất ngờ, bỏ lại cái đùi dê, ngu sao mà không nhận, hắn lập tức nói: " Cháu nguyện ý."
" Vậy còn không mau quỳ xuống hành lễ." – Dương lão nhắc nhở.
Thiếu niên nghe vậy, lập tức đá ghế quỳ xuống đất, vái ba vái, miệng nói: " Đệ tử Trần Cơm Trắng ra mắt sư phụ."
Dương lão nghe vậy gật đầu, vui vẻ hưởng thụ.

Tư vị này lần đầu lão được trực tiếp nhận lấy, bây giờ lão mới hiểu được cảm giác của lão sư phụ năm ấy.

Chợt nhận ra điều gì không đúng, Dương lão lập tức kêu Cơm Trắng dừng bái lạy, lão nói: " Từ đã! Cái tên Cơm Trắng quá tục, quá tùy tiện.

Tuy tên là cha mẹ ngươi đặt nhưng đệ tử của Dương Vân Châu ta không thể có tên hèn mọn như vậy được."
" Nếu ngươi nguyện ý, ta muốn thay phụ mẫu ngươi đặt lại tên cho ngươi."
Cơm Trắng ngơ người, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Tên hắn đúng là nghe không được thuận tai cho lắm, thế nhưng dù sao cũng là tên cha mẹ hắn đặt, mỗi lần đọc lên sẽ khiến hắn tưởng niệm lại gia đình thân thương thuở nào.

Giờ đây thấy Dương lão chủ động đòi đổi tên cho mình khiến thiếu niên trong lòng có chút khó thích ứng.


Thế nhưng thiếu niên cũng rõ ràng cơ hội bái sư học nghệ trước mặt chỉ có một lần, nếu để lão đầu phật lòng đổi ý thì hắn có hối cũng không kịp.
" Được! Cơm Trắng nguyện ý để sư phụ đặt tên."- Thiếu niên ánh mắt kiên định, nói.
Dương lão gật đầu hài lòng, lão biết Cơm Trắng chắc chắn vừa đấu tranh suy nghĩ ở trong lòng, chưa quá nguyện ý thay đổi cái tên cha mẹ đặt cho, thế nhưng lão nhân mặc kệ, đường đường Ma Trảo Long Thánh một thuở quát tháo phong vân sao có thể thu một cái đồ đệ mỗi ngày chỉ cầu một bát cơm trắng được.
" Trần Bạch Hoàng! Từ nay về sau gọi ngươi là Trần Bạch Hoàng đi." – Lão nhân phong khinh vận đạm cất lời.

Cơm Trắng nghe được tên gọi mới của mình, tuy chưa hiểu ý nghĩa của nó nhưng trong lòng thầm nhủ nghe cũng không tệ.

Nghĩ đến vậy, không dám do dự nửa khắc, thiếu niên lập tức hành lễ bái sư.
" Đệ tử Trần Bạch Hoàng! Ra mắt sư phụ."
Cái tên Trần Bạch Hoàng vang lên dứt khoát, âm thanh quanh quẩn bên tai thiếu niên.

Từ nay hắn đã có một vị sư phụ, một cái tên mới, vận mệnh hắn sau này có lẽ sẽ từ đó mà thay đổi.
" Tốt lắm! Đứng dậy đi."- Dương lão đầu ra hiệu thiếu niên đứng dậy, quay trở lại bàn rượu.
Dương như nhìn thấu được nghi vấn trong lòng thiếu niên, lão nhân cười khẩy, nói: " Ngươi có biết cái tên Bạch Hoàng vi sư đặt mang ý nghĩa gì không?"
Trần Bạch Hoàng lắc đầu, nói: " Đồ nhi chưa hiểu, mong sư phụ giải thích."
Dương lão đầu khí định thần nhàn, nhẹ nhàng giải thích: " Bạch là trắng, lấy từ tên cũ của ngươi.

Vi sư mong ngươi sống một đời thanh bạch, giữ vững bản tâm, không bao giờ bị những thứ phù phiếm cám dỗ, đồng thời giống như một hạt cơm trắng, bên ngoài trong sạch, bên trong luôn giữ một nguồn năng lượng tùy thời có thể nuôi dưỡng những mầm sống khác."
" Hoàng là chữ đầu trong Hoàng Đế, vua của Thiên Quốc, quốc gia có quốc lực mạnh mẽ nhất Đông Thành.

Vi sư muốn ngươi như hắn, luôn ấm no và sống ngạo nghễ nhìn thiên hạ.

Cho dù rắc rối có quấn quanh ngươi nhưng ít nhất ngươi vẫn là một ông hoàng, phía trên vô thượng phía dưới vô địch."
Cơm Trắng nghe được lời giải thích của Dương lão đầu, trong lòng vô cùng thoải mái, thì ra cái tên của hắn lại mang ý nghĩa lớn lao như vậy.
Thấy thiếu niên vẫn đang hưng phấn với cái tên mới vừa đặt, Dương lão đầu lại nói tiếp:
" Vi sư đã sống một đời tùy hứng, một đời ích kỷ, phụ lòng kỳ vọng của nhiều người.

Vi sư không mong ngươi bước theo vết xe đổ đó.

Đừng nhìn những việc tàn ác vi sư làm vừa rồi mà lấy làm gương để học theo, đó không phải là kỳ vọng mà ta đặt lên cái tên Bạch Hoàng của ngươi."
" Luôn giữ vững bản tâm của mình, nếu có thể sống lương thiện thì hãy cố gắng mãi mãi lương thiện.

Hoàng Đế cũng có ức vạn con dân phía dưới, nếu không có mặt lương thiện sao có thể phục chúng, sao có thể khiến thiên hạ cúi đầu.

Ngươi cũng vậy, người sẽ không cô độc mãi được, nếu ngươi không lương thiện thì ai sẽ dám cùng ngươi kết giao.

Thân cô thế cô sao có thể làm nên nghiệp lớn, sao có thể trở thành hạng người vô địch đương thời."
" Ngươi có thể không có dã tâm như những kẻ làm vua làm chúa kia, thế nhưng ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng không bao giờ được tắt, lúc nào cũng phải sống với hùng tâm tráng chí, dù chết cũng không lùi bước."
" Trần Bạch Hoàng đồ đệ của Dương Vân Châu ta ắt sẽ có một ngày khinh thường thiên hạ, tiếu ngạo cửu thiên, thậm chí là vấn đỉnh Cửu Địa.

Lúc đó cho dù là Hoàng Đế, Long Đế cũng phải dùng lễ ngang hàng mà đối đãi ngươi."
" Hãy nhớ lấy lời vi sư! Trần Bạch Hoàng ngươi dù có ngày thân tử đạo tiêu nhưng tên tuổi sẽ vĩnh viễn trường tồn, bất tử trong lòng thế nhân."
.................................
Hôm qua thật xin lỗi, quê nhà ăn tết lại, nhiều việc quấn quanh nên không ra chương.

Xin lỗi chư vị..