"Chúng ta hòa ly đi!" lời vừa thốt lên, Lam Tịnh như chết lặng.

"Nàng nói cái gì?"

"Bổn cung nói 'hòa ly đi'. Bổn cung cho ngươi một tháng suy nghĩ, về đi ta không muốn thấy mặt ngươi nữa" Dương Ninh Mẫn xoay mặt vào trong, nước mắt rơi xuống càng nhiều.

"Dương Ninh Mẫn, nàng rốt cuộc có yêu ta không? Nàng xem tình cảm của ta là trò đùa sao? Dương Ninh Mẫn nàng yêu giới tính của ta hay con người của ta?" Lam Tịnh hai tay nắm chặt đến trắng bệch, mọi chuyện ngày càng không kéo giãn được nữa.

"Ngươi đi đi, ta muốn yên tĩnh. Một tháng là thời gian mà ngươi chuẩn bị" Dương Ninh Mẫn lạnh lùng nói, nàng đâu biết được những lời này còn sắt hơn hàng ngàn con dao.

Lam Tịnh cười thê lương, cô từng bước nặng nề rời khỏi phủ công chúa. Từ ngày sau đó, cả hai phủ đều bị bao trùm trong không khí u ám nặng nề, hạ nhân hai phủ chỉ mong hai chủ tử mình làm lành lại mà thôi.


Những ngày này, Dương Ngạo Hiên tạo rất nhiều cơ hội cho cả hai gặp nhau nhưng kết quả là một người nhìn một người ngoảnh mặt.

Nhìn Dương Ninh Mẫn thân mật với những người khác, bản thân lại nổi cơn ghen không thể tả. Tại sao vị trí đấy lúc trước là của cô mà bây giờ lại không phải. Cô dù ghen, ghen rất nhiều, nhưng cô biết mối quan hệ này cô chỉ được buồn chứ không có quyền ghen.

Một đêm lạnh lẽo của đầu mùa thu, Lam Tịnh cả người say khướt ngồi trên tản đá gần ngự hoa viên uống rượu. Cô tự hỏi mình có gì không bằng nam nhân sao, mọi thứ cô đều hơn cả. Cô có cái đầu của thiên tài, một người sẵn sàng vì người mình yêu mà buông bỏ tất cả, một người có thể bảo vệ người mình yêu bằng mọi giá. Đến cuối cùng dù có hơn thế nào thì cô cũng chỉ là một nữ nhân, thứ cô thua chính là giới tính.


Cô nằm trên tản đá lạnh đầy mệt mỏi, không biết qua bao lâu cô cảm giác trên mặt mình một hơi ấm chạm vào. Cô mơ hồ mở mắt, hình ảnh công chúa hiện rõ trước mặt cô. Có lẽ là Dương Ninh Mẫn không biết Lam Tịnh đã tỉnh nên nàng vẫn bên cạnh cô, nàng vuốt ve khuôn mặt mà nàng yêu đến tâm can liệt phế. Tại sao hắn lại là nàng, tại sao nàng ấy lại lừa dối nàng.

"Mẫn nhi" Lam Tịnh vươn tay chạm mặt nàng.

Dương Ninh Mẫn né tránh, nàng đứng dậy ra khỏi phòng nhưng Lam Tịnh đã giữ tay nàng lại.

Lam Tịnh lúc này mới nhận ra mình đã đưa về phòng, cô nắm chặt tay nàng ấy như sợ hãi người trước mặt lại bỏ đi. Cô ôm nàng thật chặt, thật chặt, những dòng nước mắt nóng hổi liên tục chảy xuống, cô như một đứa trẻ bị bắt nạt, khóc không ngừng.

"Mẫn nhi, làm ơn đừng bỏ ta. Làm ơn đi Mẫn nhi. Ta yêu nàng, yêu nàng thật lòng, yêu nàng hơn yêu chính bản thân ta. Đừng bỏ ta được không Mẫn nhi" cô ôm lấy nàng khóc đẫm bờ vai Dương Ninh Mẫn.


Dương Ninh Mẫn im lặng, nàng không biết nói như thế nào. Nàng phải làm sao đây. Làm sao cho phải đây.

Lam Tịnh trong người toàn là rượu, lấn át cả lý trí của mình để cảm xúc lên tiếng. Cô kéo nàng ra trực tiếp cưỡng hôn Dương Ninh Mẫn.

Nụ hôn không còn ôn dịu dàng như ngày nào nữa mà là đầy tính chiếm đoạt. Vừa hôn cô kéo nàng lại gần với giường, cả hai ngã xuống Lam Tịnh nằm lên người nàng tiếp tục hôn.

