Tất cả mọi người trong phòng họp đều nhìn về phía Bạch Diệc Phi.

Liễu Long vẻ mặt phức tạp, dần trở nên nghiêm nghị hơn, nhìn Bạch Diệc Phi cũng không còn coi thường như trước.

Liễu Chiêu Phong vẫn chưa tin, nói với Liễu Tiêu Dao: “Không thể nào! Anh hai, có phải là hắn nhầm rồi không? Không thể nào!”

Bạch Diệc Phi tốt bụng nói: “Tập đoàn Hầu Tước chỉ có duy nhất một Bạch Diệc Phi”.

Phòng họp lạnh ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.

Im lặng một lúc lâu cuối cùng cũng có người lên tiếng.

Liễu Long suy cho cùng cũng đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, năng lực ứng biến được xem là tốt, nhưng đáng tiếc, lần này cho dù ông ta có dày dặn kinh nghiệm hơn nữa thì nụ cười cũng khó coi hơn cả khóc.

“Thì ra… Là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước! Chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm… Thất lễ rồi, chúng tôi…”.

Bạch Diệc Phi ngắt lời Liễu Long: “Hiểu lầm? Lần nào cũng là hiểu lầm? Bởi vì tôi là chủ tịch vì vậy là hiểu lầm! Vậy nếu tôi không là chủ tịch, có phải là tôi sẽ thành người nói xằng nói bậy, kiêu ngạo, thậm chí là vu khống hãm hại không?”

“Điều này…”, Liễu Long toát mồ hôi lạnh.

Bạch Diệc Phi cười giễu cợt, tỏ vẻ khinh thường.

Lần nào cũng vậy, nguyên nhân chính là vì địa vị thân phận, bất kể làm gì, đều là sai trái, đều đáng phải nhận sự nhục nhã và chế giễu của những người có địa vị.

Nhưng nếu như thân phận thay đổi, thì sẽ trở thành hiểu lầm, đám người đó sẽ không chịu một chút trách nhiệm nào cho những lỗi sai của mình!

Nếu anh không phải là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước thì việc Lý Tuyết bị bắt và bị chuốc thuốc mê mãi mãi chỉ là hiểu lầm, mãi mãi không phải là lỗi của bọn chúng, ngược lại là lỗi của Bạch Diệc Phi, nói không chừng anh còn bị đánh một trận đến không thể ra bước ra khỏi tập đoàn Liễu Thị.

Liễu Long muốn nói gì đó để cứu vãn, nhưng Bạch Diệc Phi không cho ông ta cơ hội.

Bạch Diệc Phi hai mắt nhìn chằm chằm Liễu Chiêu Phong: “Liễu Chiêu Phong, tao đã cảnh cáo mày rất nhiều lần rồi! Mày tránh xa vợ tao ra một chút, đừng có mơ tưởng đến cô ấy!”

“Mày thì thế nào? Hết lần này đến lần khác chạm tới giới hạn của tao, vợ tao đã nói rõ ràng là không thích mày, mẹ nó, thế mà mày vẫn cứ hãm hại cô ấy!”

“Đã thế lần này mày còn cướp người đến thẳng công ty!”

Sắc mặt Liễu Chiêu Phong tái nhợt, đến cả tay cũng không khỏi run lên.

“Các người nói cho tôi biết, cmn có thằng đàn ông nào chịu được?”, giọng nói của Bạch Diệc Phi càng lúc càng to.

Liễu Long khó có thể tin được, con trai mình lại làm ra loại chuyện này với vợ người ta, đối tượng còn là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Hầu Tước.

Đó chính là chủ tịch của Tập đoàn Hầu Tước đấy! Ai mà không muốn nịnh bợ anh ta? Vậy mà gã lại đắc tội đến mức này.

Bạch Diệc Phi nhìn Liễu Long, lạnh giọng nói: “Thế nào, bây giờ ông đánh hay không đánh đây?”

Liễu Long nghẹn giọng nói: “Cái này…”.

Bạch Diệc Phi dừng lại một chút: “Không đánh cũng không sao”.

Liễu Long nghe xong thở nhẹ ra một hơi.

Bạch Diệc Phi vẫn tiếp tục nói: “Tôi trực tiếp gọi cảnh sát đến”.

Vừa lừa uống thuốc vừa bắt người, đây chính xác là một vụ án hình sự.

Liễu Long vội nói: “Chủ tịch Bạch, chuyện đâu còn có đó, chuyện đâu còn có đó mà…”.

Lúc này, Liễu Chiêu Phong cuối cùng cũng hoàn hồn, gào lên: “Không, tôi không bắt người, không phải do tôi làm”.

Lời vừa dứt, Liễu Tiêu Dao cảm thấy không ổn, lập tức kéo Liễu Chiêu Phong: “Cậu đừng nói nữa”.

Nói xong, Liễu Tiêu Dao đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi, hơi khom người, nói:” Xin lỗi chủ tịch Bạch, tôi thay mặt em ba xin lỗi cậu, nếu cậu cần bồi thường gì, Liễu Thị chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức, mong chủ tịch Bạch khoan hồng độ lượng, tha thứ cho sai lầm lần này của em tôi”.

