Từ chiếc ghế bên trái vang lên thanh âm nữ nhân, thanh âm ấy tuy dễ nghe nhưng lại tràn ngập sự băng lãnh. Người này sau khi nói thì đứng lên, khẽ bước tới trước mặt nam nhân trung niên kia. Dáng dấp nữ nhân này không rõ, chỉ thoáng nhìn thấy một đôi hài trắng lộ ra dưới lớp mạng đen của chiếc ô. Nam nhân trung niên khẽ bái lễ, sau đó quay lại mà gật nhẹ. Một nam nhân trung niên khác từ hàng thứ năm đang quỳ vội vã bước lên, phủ phục xuống trước mặt nữ nhân vừa bước tới. Hắn chính là người cầu kiến Túy Y lúc trước.
- Đồ tôn Nam Cung Chiêu Yến bái kiến ba vị sư tổ!
- Không cần đa lễ, mau nói chi tiết đi!
Lại một thanh âm nữ nhân khác vang lên, một bóng người ẩn sau mạng đen lại tiến tới. Thanh âm nữ nhân thứ hai này vô cùng dịu dàng, thuận nhân tâm. Mọi người chỉ thấy một đôi hài xanh lộ ra theo mỗi bước đi của nữ nhân này, đặc biệt hơn cả là mỗi bước chân lại vang lên đâu đó tiếng chuông ngân đinh đinh đang đang khe khẽ. Nữ nhân này khẽ cúi xuống, từ trong mạng đen đưa ra một bàn tay trắng ngần, đỡ tay hắn mà kéo lên, lại tiếp.
- Cứ đứng lên mà nói!

Nữ nhân đi hài trắng có vẻ không hài lòng, quay ô hướng mặt sang nữ nhân đi hài xanh. Một luồng hàn khí vô hình từ nữ nhân hài trắng lan tỏa ra xung quanh khiến tất cả những kẻ đang quỳ kia cảm thấy có chút khẩn trương. Nữ nhân đi hài xanh dường như không chịu thua, trong không gian lại xuất hiện một làn gió thanh mát mang theo mùi hương thoang thoảng, dường như đối đầu với hàn khí. Không gian im lặng, tràn ngập sát khí. Nam nhân đang ngồi lúc này vội đứng lên, tách cả hai người ra mà thì thào gì đó khe khẽ. Lập tức cả hai nữ nhân lúc này chợt có chút bối rối, thoái lui, nam nhân thúc dục.
- Mau nói đi!
- Vâng, vốn hôm nay đồ tôn cùng hai người khác là Tiêu Viễn Dự Phong và Công Tôn Chi Hạ tới thăm dò người tên Túy Y kia…
Y cứ như vậy cung kính kể lại, không sót một chi tiết nào. Mật thất sau đó im lặng như tờ, chỉ còn những tiếng thở khe khẽ xen lẫn với tiếng đuốc cháy nổ lép bép. Ba người cầm ô sớm đã ngồi lại ghế đá, thi thoảng lại ghé đầu vào nhau như bàn bạc gì đó. Cuối cùng thì cả ba đứng lên, ba thân ảnh loáng lên rồi biến mất, lưu lại những đạo tàn ảnh mờ mờ. Giọng nam nhân kia vẫn còn vang lại.
- Cứ để y tới đây thăm bệnh, chúng ta sẽ có đối sách!...

Ba thân ảnh ra khỏi mật đạo từ một cửa đá được bố trí như non bộ. Lúc này trăng đã lên cao, tỏa ánh sáng dịu mát lên khắp chốn. Ba người trong chốc lát im lặng, sau đó cả ba phi thân nhằm ba hướng khác nhau mà lao nhanh đi. Vì lao nhanh, tấm mạng đen nó bị gió thổi mà trượt cả ra sau, để lộ ra phần nào dung mạo thật của ba người.
Nam nhân dáng người vững trãi, thân mặc y phục tối màu, mái tóc để dài không búi xõa bay theo gió. Sau lưng, nơi hông y có đeo một chiếc hộp gỗ trạm trổ cầu kì, thi thoảng lóe lên ánh quang mang đỏ mờ nhạt. Mỗi bước chân y lưu lại một đạo khí màu đỏ hồng, mang theo mùi máu huyết kinh dị. Một nữ nhân thân mặc y phục bạch y, mái tóc đen dài được buộc gọn phía sau bằng một sợi lụa trắng lớn thắt nơ. Sau lưng nữ nhân này cũng mang theo một cái hộp gỗ. Cái hộp dường như cùng chất liệu với cái hộp của nam nhân, chỉ có điều kích trước lớn hơn nhiều. Trong hộp thanh quang thi thoảng lại lóe lên, mỗi bước chân nữ nhân này lưu lại những đạo bạch quang mờ ảo, hàn khí tung bay. Nữ nhân cuối cùng thân mặc y phục màu xanh, mái tóc được búi tròn hai bên bằng những sợi bông xù lớn màu trắng. Nữ nhân này không mang theo hộp gỗ, cổ tay nàng lộ ra một sợi lụa đỏ, trên đó có buộc hai quả chuông màu bạc. Mỗi bước chân lại vang lên những tiếng đinh đang khe khẽ…
Soái Sơn, mờ sáng hôm sau.
