Tuyết bắt đầu rơi dày, mặt đường quan đạo giờ đã phủ một lớp tuyết dày đến hơn hai tấc, có chút làm chậm tốc độ di chuyển của đoàn người ngựa.

Sau khi sự kiện ở rừng Tặc Lâm, Cơm Trắng cùng mọi người đã lên đường tiếp tục di chuyển được ba ngày.

Thời điểm này, trời bắt đầu tối xong có lẽ để kịp quân tình, Khúc Long Vương đã cho quân di chuyển ngày đêm, mau chóng đến thành Bắc Biên sớm nhất.

Quân sĩ ai nấy đều có chút mệt mỏi, đã mấy ngày họ di chuyển không ngừng nghỉ, chỉ thi thoảng được nghỉ ngơi chợp mắt một lúc, Thiên Vũ Vương đã nhiều lần đi dọc đoàn người động viên quân sĩ không ngừng tiến về phía trước, hứa hẹn khi đến nơi sẽ cho các huynh đệ nghỉ xả trại một ngày.

Với một hài tử như Cơm Trắng, việc di chuyển mấy ngày liên tục không ngừng nghỉ khiến hắn rất mệt, cũng may do đi cùng ngựa với Phạm Tuyệt nên hắn nhiều lúc ngủ gật mà không lo lắng gì.
Ban đêm, cả đoàn đều đốt đuốc, di chuyển từ từ trong gió tuyết.

Lúc này cả đoàn long kỵ đang di chuyển trên một sơn lộ, một bên là núi cao, một bên là vực thẳm, đi lại cực kỳ nguy hiểm.

Tiếng gió từ vách núi sâu hun hút liên tục vang lên khiến bầu không khí trong đoàn người rất căng thẳng.

May mắn là nơi hẻo lánh, ở đây cũng không có địch nhân nào mai phục nên mọi người vẫn di chuyển ổn định dù có khó khăn một chút.

Vừa nuốt xong mẩu lương khô, đột nhiên có khách không mời đến cạnh chào hỏi Cơm Trắng.
“ Ồ! Không ngờ ở trong đoàn mấy ngày, giờ ta mới biết có một hài tử đi theo quân đấy.

Phạm trưởng binh, hài tử của ngươi à.

Này, không thể nào chứ, ngươi mới bao nhiêu tuổi mà đã có con lớn như vậy”- Người xuất hiện vậy mà là Lê Lục Giang, mấy ngày nay hắn lẽo đẽo theo đoàn, nói cái gì mà đi theo bảo vệ sự bá, sư phụ.
“ Nói vớ vẩn! Lão tử còn chưa lấy vợ, lấy đâu ra con cái.”- Phạm Tuyệt thẹn đỏ mặt khi bị trêu tức.
“ Haha! Phải rồi, Phạm huynh là ai chứ, vẫn còn trẻ vẫn còn trẻ.”- Lê Lục Giang cười giả lả.
“ Vậy hài tử này sao lại có mặt ở trong quân.

Long kỵ từ khi nào chăm nuôi hài tử rồi thế, kéo nó ra chiến trường chẳng phải là chuyện tốt lành gì.”- Y tiếp tục thắc mắc.
“ Cả thôn làng hắn bị đám giang hồ nào đó đồ sát, còn mỗi hắn sống sót.

Khúc Long Vương đồng ý cho bọn ta mang hắn theo, sau này làm mã phu.”- Phạm Tuyệt mệt mỏi đáp, kỳ thực tên Lục Giang này là người nhiều chuyện, có trời mới biết hắn sẽ hỏi thêm cái gì.
Lê Lục Giang nghe xong, mặt cũng đanh lại, từ từ nói: “ Đúng là dạo này trên giang hồ đang có rất nhiều vụ thảm sát thường dân bí ẩn, hầu hết là những ngôi làng có người từng là nô lệ cũ của một thế lực nào đó, chỉ là không có ai đi tìm hiểu.”
Cơm Trắng giật mình, nghe được Lê Lục Giang nói vậy hắn không khỏi đánh chủ ý định hỏi kỹ về kẻ đứng đằng sau, chỉ là hắn vẫn kìm được lòng hiếu kỳ của mình.

Dù sao Lê Lục Giang cũng vừa nói không có ai tìm hiểu kẻ đứng đằng sau những vụ thảm sát đó, hẳn y cũng chỉ là gà mờ trong việc này.

“ Ở niên tuổi này mà cao được như vậy cũng là đặc biệt, chỉ là gầy quá.

