Hiểu Vân Trấn, Hoa Long Lâu,một nam nhân tóc xõa rối bù bước vào quán, y vung tay ném lên mặt quầy một cái túi trữ vật, tay kia đặt lên một cái hồ lô lớn. Y hét lên.
- Chủ quán, ta muốn mua rượu!
Chưởng quỹ lập tức đon đả chào đón, y cẩn thận xem túi trữ vật, thấy trong đó có ít nhất hai trăm linh thạch thì cười hì hì, đon đả nói.
- Khách quan có cần đồ nhắm không? Chỗ linh thạch này thừa mua đầy hai chiếc hồ lô này rồi!
- Không cần, còn thừa cho ngươi!
Nam nhân tóc rối ngồi xuống một cái bàn gần đó, nhàn nhạt nói. Chưởng quỹ nghe vậy tức thời mắt sáng lên, kêu gào người đi rót rượu. Cạnh đó, có ba bốn bàn đã có người, những người kia đều mặt một thân y phục nho sinh, thần thái tiêu dao nho nhã nếm rượu. Thấy nam nhân tóc rồi vào thì lập tức thì thào, chỉ trỏ bàn tán. Chỉ thấy kẻ tóc rối kia mặc hắc y, thân hình cao lớn, mái tóc rối tung, xõa ra khiến khó có thể nhận ra diện mục. Hắc y dường như cũng chẳng quan tâm, chỉ hướng ánh mắt về phía chưởng quỹ chờ đợi.
Một lát sau, vị chưởng quỹ khệ nệ bê cái hồ lô lớn ra, phía sau y là hai tiểu nhị bê theo hai cái vò lớn, phía trên bịt kín bằng giấy đỏ. Lão đon đả nói.
- Khách quan, tiền ngài thưởng quá nhiều, vì thế ta mạo muội đưa tới cho ngài thêm hai bình Diêm Hỏa đặc sản của bổn quán!

Hắc y gật gù, hắn đứng lên, cho dây buộc thân hồ lô vào miệng mà ngậm lấy, hai tay ôm hai vò rượu kia, loạng choạng rời khỏi quán. Đám thư sinh kia tức thời ồ lên, tiếng bàn tán lúc này không còn cố kị gì nữa. Hai tiểu nhị vội chạy vào phía trong, dọn dẹp bàn ghế. Chỉ duy nhất vị trưởng quỹ là trầm ngâm, sau đó y lắc đầu.
- Chắc vị này đang có chuyện không vui. Nhiều rượu nặng như vậy, chỉ e uống say tới mất mạng...!
Giờ đã bước vào cuối tháng ba, mặc dù thời tiết lúc này không còn tuyết rơi, nhưng ban đêm vẫn có những cơn gió bắc rét buốt thổi tới. Trên cánh cổng bằng đá của Hiểu Vân Trấn, có một bóng đen đang điên cuồng cười một mình dưới ánh trăng. Y không ngừng cười, lại không ngừng nâng một vò rượu lớn đưa lên miệng mà ừng ực từng ngụm lớn. Y uống, mà không, có lẽ đúng hơn là y tống nó vào miệng, vào dạ dày mình. Lại uống, lại cười một tràng như kẻ điên, rồi lại uống. Y nâng vò rượu lên, không hề cố kị mà dốc cả vào miệng, chẳng hề cẩn thận mà để rượu tràn ra, ướt đẫm bộ y phục đang mặc.
- Ha ha ha… đánh hay… Uống…!
Cổng chào bằng đá này vốn cách xa Hiểu Vân Trấn năm sáu chục trượng, vì thế hắn chẳng hề cố kị mà cười to; cũng chẳng có ai quấy rầy hắn uống rượu. Choang! Hắn vung tay ném thẳng cái vò xuống đất khiến nó vỡ tan. Lại cười lên khoái trá một hồi, hắn mở nút hồ lô, nâng lên uống tiếp. Ừng ực, ừng ực…
Cách hắn không xa, trên nóc vài căn nhà nhỏ tiền trấn. Có mấy bóng thân ảnh ẩn dưới bóng của mấy cây đại thụ, ánh mắt đều đang nhìn tới hắn, trên mặt ai nấy đều lộ ra nét ưu thương, lo lắng. Họ, hoặc im lặng bặm môi; hoặc hai tay xiết chặt lấy vạt áo; hoặc nắm chặt lại tới mức đỏ bừng. Một thân ảnh áo vàng dường như không chịu đựng nổi, định chạy tới. Một thân ảnh áo lam khẽ chặn thân ảnh kia lại, khẽ nói.
- Đừng, chưa phải là bây giờ!
Hắn uống một hơi thật dài, thật lâu, cảm nhận cái thứ nước nóng rát, cháy bừng bừng ấy chảy vào trong cổ họng, trong dạ dày. Hắn dừng lại, khà ra một tiếng lớn như muốn phun lửa. Hắn muốn phun ra hết, hắn muốn bộc phát, hắn muốn quên hết tất cả. Một cơn gió lạnh thổi tới, lướt qua mặt hắn khiến hắn thoáng thanh tỉnh. Hơi men vẫn đang bốc cao, hơi thở hắn phừng phừng nhiệt khí. Hắn lại nâng hồ lô lên,lại uống tiếp.