“Không phải, em không có…”, Liễu Chiêu Phong vẫn muốn giải thích.

“Mày câm miệng!”, Liễu Long tức giận quát lên, đồng thời cho Liễu Chiêu Phong một cái bạt tai.

“Bốp”, âm thanh vang dội.

Liễu Chiêu Phong che mặt kinh hãi nhìn bố mình, Liễu Long trước giờ chưa từng tức giận như vậy, điều này khiến Liễu Chiêu Phong cực kỳ sợ hãi.

Liễu Long đại khái đã hiểu hết sự việc, vừa nãy còn thấy Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi, bây giờ Liễu Chiêu Phong còn nói không phải bản thân mình làm, tuyệt đối là giảo biện!

Trước mặt chủ tịch Tập đoàn Hầu Tước còn giảo biện, chẳng phải là tự tìm cái chết hay sao?

Thật sự xin lỗi chủ tịch Bạch, là do nghịch tử gây thêm rắc rồi cho cậu”, Liễu Long khóe miệng kéo một nụ cười nói: “Tôi thay mặt nó tạ lỗi với cậu”.

Bạch Diệc Phi nhìn Liễu Long: “Chuyện tự bản thân làm ra thì chính bản thân nên gánh vác, để bố và anh trai thay mặt xin lỗi, có lý nào lại như vậy?”

Liễu Long và Liễu Tiêu Dao hơi sững sờ, không nói gì nữa.

Bạch Diệc Phi không kiên nhẫn cảnh cáo: “Tôi không nói dừng lại, thì không được dừng”.

Liễu Long căm hận khi nghe thấy câu này, nhưng cũng không làm gì được, chỉ có thể nghiến răng, nâng bàn tay rồi đánh xuống.

Liễu Chiêu Phong bị 2 cái bạt tai, cảm thấy bản thân bị đánh đến muốn ngất rồi, nhưng gã thực sự không có bắt người: “Bố, con thật sự không...”.

“Bốp!”

“Con không có...”.

“Bốp!”

Liễu Chiêu Phong càng muốn nói rõ thì Liễu Long càng đánh mạnh tay hơn.

Theo ông ta thấy, Liễu Chiêu Phong còn không thừa nhận lỗi sai, như vậy Bạch Diệc Phi tuyệt đối sẽ không chịu để yên, vậy thì Liễu Thị bọn họ cũng sẽ gặp tai ương.

Cũng không biết là tát bao nhiêu cái rồi nữa, Liễu Long cảm thấy cánh tay mất cảm giác, giống như một cỗ máy vậy, vung lên đánh xuống vung lên đánh xuống.

“Được rồi”, Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng hô dừng lại.

Liễu Long dường như đã thành quán tính, khi nghe thấy Bạch Diệc Phi bảo dừng lại thì bàn tay vẫn vô thức đánh thêm một cái nữa mới dừng.

“Bốp!”, cái tát cuối cùng cực kì mạnh.

Khuôn mặt của Liễu Chiêu Phong sau khi bị tát nhiều như vậy sớm đã sưng lên cả rồi, khóe miệng thâm đỏ, trông cực kỳ thảm hại.

Bạch Diệc Phi không muốn cùng bọn họ nhiều lời: “Giao vợ tôi ra đây”.

“Chủ tịch Bạch, phu nhân của cậu đã rời khỏi đây an toàn rồi”, Liễu Tiêu Dao vừa cười vừa đáp.

Liễu Long cũng phụ họa theo gật đầu: “Đúng vậy, phu nhân đã đi rồi, vả lại tên súc sinh này tuyệt đối chưa dám động vào một sợi tóc trên người phu nhân, cậu có thể yên tâm”.

Bạch Diệc Phi trao đổi ánh mắt với Bạch Hổ.

Bạch Hổ hiểu ý mang điện thoại ra định vị vị trí của Lý Tuyết, sau đó gật đầu với Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thả lỏng một chút, không sao là tốt rồi.

“Chúng ta đi”, Bạch Diệc Phi nói với Bạch Hổ.

Bạch Hổ gật đầu, hai người quay người rời đi.

Liễu Long thấy vậy lập tức nói: “Chủ tịch Bạch, xin dừng bước”.

“Còn chuyện gì?”, Bạch Diệc Phi quay người hỏi

Liễu Long có chút khó xử hỏi: “Chủ tịch Bạch, hiểu lầm lần này đã rõ ràng rồi, vậy Tập đoàn Hầu Tước với Liễu Thị có phải là…”.

Lời của Liễu Long chưa nói hết, nhưng Bạch Diệc Phi đã hiểu được ý tứ của ông ta, chẳng qua là muốn anh không công kích tập đoàn Liễu Thị. Anh vốn dĩ không có ý định động vào tập đoàn Liễu Thị, chỉ là công kích tài sản đứng tên của Liễu Chiêu Phong.

“Tôi biết rồi, trở về tôi sẽ rút lại tài sản đứng tên Liễu Chiêu Phong…”.

Lời của Bạch Diệc Phi chưa nói xong, cửa phòng họp đã bị đạp mở ra từ bên ngoài.

Ngay sau đó, một đoàn người tiến vào, tất cả đều là những gã to con, trên tay đều mang theo một cây côn.