Cũng không phải võ phôi, nếu có luyện võ hẳn sẽ rất vất vả.”- Lê Lục Giang bỗng nheo mắt đánh giá thể trạng của Cơm Trắng.
Bị Lê Lục Giang đánh giá từ đầu đến đuôi, Cơm Trắng ngược lại giữ im lặng.

Hắn không có thói quen bắt chuyện với người lạ.

Tuy kẻ này võ công cao cường, nhưng cũng không đến mức rảnh rỗi bắt nạt một hài tử miệng còn hôi sữa như hắn đi.

Thấy Cơm Trắng không phản ứng trước lời nói của mình, Lê Lục Giang không kiên nhẫn nói: “ Ế! Tiểu tử ngươi cũng bầy được bộ mặt này trước mặt ta sao, hahaha! Ngươi biết ta là ai không, ta mà nói tên ra ngươi phải bấu chặt lấy Phạm trưởng binh kẻo ngã lộn cổ...”
“ Chẳng phải đại hiệp chỉ là một gã giang hồ du thủ du thực, chuyên đùa hoa ghẹo nguyệt hay sao.

Có cái gì đặc biệt chứ.”- Phạm Tuyệt vậy mà ngắt lời, cười chế giễu.

Bị vạch trần bùn phong, Lê Lục Giang thẹn đỏ mặt, đưa thủ trưởng lên trước miệng, ho lấy giọng: “ Phạm trưởng binh quả là không nể nang gì a! Trước mặt con trẻ ngươi cũng nên vuốt mặt nể mũi một chút chứ.

Ài! Haha.

Tiểu hài tử cũng đừng nghe hắn nói năng linh tinh, bổn đại hiệp chính là một bậc chính nhân quân tử, hiền từ nhân hậu, sẵn sàng bênh vực kẻ yếu bất kể chính ma, một lòng hướng tới cái đẹp...”
“ Không phải là một lòng dụ con gái người ta bỏ nhà theo giai ư?” – Phạm Tuyệt lại cười ha hả lên tiếng.
“ Hừ! Phạm Tuyệt! Không nói được lời nào đẹp đẽ phiền ngươi im lặng một chút.

Đừng có thọc gậy bánh xe gỗ rồi.” – Lê Lục Giang khó chịu vì bị phá bĩnh.
Buồn bực vì bị hai tên nhiều chuyện liên tục lải nhải, gây gổ bên cạnh, Cơm Trắng không mặn không nhạt nhìn về phía Lê Lục Giang, cất lời:
“ Tiểu nhân chỉ là cô nhi bình thường, cũng không phải cái gì người giang hồ, không biết những chuyện như vậy! Chẳng hay Lê đại hiệp đến bên này nói chuyện là có ý gì?”
“ Hử! Còn nhỏ mà nói năng cũng lễ nghi gớm! Cũng chẳng có gì cả, ta chủ yếu là hiếu kỳ đến bên này trò chuyện một chút với ngươi ấy mà.

Đi cùng đám mặt lạnh cậy mồm không nói nửa câu này thật khiến ta chán chết.” – Lê Lục Giang tươi cười sau khi Cơm Trắng bài trừ thái độ dửng dưng đối với mình.
“ Vậy thứ cho tiểu nhân vô lễ! Tiểu nhân tuổi nhỏ, di chuyển đường xa có phần mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, phiền Lê đại hiệp tìm người khác a.”- Có vẻ do thiếu ngủ cũng như mỏi mệt, Cơm Trắng quên mất mình đang đối mặt với ai, liều lĩnh nói thẳng.
Ngược lại với thái độ cáu kỉnh của Cơm Trắng, Lê Lục Giang cười sảng khoái, hắn bắt đầu thấy đứa trẻ này thật thú vị.
“ Haha! Thằng nhóc ngươi có tính cách này, ta rất thích.

Hừ! Chỉ là ngươi vậy mà không xem trọng ta.

Nếu vừa rồi ngươi tán thưởng ngươi vài câu, biết đâu ta lại giúp ngươi ra khỏi quân doanh, đi theo ta tìm một sư phụ tốt.


Trách ngươi vô tri thôi” – Lê Lục Giang lạnh lùng đáp.
Phạm trưởng binh cũng là mất kiên nhẫn với tên phiền phức này, không mặn không nhạt, lên tiếng: “ Đa tạ hảo ý của Lục Giang huynh đệ! Chú cháu chúng ta cũng mệt mỏi rồi, cần sự yên tĩnh a.”
Lê Lục Giang khinh thường đáp lời, phi ngựa vọt về phía trước.