Dương Ninh Mẫn liên tục giãy giụa nhưng hoàn toàn không có ích. Lợi dụng Dương Ninh Mẫn vừa hé răng Lam Tịnh lập tức đi vào, cô không để nàng có thời gian nghỉ ngơi chiếm đoạt mọi thứ bên trong. Một tay Lam Tịnh giữ hai tay nàng lên đầu, tay còn lại điên cuồng cởi bỏ y phục.

Chán ghét nụ hôn, Lam Tịnh dời xuống cần cổ trắng nõn của nàng liên tục cắn nút, tay luồn vào trong áo mò mẫm lên trên, điên cuồng xoa bóp ngực nàng.
Dương Ninh Mẫn cả thân giãy giụa, nàng bị đau, nàng sợ hãi, nàng muốn rời khỏi đây. Nước mắt đã rơi lúc nào không hay.

'Chát'

Âm thanh vang dội cả phòng, cái đau rát trên mặt làm hạ xuống con mãnh thú trong người cô, Lam Tịnh lấy bình tĩnh, cô thở hồng hộc nhìn người dưới thân. Trên cổ là những dấu đỏ chói mà cô để lại, y phục trên người nàng ấy lại xộc xệch, chỉ còn cái yếm trên người.

Cô làm cái chuyện quái quỷ gì thế này, khốn kiếp

"Ta...ta...xin lỗi. Ta không cố ý làm như vậy"

Đáp lại Lam Tịnh chỉ là tiếng nức nở củ Dương Ninh Mẫn, cô lại làm cho nàng khóc, cô bị điên rồi sao.

Dương Ninh Mẫn ngồi dậy, nhặt y phục mặt lại rồi lạnh lùng bước ra ngoài, vận kinh công về phủ của mình.

'Chát. Chát. Chát. Chát'

Cô liên tục tự đánh vào mặt mình, cô vừa làm cái chuyện cầm thú gì vậy. Cô còn xứng đáng với nàng ấy nữa không. Con mẹ nó, cô không bằng một cầm thú nữa.
Những ngày sau đó càng kinh khủng hơn những ngày trước. Trưởng công chúa thì nhốt mình trong phòng, còn phò mã lại cứ như người trên mây, nấu thuốc lại quên xém là cháy cả phủ. Tình hình hết sức căng thẳng.

Dương Ngạo Hiên không thể nào giải quyết được, chỉ còn cách viết thư cầu cứu cho Dương Ninh Uyên. Đại trưởng công chúa và Sở Lan nhận được thư cấp tốc trở về, vừa đến phủ một cỗ lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, hai nàng thầm ngưỡng mộ hạ nhân ở đây có thể chịu đựng được.

Dương Ninh Uyên gõ cửa phòng nhưng lại không có ai trả lời. Bất lực, hai người trực tiếp đá văng cánh cửa đáng thương.

Dương Ninh Mẫn ngồi dậy, cả người hoàn toàn không có sức sống. Nhìn thấy cô cô và sư phụ, nàng như tìm được chỗ dựa mọi ủy khuất của mình nàng nhào vào lòng hai người mà khóc.
Dương Ninh Uyên và Sở Lan nhìn nhau, chắc chắn nha đầu này đã biết Lam Tịnh là nữ nhân rồi. Dương Ninh Uyên ôm nàng vào lòng dỗ dành, nhìn thấy những vết hôn trên cổ, Dương Ninh Uyên có chút tức giận.

"Tên kia khi dễ con đúng không? Hoàng cô sẽ tìm hắn đòi lại công đạo cho con"

Dương Ninh Mẫn vội níu lại, nàng lắc đầu, khóc nhiều đến khàn cả giọng "đừng". Nàng kể hết mọi chuyện cho hai người nghe.

Sở Lan thở dài nói "vậy con là yêu Lam Tịnh con người bên trong hay chỉ là hắn là nam nhân?"

"Mẫn nhi, tình cảm nó không phân biệt giới tính. Đừng để một người níu một người buông, nó đau khổ lắm. Nếu con thực sự yêu Lam Tịnh thì cho dù là 'hắn' hay là 'nàng' thì con vẫn sẽ yêu"

Từng câu từng chữ mà Sở Lan nói đều đánh tan những dây rối trong lòng nàng. Dương Ninh Mẫn nàng yêu Lam Tịnh không phải vì hắn là nam nhân mà là con người thật trong người Lam Tịnh.
Dương Ninh Uyên và Sở Lan không ở lại lâu, Mẫn nhi cần thời gian suy nghĩ hãy để nàng một mình.

-------------------------

Rinn: chương sau ngược công chúa 😥