- Ha ha ha…!
Hắn cười lớn, ngồi ngả ra, dựa vào thân cột đá kia mà cười, hắn cứ cười, nhưng trên mặt nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống. Mọi thứ, tất cả mọi thứ lại hiện về, lại bao vây lấy hắn. Hắn chìm đắm trong kí ức, tự lẩm nhẩm một mình, cười, rồi lại nói, lại uống…
Minh Tiến trong lòng đang bỏng rát vì thứ rượu nặng kia, nhưng hắn lại lấy đó làm thoải mái. Hắn dường như quên mất tất cả, chỉ cảm thấy cần uống, uống thêm nữa. Từng cơn gió thổi qua khiến hắn rùng mình, thanh tỉnh trong phút chốc nhưng cũng làm hắn đau đớn hơn. Hắn cố say, cố quên đi, cố nhủ thầm rằng say một giấc thật lâu, rồi tỉnh lại mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Hắn uống thêm một hơi nữa, sau đó ngồi phệt xuống nền đất, miệng lẩm bẩm.
- Ta tới nơi này… ha ha, chỉ là một kẻ vô dụng… Ta muốn trở về nhà, may mà gặp được lão sư già Huệ Tuệ… Ta tưởng mọi thứ với ta đơn giản như câu truyện tu tiên kia, tu luyện tới đỉnh cấp rồi về nhà… Nhưng mọi thứ dễ dàng như vậy sao...? Không hề vậy đâu…!
Hắn lại uống một hơi, thân hình cố gắng đứng dậy nhưng không được, lại ngã phịch xuống đất.
- Ta trước giờ chưa hề có mối tình vắt vai, mọi thứ nếu có cũng chỉ là ảo… Nhưng rồi có lẽ, ta nghĩ số phận mình thay đổi, khi ta gặp nàng… Liên Liên à… Nàng dạy ta viết, dạy ta học chữ nơi này… nàng còn định hi sinh thân thể cho ta… Ta cứ tưởng rằng ta đã có hạnh phúc…
Lại một hồi thanh âm ừng ực vang lên, hắc y vung tay lau miệng, u sầu nói tiếp.
-…Còn nữa, cả muội muội Như Như ngốc kia nữa nhỉ… Ha ha ha, một cô nương ngốc… Nhưng đáng yêu… Cho dù ta bị phế đi tu vi nhưng vẫn không hề rời bỏ, coi thường ta… Thậm trí còn định lôi kéo ta về nơi hoang sơn ẩn cư, cùng nhau sống những ngày vui vẻ, bỏ qua tu đạo… Muội muội à, muội thật ngốc… Ta chỉ là một thứ phế vật, rác rưởi mà thôi… Có đáng để muội tự hủy hoại mình?

Một tràng cười lớn vang lên, cách xa đó một quãng,dưới bóng cây, có ai đó không kiềm chế nổi mà thân hình run lên, nước mắt lã chã rơi xuống.
-…Ai, kế đó ta lại gặp được muội nhỉ, Bạch Phụng ngốc nghếch… Muội cũng không kém Như Như đâu… tu luyện tiến giai chậm không có nghĩa là không thể tiến giai… Tại sao lại so với quái nhân như ta kia chứ...? Ngày ấy, trong mật thất kia,sao ta kêu muội đứng lên mà muội vẫn dựa vào ta… Gả cho ta ư...? Muội à, ta có xứng không...? Chỉ là hộ pháp thôi, có cần như vậy không...? Dù sao… ta cũng thích muội mất rồi…!
Có ai đó bặm môi, nước mắt lăn dài trên má.
-…À… sau đó ta gặp nàng nhỉ… Ngân Nguyệt… Ha ha ha… lần đầu gặp nhau đó, ta vẫn còn nhớ như in này… Ha ha ha, nàng lúc đó hớp hồn ta mất rồi, lại còn chủ động… chủ động đẩy ngã ta nữa chứ… Nếu như ngày đó không phải vì tâm pháp kia, có lẽ ta đã ăn thịt nàng luôn rồi… Ta vẫn nhớ, nàng nói với ta những gì khi hai ta rời khỏi di chỉ kia… cảm ơn nàng, vì ít nhất, nàng cũng xoa dịu đau đớn trước đó trong ta… Ngân Nguyệt, cảm ơn nàng…!
Có ai đó hai má đỏ bừng xấu hổ, nhưng ánh mắt lại tràn đầy chua xót.
-…Hừm, Bạch Hổ trẻ con là sau đó nhỉ… Muội đột nhiên xuất hiện, dọa Kỳ Dao tới xanh mặt… Ha ha… Nhưng mà này, muội làm khó ta đấy… Có biết lúc đấy những người xung quanh đều muốn ăn thịt ta không...? Cô nương ngốc, lần sau vui lòng tự giới thiệu nhé… À… ý ta là nếu có lần sau… hi vọng là có kiếp sau, kiếp này vô phận rồi…!