Thực ra hắn cũng chẳng có ý xấu gì, chỉ là quá chán nên mới đến gây sự một chút, tính tình hắn thực ra rất dễ tính đấy.

Phạm Tuyệt biết ý, cũng chả oán thán gì nhiều, chỉ nhắc nhở nhẹ Cơm Trắng rằng đừng quá để ý, Lê Lục Giang là người tốt, không có ý xấu gì.

Hắn cũng ngầm cân nhắc lời nói vừa rồi của Lê Lục Giang.

Y nói đúng, Cơm Trắng ở quân doanh cũng không hợp lý, trẻ con không nên cuốn vào cảnh gió tanh mưa máu, mưa đao loạn tiễn có thể sẽ vô tình tước đoạt mạng sống của hắn.

Chiến tranh tàn khốc, ai biết đấy là đâu.
Mặt trời ló rạng từ phương đông, mang một chút nắng nhẹ sưởi ấm bầu không khí giá rét của mùa đông còn ẩn trong đoàn người ngựa.

Cả đoàn đã rời khỏi vùng sơn cước hiểm trở, tiến xuống một vùng bình địa rộng lớn, dường như chỉ thấy được đường chân trời phía xa xa.

Vùng bình địa này phủ lên mình một lớp tuyết trắng xóa, cây cối thưa thớt chỉ còn những cành khô, nặng trĩu tuyết.

Đâu đó vẫn có vài đám cây bụi nhô lên, song màu xanh của lá hoàn toàn bị át bởi một màu trắng ngập trời.
Khúc Long Vương cho mọi người nghỉ ngơi ăn uống một lúc, dù sao cả đoàn vừa mới thức trắng đêm vượt núi, ai nấy đều mệt mỏi kiệt sức.

Tiểu Á từ từ tiến về phía Cơm Trắng, lúc này đang loay hoay giúp Phạm Tuyệt nhóm lửa sưởi ấm, mặt hắn tuy đã được che chắn cẩn thận bằng một lớp khăn dày xong vẫn đỏ ửng lên vì lạnh.
“ Tiếc quá, hành quân gấp gáp, ta cũng không có gì đồ ăn nóng cho em.”- Tiểu Á ôn nhu nói.- “ Ăn tạm lương khô nhé.”
Cơm Trắng gật đầu.

Kỳ thực lương khô chỉ ngon khi thời tiết ấm áp, trời đông lạnh giá, lương khô vừa cứng vừa lạnh, cực kỳ khó ăn.

Chỉ là lúc này tất cả mọi người không có lựa chọn khác.
“ Bình nguyên này gọi là Đại Chấn bình nguyên, do là bình nguyên lớn nhất Chấn Xứ.

Đi hết nơi này sẽ đến Bắc Biên thành.

Bình thường ở đó giao thương sấm uất lắm, chỉ là đang có chiến sự, chắc cũng chẳng còn lại gì.”- Phạm Tuyệt vừa huơ huơ tay sưởi ấm vừa giải thích cho Cơm Trắng đang mơ màng nhìn về phía bình nguyên đầy tuyết trắng.

Chấn Xứ rất rộng lớn, đất đai cũng nhiều, có những vùng đất vô chủ, có những vùng đất lại thuộc sở hữu của các gia tộc, môn phái.

Chiến tranh nổ ra, một số nơi sẽ có người đứng lên phản kháng kẻ xâm lược, bảo vệ đất đai của mình, nhưng cũng có rất nhiều thế lực lớn, đều là lũ cáo già, bỏ tiền bỏ của quyết không bỏ sức chống Thiên Quốc.

Chẳng có ai muốn là cái đích cho lũ mọi phương Bắc nhắm vào khi hòa bình trở lại cả.

Có Long Quốc tại, chỉ cần hỗ trợ thật nhiều tiền, mọi thứ đều ổn thỏa.

Trước mắt, Đại Chấn bình nguyên là vô chủ, thường thường khi tuyết tan, sẽ có các tộc du mục chăn nuôi gia súc đi ngang qua, song không có ai có ý định lập nghiệp ở vùng đồng không mông quạnh này do nơi đây thường xảy ra giao tranh giữa các môn phái.