Khi tiếng gà rừng báo sáng lần đầu tiên cất lên. Túy Y đã tỉnh giấc, hắn bước ra ngoài như thường lệ, định bụng tập Thái Cực Quyền. Đập vào mắt hắn lúc này là một cỗ xe ngựa sang trọng đang đứng sẵn tại đó, ba người hôm qua tới cũng cung kính đứng đó từ bao giờ. Thấy hắn, nam nhân trung niên bái lễ, cung kính nói.
- Túy Y, thất lễ vì đã làm phiền người sớm thế này. Nhưng vì cần giữ bí mật với những người dân Phàm Thành về ba gia tộc, vì vậy mới cần khởi hành sớm. Mong người thứ lỗi!

Túy Y khẽ gật đầu, hắn đi ra nhà phía sau vệ sinh cá nhân rồi mau tróng quay vào gian nhà ở, lát sau đã thay ra một bộ y phục khác, khép cửa căn nhà gỗ rồi lên xe cùng ba người rời đi. Tiếng roi của người đánh xe chan chát vang lên, cỗ xe nhanh tróng lao đi.
Dọc đường, thái độ của cả ba với hắn vô cùng cung kính. Túy Y thấy vậy cùng không nói gì, lẳng lặng ngắm nhìn khung cảnh trôi đi bên ngoài cửa sổ xe ngựa. Xe ngựa đi thêm một đoạn đường rừng rồi bất ngờ quẹo trái, đổi qua một con đường lớn khác. Đường rộng, không có ai nên xe ngựa lại càng tăng tốc lao nhanh. Những rặng cây cao cứ thưa dần, thưa dần, lùi dần về phía sau nhường chỗ cho những căn nhà tranh vách đất dọc hai bên dường... Dần dần những ngôi nhà càng lúc càng xuất hiện nhiều hơn, thậm trí còn có một vài ngôi nhà bằng gạch xuất hiện. Xe ngựa đột ngột giảm tốc, đi chậm lại khiến hắn tò mò ngó đầu ra ngoài. Chỉ thấy cỗ xe chậm chạp đi qua một cây cầu đá lớn, phía trước là một cánh cổng với bức tường đá cao sừng sững, bên trên có một tấm bia đá lớn khắc sâu hai chữ - Phàm Thành.
Ba người còn lại ngồi trong xe chỉ im lặng, ánh mắt chốc chốc lại quan sát thái độ của hắn. Tới khi hắn thò hẳn đầu ra khỏi cửa sổ, nam nhân trung niên vội lên tiếng.
- Người đừng nên làm thế, sẽ gây chú ý cho người khác!
Túy Y nghe vậy có chút mất hứng, nhưng đúng là hành động của hắn có thể làm người khác chú tâm nên lui vào, lẳng lặng ngắm nhìn qua ô cửa từ bên trong.
Bên trong thành khác hẳn với bên ngoài, những căn nhà gạch khang trang nối tiếp nhau, xa xa là những tòa lầu son gác tía… Bên trong tuy chỉ mới có vài người đi lại, nhưng sự sầm uất cùng đông đúc có thể thấy rõ. Vô số cửa tiệm, quầy hàng san sát nhau đang lục tục mở cửa. Hắn thoáng trầm ngâm, sau đó tự mỉm cười một mình. Đột nhiên cảm thấy không gian có chút khác lạ, giác quan hắn cảm nhận được ba luồng thần thức kì lạ đang bí mật dò xét hắn. Ba luồng khí tức này bất đồng, một luồng khí mang theo khí tức âm hàn, ẩn ẩn mùi tinh huyết trấn áp. Một luồng khí tức khác thì lạnh lẽo, băng giá. Luồng khí tức thứ ba thì trái ngược lại, nó thanh mát, nhẹ dịu mang theo một mùi hương hoa thoang thoảng. Hắn hơi cau mày, có cảm giác thần bí khó tả. Chân lực hắn vốn bị phong bế, vì thế không thể dùng thần thức mà dò xét ngược lại những luồng thân thức này. Tuy vậy nhờ giác quan, hắn vẫn có thể phần nào nhận ra chúng dù chúng đôi khi mờ mờ ảo ảo, hư hư thực thực như cố đánh lạc hướng hắn. Túy Y bỏ quên khung cảnh bên ngoài, thoáng lâm vào trầm tư.

