Phan Tuệ Tuệ nhìn thấy đám người kia thì không khỏi lo lắng. Chúng đông như vậy, liệu Bạch Diệc Phi và tên to con đó có chống nổi không?

Bạch Diệc Phi thoáng thấy anh Đao thì lập tức phá lên cười lớn.

Tôn Trình nhìn thấy anh Đao, liền quẫy đuôi chạy tới: “Anh Đao, anh đến rồi”.

Anh Đao lạnh lùng ừ một tiếng rồi tháo mắt kính đen, nói: “Hai trăm ngàn, một xu cũng không được thiếu”.

“Anh Đao, anh cứ yên tâm!”, Tôn Trình vừa nói vừa cười lớn.

Nói đoạn, Tôn Trình trịnh thượng quay về phía Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi, anh Đao chính là lão đại của khu Bắc thành phố Thiên Bắc này, con chó mày cứ chờ đó để chơi nhé? Nhưng nếu mày thấy sợ, thì cứ quỳ xuống mà van lạy, nói không chừng anh Đao sẽ thấy vui mà tha cho mày”.

Bạch Diệc Phi cười khẩy một tiếng, không nói gì.

Anh Đao lại hỏi: “Là anh ta sao?”

“Vâng! Anh Đao! chính là con chó này, nó không coi anh Đao ra gì”, Tôn Trình gật đầu xác nhận: “Anh Đao, cho tên nhãi này một bài học, phế luôn chân tay nó đi, xem nó còn ở đó mà lên mặt được không?”

“Anh Đao, xong việc rồi, tôi sẽ mời anh em uống rượu”.

Mấy lời của Tôn Trình có vẻ rất hữu dụng, anh Đao nghe xong lại được thể, càng trở nên vênh váo hơn.

“Tên nhãi kia, còn không quay lại đây? Còn phải ông mày mời nữa à?”

Bạch Diệc Phi đang quay lưng lại phía họ, thế nên anh Đao cũng chưa nhìn rõ là ai.

“Lâu rồi không gặp!”, Bạch Diệc Phi vừa nói vừa quay người lại cười với anh Đao.

Anh Đao đang định nói: “Lâu rồi không gặp cái con khỉ”, nhưng vừa há miệng ra thì đã không thốt nổi thành tiếng, miệng cũng không ngậm lại được.

Tôn Trình nghe Bạch Diệc Phi nói vậy thì châm biếm: “Bạch Diệc Phi! Mày sợ rồi phải không? Hay là mày định bắt quen với anh Đao, mày nghĩ mày là ai vậy?”.

Bạch Diệc Phi ngó lơ Tôn Trình, nhìn anh Đao cười cười.

Anh Đao cười khan, gật đầu hạ giọng: “Ông chủ, lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp …”.

Tôn Trình ngây ra.

Những người khác cũng đứng như trời trồng.

Bạch Diệc Phi nói giọng nhàn nhạt: “Nghe nói, anh định phế luôn chân tay tôi?”

“Ôi, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm …”, anh Đao cười xí xóa.

Bạch Diệc Phi vẫn lạnh nhạt à một tiếng rồi nhìn qua Tôn Trình.

Tôn Trình thấy vậy lập tức đứng thẳng người lên, “Bốp”, một cú tát mạnh giáng thẳng xuống.

“Mẹ kiếp, mày dám chơi ông mày à?”

“Anh Đao …”, Tôn Trình ôm mặt, chết lặng đứng nhìn.

Anh Đao không để hắn có cơ hội nói tiếp: “Đánh nó cho tao, phế nó đi!”.

“Anh Đao … á …”, Tôn Trình không kịp nói gì đã bị một đám người xúm vào đánh túi bụi, hắn kêu la thảm thiết.

Tôn Trình không thể ngờ rằng, một nhân viên quèn trong công ty lại có thể có thế lực lớn đến vậy, ngay cả anh Đao cũng quen biết. Không, phải nói là đến anh Đao cũng phải kính nể vài phần, rõ ràng là không dám động tới.