Minh Tiến khẽ cười, lại nâng hồ lô lên mà uống. Hắn ho khan một hồi, sau đó lại nhìn lên ánh trăng tròn phía xa, lại lâm vào trầm ngâm.
-…Kỳ Dao… Kỳ Dao à… nàng nên cởi mở mình hơn mới tốt… Ta nhớ nhất chính là nhìn thấy nàng trong hồ khoáng Thanh Tuyền… Sau đó ta được ăn chậu bay… Ha ha… Kỳ Dao à, lúc đó nàng mặc y phục như vậy, sao ta có thể thấy rõ thân hình nàng mà nàng lại hét lên như ta là dâm tặc vậy...? Mà tội nàng cũng lớn lắm, lại dám hủy đi thời khắc ta có thể đột phá Nguyên Anh Kỳ… Mà thôi, bỏ đi… Nàng từ lúc đào thoát khỏi Dâm Hồ kia, chắc tu vi tăng tiến lắm… Bàn tay ấm áp của nàng… vẫn in trên mặt ta này…!
Dưới bóng cây, có một thân ảnh thoáng run lên, trên mặt đỏ bừng.
-…Sau đó ta gặp hai người nhỉ, Kim Minh, Tiểu Xảo… Ha ha, ta cũng thật may mắn gặp được hai người… Nhờ vậy mà ta có Thiết Huyết… Kim Minh à, muội đối tốt với ta, ta cảm tạ muội… Nhưng cũng đầu cần thiết phải vì ta mà xin xỏ Kim Oanh kia chứ? Muội không biết là không nên xin xỏ kẻ thù hay sao...? Tại sao lại vì ta mà tự sát kia chứ...? Tại sao...? Cả Tiểu Xảo kia nữa, muội cũng ngốc không kém tiểu thư nhà muội đâu… Hai người thật ngốc… nhưng cũng thật đáng yêu…!

Có hai thân ảnh thoáng run rẩy, dựa vào vai nhau mà nức nở khe khẽ.
- Ta từ giếng cổ, may mắn truyền tống tới Hoa Hạ… Ha ha, nàng nhớ không Tiểu Sương...? Một cô nhóc bé xíu, mà lại còn chanh chua với ta nữa chứ… Ta biết nàng là nữ nhân Mị cốt, nhưng ít nhất cũng không cần phải chạy vào chỗ ta tắm mà lấy trộm đồ, hại ta tồng ngồng chạy ra chứ...? Hay là cũng đừng giả đuối nước, để ta phải hô hấp nhân tạo rồi nàng mở mắt mà cười hì hì chứ...? Nàng đáng lẽ phải là Hồ Ly mới đúng… Lúc chúng ta chuẩn bị rời đi, nàng cảm thấy mệt cứ nói với ta, sao lại im lặng… Nàng ngại à...? Nói cho nàng biết, mấy thứ sinh lý kia ta được học hết từ hồi cấp hai hồi, ta không phải không biết đâu… đồ ngốc…!
Một thân ảnh thoáng giận giữ, dậm dậm chân, trên mặt đỏ như trái gấc.
Minh Tiến nói tới đây, thở dài, hắn nâng hồ lô lên miệng, uống một hơi cạn sạch. Hắn loạng choạng đứng lên, đập mạnh cái hồ lô khiến nó vỡ toác thành mấy mảnh. Hắn hít vào một hơi, đột nhiên gào lớn như kẻ điên.
- Các nàng biết không, lão tử vượt bao nhiêu cản trở để về tới đây. Vậy mà các nàng lại đang cùng một kẻ khác xưng là thê tử, cùng nhau vui vui vẻ vẻ. Các nàng cho rằng lão tử có đau lòng không? Có đau đớn không? Ta chỉ hỏi một câu, các nàng công nhận điều đó… Vậy thôi, chấm hết rồi… Có duyên nhưng vô phận…!
Hắn run lên, đột phiên phủ phục xuống, hướng tới phía Minh Gia Trang, lẩm nhẩm.
- Ta… Minh Tiến, chúc các nàng hạnh phúc… Chúng ta có duyên nhưng vô phận, không thể trách gì được cả. Đa tạ các nàng trước đó chiếu cố ta… chúc các nàng cùng hắn sống hạnh phúc tới đầu bạc răng long…!
Hắn cùi đầu, lạy ba lạy. Khi ngẩng đầu lên, thấy cách đó không xa lờ mờ xuất hiện thân ảnh nam nhân mặc áo tím lúc trước đã thấy trong Minh Gia Trang. Hắn thấy vậy thì cười ha hả, chỉ thẳng tới mặt hắn, gào lên.
- Tên áo tím kia, ngươi đã giả mạo ta, vậy thì phải dùng danh xưng của ta mà bảo bọc, yêu thương các nàng bằng mọi giá, kể cả dùng tính mạng của ngươi… Bây giờ, ta không còn tồn tại, ngươi là Minh Tiến.. nhớ lấy… Ha ha ha…!