Xe ngựa chậm chạp tiến qua cổng thành, sau đó quẹo trái mà tăng tốc dần. Hướng cỗ xe đi là men theo một bờ hồ rộng, bên hồ còn trồng vô số liễu xanh đang rủ xuống, đung đưa theo gió. Con đường mặc dù đi sát cạnh tường thành nhưng càng lúc càng hiếm thấy người qua lại, thậm trí ngay cả nhà cửa cũng không có lấy một căn. Điều này khiến Túy Y thoáng ngạc nhiên, lông mày hơi nhướn lên. “Nơi địa thế đẹp như thế này, đáng lẽ ra sinh cơ phải đại thịnh, buôn bán phải sầm uất chứ sao lại vắng vẻ thế kia?...”. Nhưng rồi chỉ chốc lát hắn đã có đáp án, chỉ thấy những rặng liễu phía xa xa mờ mờ ảo ảo hiện lên trong làn sương mù dày đặc – đây là huyễn trận!
Nam Cung Chiêu Yến dường như nhìn ra suy nghĩ của hắn, vì thế chỉ cười mà không nói gì thêm. Y dám chắc nam nhân trước mặt y lúc này thông hiểu nhiều thứ hơn cả ba người ngồi đây, nếu giải thích không phải quá tự đại, múa rìu qua mắt thợ hay sao? Cỗ xe ngựa vẫn tăng tốc, lao nhanh về phía làn sương mù, sương mù xung quanh càng lúc càng thêm dày đặc, dần dần chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy những cây liễu cách đó ba bốn bước chân. Túy Y chợt mỉm cười, thứ huyễn trận này cho dù hắn không thể dùng viễn thị thuật quan sát cho kĩ lưỡng nhưng vẫn có thể nhận ra, đây chỉ là một huyễn trận cấp trung. Trong ảo ảnh sinh ảo ảnh đánh lừa thị giác, kỳ thật cỗ xe vẫn đứng im chứ không hề di chuyển một chút nào từ nãy tới giờ. Thêm một chút thiếu khuyết nữa, ấy là cỗ xe tuy vẫn rung, vẫn lắc nhưng không hề nghe thấy tiếng lộc cộc của bánh xe với nền đường. Nếu là kẻ khác, chắn hẳn sẽ không chú ý tới điều này lắm vì tiếng ngựa thở dốc kèm theo tiếng nhạc lanh canh đã át đi. Nhưng với kẻ có thính lực như hắn, việc này thực sự quá dễ dàng.
Túy Y thản nhiên mở cửa xe, mặc kệ tiếng kêu đầy hoảng hốt của Chiêu Yến cùng hai người mà nhảy xuống đất. Hắn đoán không lầm, cỗ xe không hề di chuyển mặc dù vẫn rung lắc như thể đang phi nước đại. Ba người vội vã xuống theo chân hắn, cả ba đều không khỏi ngẩn người trước sự thật này. Xung quanh xe ngựa là vài người bịt mặt đang thay phiên nhau đun đẩy thân xe, một nhóm khác thì vung roi đánh ngựa, đồng thời gõ lên những tràng nhạc lớn giả như tiếng ngựa phi nhanh. Việc bốn người đẩy cửa bước xuống khiến tất cả đám người giật mình, chết sững như tượng đá.
Túy Y khẽ cười mà truyền âm.
- Các người không cần tốn công thêm đâu, môn quan của Tam đại gia tộc chắc cũng ở gần đây, vậy phiền các vị dẫn đường!
Hắn cung kính bái một bái trước ánh mắt kì quái, kính sợ cùng tò mò hướng tới mình. Sau đó quay nhìn lại ba kẻ phía sau mà cười, thầm quan sát thái độ kinh ngạc của họ. Cả ba người kia dù thân là người của tam tộc xong dường như cũng bất ngờ trước cái bí mật này. Trước nay, họ khi rời đi đều đi qua nơi này một quãng thời gian khiến cho tất cả đều có cảm giác nội trang của tam tộc rất xa Phàm Thành. Cả ba bối rối, ngay cả đám người bịt mặt kia cũng sững người, bối rối chưa biết làm sao. Từ phía xa đã xuất hiện ba bóng người đang tiến nhanh tới, phía sau là một dàn kèn trống cùng cờ xí rợp trời. Túy Y nhìn thấy vậy chỉ khẽ mỉm cười.