“Anh Đao… tôi thêm tiền… tăng thêm 100 ngàn…”, Tôn Trình vừa chịu trận vừa gào lên.

Anh Đao nhổ khan một tiếng, có thêm 100 ngàn thì cũng không thể nào sánh được với ông chủ đây. Người ta khẽ vung tay đã là 500 ngàn, hàng triệu tệ, so với 100 ngàn kia quả là một trời một vực. Có điên mới đi chọn 100 ngàn!

“Ông chủ, anh xem đã hài lòng chưa ạ?”, anh Đao vừa cười vừa hỏi.

Bạch Diệc Phi khẽ gật đầu: “Được rồi, xong việc rồi.”

“Dạ vâng!”, anh Đao hô một tiếng, vẫy tay một cái. Cả lũ người kia cũng như lúc ùn ùn kéo tới, lục tục rút lui.

Đợi người đi rồi, Bạch Diệc Phi nhìn về phía mấy tên tay sai và đám người bên võ sư: “Còn không cút?”

Mấy tên võ sư lập tức khiêng gã Sói lớn đã ngất xỉu, cùng với mấy tên tay sai lật đật bỏ chạy.

Ai ngờ một người nhìn vẻ ngoài nhu nhược lại có thực lực mạnh như vậy?

Tất nhiên, mạnh ở đây vừa là nói về khí chất, đồng thời cũng là thế lực chống lưng của anh ấy.

Anh không chỉ có một kẻ tháp tùng biến thái nhưng Bạch Hổ mà còn quen biết cả anh Đao, đại ca của khu Bắc thành phố Thiên Bắc này. Anh Đao còn có thái độ cung kính như vậy với Bạch Diệc Phi, chỉ nhìn vào hai điểm này là đủ hiểu, ai còn dám động vào chứ?

Đám người bỏ đi hết, chỉ còn lại Phan Tuệ Tuệ và ở phía bên kia góc sân thượng là Tôn Trình đang kêu gào thảm thiết.

Bạch Diệc Phi tiến về phía Phan Tuệ Tuệ, tháo dây trói cho cô: “Cô không sao chứ?”.

Phan Tuệ Tuệ đứng ngây ra nhìn Bạch Diệc Phi, khẽ lắc đầu.

Bạch Diệc Phi xin lỗi nói: “Xin lỗi cô, tất cả là tại tôi, nếu không thì cô cũng không bị chúng bắt…”.

Phan Tuệ Tuệ liên tục lắc đầu.

Bạch Diệc Phi đành nói: “Nếu không sao, thì chúng ta đi xuống thôi!”.

Sau khi xuống khỏi sân thượng, Phan Tuệ Tuệ hoảng hốt phát hiện gã to con theo sau Bạch Diệc Phi đã biến mất: “Người vừa nãy đi theo anh đâu rồi?”

“À, không cần quan tâm anh ta”, Bạch Diệc Phi trả lời.

Phan Tuệ Tuệ cũng không hỏi tiếp nữa vì cô hoàn toàn tin tưởng vào Bạch Diệc Phi.

Do Bạch Diệc Phi còn có việc cần xử lý, nên hai người cũng nhanh chóng tạm biệt nhau.

Bước ra khỏi tòa nhà, Bạc Diệc Phi quay lại nhìn một lượt tòa nhà của tập đoàn Tân Tây, bất giác trút một tiếng thở dài.

Nếu như trước đây, có thể làm việc tại tập đoàn Tân Tây thì khi nói về bản thân cũng có chút tự hào. Hơn nữa, khi kết hôn với Lý Tuyết cũng không bị người ta châm trọc, chịu nhiều ánh mắt coi thường đến vậy.

Nhưng bản thân lúc đó, cho dù có thực lực để ứng tuyển đi nữa thì cũng chẳng có quan hệ, cũng đâu thể trúng tuyển được?

Còn bây giờ thì sao?