Đại Chấn bình nguyên cùng với thảo nguyên An Lệ Nguyên luôn là hai địa điểm giao tranh đẫm máu nhất Cửu Địa, vẻ đẹp hoang sơ của những vùng đất đã hoàn toàn bị lấn át bởi tử khí tích tụ theo tháng năm nên thường dân bách tính không muốn cư ngụ trên mảnh đất chôn vùi trăm vạn hồn xác tử sĩ này.

Đang thả hồn theo gió, chợt Cơm Trắng bừng tỉnh bởi âm thanh khí giới từ các binh sĩ, có biến.

Tất cả các binh sĩ khôi phục trạng thái cảnh giác, tay lăm lăm đao thương kiếm mác, sẳn sàng chiến đấu.

Cơm Trắng có chút lo lắng, nơi này là bình địa, vốn không có nhiều chỗ mai phục, kẻ nào lại to gan giữa thanh thiên bạch nhật tấn công họ chứ.

Rõ ràng là địch nhân có chuẩn bị mà tới, không hề lỗ mãng như đám sát thủ mấy ngày trước.
Từ phía xa, dưới ánh nắng nhẹ, một toán người ngựa nhân số phải đến hơn hai trăm người đang phi nước đại tiến về phía cắm trại của Long Quốc.

Toán người này đến đều mặc áo choàng màu chàm, tuy nhiên lại cỏ vẻ không có địch ý, do vũ khí họ đều cất trong vỏ, không hề có dấu hiệu chuẩn bị giao tranh.

“ Kẻ đến người phương nào! Mau báo danh họ.” – Phạm Tuyệt từ lúc nào đã rời đống nhấm, tiến về phía trước nhất trong hàng quân sĩ, lớn tiếng về phía đoàn người lạ.
Đoàn người ngựa đến gần khoảng gần trăm trượng thì tất cả đều từ từ chậm lại.

Kẻ đi đầu dẫn đoàn là một hán tử trung niên, thân hình tráng kiện, ngũ quan sáng sủa, mày rộng hàm én, râu quai nón cùng mái tóc đã ngả màu hoa râm.

Hán tử vừa phóng ngựa vừa lên tiếng: “ Tại hạ Hạ Thiến Sơn của Thần Quyền Bang đến ra mắt nhị vị long vương và chư quân Long Quốc.”
Một lúc sau, đoàn người ngựa đã dừng chân, từ giữa đoàn có những tay cửu vạn khiêng những hòm gỗ lớn đặt trước mặt các binh sĩ.

Trung niên hán tử tên Hạ Thiến Sơn tiến về phía hai vị long vương khom người hành lễ.
“ Tiểu nhân Hạ Thiến Sơn, bang chủ Thần Quyền Bang ra mắt Khúc Long Vương, Thiên Vũ Vương.”
“ Thần Quyền Bang? Chưa từng nghe qua.

Là các ngươi mới lập bang phái sao?” – Thiên Vũ Vương xoa mũi tò mò.
“ Bẩm long vương! Thần Quyền Bang mới thành lập cách đây không lâu, chỉ là tiểu bang tiểu phái, không có danh gì nổi bật trên giang hồ, nên có lẽ chưa lọt pháp nhãn của hai vị.”
Hạ Thiến Sơn cẩn thận giải thích.

Kỳ thực Thần Quyền Bang của hắn mới lập cách đây hai năm, bắt nguồn từ một đám sơn trạch võ sĩ, tự tụ họp lập nên thế lực, vừa luyện võ vừa kinh doanh.


Trong hai năm này, Thần Quyền Bang không ngừng thu hút các cao thủ giang hồ chuyên độc lai độc vãng vào môn hạ, lại lập thương đoàn, áp tiêu đến các xứ khác kinh doanh, cũng mang chút tiếng tăm trong giới giang hồ Chấn Xứ.

Có điều Thần Quyền Bang chỉ mới thành lập, nội lực còn yếu, chưa thể so sánh với tứ tuyệt Chấn Xứ, thường xuyên bị 4 thế lực trên chèn ép.

Diệp gia, Hắc Phong Giáo, Vạn Nhật môn, Thiệu Sơn là 4 thế lực lớn nhất, nội lực thâm hậu, kinh doanh đã mấy trăm năm ở Chấn Xứ, lực ảnh hưởng thậm chí đã vượt qua ngoài Cửu Đia, xâm nhập Thiên Quốc.

Không dễ cho Thần Quyền Bang có thể vươn mình nhanh chóng ở Chấn Xứ khi bị kẹp giữa 4 thế lực khổng lồ nói trên.