Tập đoàn Tân Tây đối mặt với nguy cơ khủng hoảng tài chính, còn anh cũng sắp mua lại tập đoàn này. Đối với anh mà nói, tập đoàn Tân Tây đã trở thành một tập đoàn không đáng để mắt tới, có thể nói nó không bằng một miếng bánh kem. Cùng lắm cũng chỉ như một miếng phô mai thôi.

Bạch Điệc Phi lắc đầu, rồi lên chiếc BMW của mình.

Lúc này, chị họ của Lý Tuyết là Lý Thu Dĩnh gọi điện tới.

Bạch Diệc Phi chau mày nghi hoặc, Lý Thu Dĩnh và Lý Tuyết quan hệ rất tốt nhưng lại không thân thiết với anh. Ngoài một vài lần gặp trong các cuộc gặp mặt gia tộc thì gần như là không có liên hệ gì. Sao giờ lại gọi điện nhỉ?

“A lô, Bạch Diệc Phi à?”

“Vâng, có chuyện gì sao?”

“Có phải Tuyết Nhi bị ốm không?”

“Đâu có, có chuyện gì vậy?”, Bạch Diệc Phi lại càng hồ nghi.

“Tuyết Nhi hai hôm nay đều không đi làm, tôi tưởng cô ấy bị ốm chứ. Thời điểm này công ty cũng đang khó khăn, cô ấy không tới khiến mọi người đều hoang mang, cũng có nhiều lời xì xầm không hay. Cậu hỏi cô ấy xem, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”, Lý Thu Dĩnh lo lắng hỏi.

Bạch Diệp Phi như thắt tim lại: “Hai ngày rồi không đi làm?”

“Đúng, cậu không biết Tuyết Nhi bị sao à?”, Lý Thu Tuyết lại hỏi.

Bạch Diệc Phi sựng lại, có chút ngại ngùng: “Để tôi hỏi cô ấy”, nói xong liền cúp máy.

Hai ngày nay anh cứ mải mê với việc ở tập đoàn Tân Tây mà lơ đễnh chuyện của Lý Tuyết.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy bản thân đã quá coi nhẹ sự ảnh hưởng của chuyện vừa qua với Lý Tuyết rồi.

Hôm đó qua đêm ở nhà Chu Khúc Nhi bị Lý Tuyết hiểu lầm. Anh cứ nghĩ chỉ cần mình giải thích thì Lý Tuyết sẽ hiểu. Nhưng tình hình hiện tại, có lẽ Lý Tuyết còn chưa buồn đọc những dòng tin nhắn của anh nữa.

Hoặc là, Lý Tuyết chẳng hề tin vào điều đó!

Nghĩ đến đây, Bạch Diệc Phi cảm thấy đau đầu và tự day chân mày. Chỉ trách bản thân, nếu lúc trước thái độ kiên quyết thì đâu nên cơ sự này!



Phía ngoài quá bar nhấp nháy đèn màu, Lý Tuyết xiêu xiêu vẹo vẹo đứng cạnh xe, hai vầng má đỏ ửng, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên. Nhìn vô cùng cuốn hút.

Liễu Chiêu Phong vô tình ngang qua, vừa hay nhìn thấy Lý Tuyết đang đứng bên đường. Mắt hắn sáng lên, dừng xe lại.

“Tuyết Nhi?”

Lý Tuyết đã không còn tỉnh táo nữa, cũng không buồn để ý tới Liễu Chiêu Phong.

Liếu Chiêu Phong nhìn thấy Lý Tuyết như vậy, lập tức cảm thấy miệng lưỡi khô khan, hai tay ôm lấy Lý Tuyết: “Tuyết Nhi, em say rồi, để anh đưa em về nhà!”.

Lý Tuyết không đồng ý, nhưng cũng chẳng phản kháng.

Liễu Chiêu Phong ôm Lý Tuyết đưa vào xe, sau đó lái thẳng tới khu biệt thự cảng Lam Ba.