Đã có rất nhiều lần 4 thế lực trên gửi thuyết khách đến, cương có nhu có, tất cả đều muốn Thần Quyền Bang phụ thuộc phe phái của mình.

Làm chủ một bang, dã tâm của Hạ Thiến Sơn rất lớn, hắn không muốn lệ thuộc bất kỳ thế lực nào ở vùng đất này.

Mặc dù mong muốn là vậy, nhưng y cũng rõ ràng thực lực của bang còn mỏng, chưa thể cạnh tranh sòng phắng với 4 thế lực trên, lúc này Long Quốc xuất hiện như một cứu cánh tạm thời.

Dẫu sao Long Quốc vẫn đang đóng quân ở đây, 4 thế lực kia cũng không thể làm gì, huống hồ Long Quốc cũng không hoàn toàn không quan tâm tới nội bộ võ lâm Chấn Xứ, chỉ cần Hạ Thiến Sơn hắn đưa ra cái giá tốt, ôm một chân quân doanh Long Quốc, y tự tin có thể tranh thủ vài năm để Thần Quyền Bang tiếp tục phát triển, mở rộng thế lực lớn hơn nữa.
“ Quân tình gấp gáp! Bọn ta cũng không ở lại đây lâu.

Hạ bang chủ có việc gì cứ nói thẳng, tránh vòng vo dài dòng rồi.” – Khúc Long Vương đang ngồi xếp bằng, vẫn duy trì trang thái nhập định, nhắm mắt dưỡng thần từ lúc hạ trại, không mặn không nhạt lên tiếng.
Trước thái độ của Khúc Long Vương, Hạ Thiến Sơn không khỏi mắng thầm lão hồ ly, rõ ràng là lão nhân đã nhìn ra ý định viếng thăm của y từ đầu, chỉ là hắn biết tương lai Thần Quyền Bang lúc này phải phụ thuộc vào lão nhân, khắp Đông Thành ai cũng biết tầm ảnh hưởng của Khúc Long Vương tại Long Quốc và Cửu Địa lớn như thế nào.

Thần Quyền Bang bang chủ vẫn là thở dài đưa lời: “ Bẩm long vương! Biết tin nhị vị long vương đích thân xuất chinh, vì bách tính Cửu Địa vất vả xa trường, ngăn cản địch nhân.

Làm người Chấn Xứ, tiểu nhân hổ thẹn khi không thể góp sức góp lực giúp đỡ chư quân Long Quốc.

Lần này tiểu nhân đến, có chút lễ mọn gọi là hỗ trợ quân sĩ Long Quốc chiến đấu, giảm được phần nào áp lực hậu cần.”
“ Chuyện này cũng là việc các ngươi nên làm, dẫu sao xương máu binh sĩ Long Quốc ta không đổ không công.

Còn việc gì nữa mau nói, chúng ta cũng không có nhiều thì giờ nghe ngươi trình bày rồi.”- Khúc Long Vương lời nói toát ra vẻ không giận mà uy, ý vị Hạ Thiến Sơn ngươi không thả rắm nhanh thì tốt nhất đừng làm mất thì giờ của ta.
Hạ Thiến Sơn toát mồ hôi lạnh, nói chuyện với lão sát thần này thật đáng sợ.

Y lấy lại bình tĩnh lên tiếng: “ Khởi bẩm long vương! Thứ cho tiểu nhân vô lễ.

Thần Quyền Bang của tiểu nhân mới lập không bao lâu, cũng gọi là có chút kinh doanh tốt, chỉ là thường xuyên bị các thế lực khác kìm kẹp o ép, gây khó dễ.

Tiểu nhân cũng là khó chịu những thế lực lớn này keo kiệt, tiếc người tiếc của bảo vệ bách tính Chấn Xứ mà không thể làm gì được.

Lần này diện kiến nhị vị long vương, Thần Quyền Bang mạo muội mong nhị vị long vương giúp đỡ một hai.”
Nghe Hạ Thiến Sơn trình bày, Khúc Long Vương từ từ mở mắt, lão thừa hiểu ý định của Thần Quyền Bang lúc này, nhưng lão cũng là chướng mắt lũ rùa rụt đầu Chấn Xứ kia.

Đúng người đúng thời điểm, Thần Quyền Bang xuất hiện vừa đúng lúc hắn đang có ý định muốn gõ đám thế lực hà tiện kia một hai, rõ ràng Long Quốc đã hiền lành quá lâu, lần này phải cho đám ô hợp Cửu Địa biết ai mới là chủ của cuộc chơi này..