Buổi sáng ngày thứ hai, Tiểu Thuần vẫn như thường ngày qua gõ cửa, Tô Tinh Dã cũng vừa bôi kem dưỡng vừa ngẩng đầu nhìn Tiểu Thuần.
Tiểu Thuần bị cô nhìn chằm chằm một lúc, không có cách nào đành nói: “Chị muốn hỏi điều gì thì hỏi đi.”
“Em… có phải là đã biết điều gì rồi không?” Tô Tinh Dã hỏi.
Tiểu Thuần nhớ đến buổi sáng sớm ngày hôm qua, cô ấy đến gõ cửa sớm hơn thường ngày một chút. Ai biết được lại đụng trúng thần tượng của mình đi ra từ phòng của anh Thẩm, còn có trên người vẫn mặc bộ quần áo hôm qua mặc đi ăn. Lại nhớ đến vô số việc trong đoạn thời gian này, cùng với ý vị thâm trường của chị Tiểu Viên, cô ấy đột nhiên hiểu ra tất cả. Giây phút đó cô ấy mới thực sự ý thức được ngôi sao chỉ nên nhìn từ xa! Phòng của cô* trong phút chốc như sụp đổ.
*sập phòng: ý nói idol có người yêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Thuần gật đầu, “Vâng, em biết rồi.”
“Vậy.... Chị không có cố ý giấu em. Em đừng tức giận nhé?”
Nói thật ra thì Tiều Thuần cũng chỉ là vô tình mà bén duyên với giới giải trí. Mặc dù lần đầu tiên làm trợ lý cho nghệ sĩ, nhưng cô ấy cũng hiểu rõ tình trạng công việc của phần lớn trợ lý nghệ sĩ trong giới giải trí. Có rất ít người sẽ để ý đến tâm trạng hỉ nộ ái ố của một người trợ lý, cho nên lúc nghe Tô Tinh Dã hỏi như vậy, trong lòng Tiểu Thuần vẫn có chút mềm lòng. Cô ấy cũng tự nhiên là không thể giận Tô Tinh Dã. Đó là thần tượng của mình mà, làm sao có thể thật sự giận thần tượng được.
“Em sao có thể giận chị được cơ chứ, em không có tức giận đâu.”
Tô Tinh Dã cũng hỏi tiếp: “Thật sự?”
“Thật mà.”
“Chị Tinh Dã, việc của chị cùng anh Thẩm, chị Vân có biết không?”

Tô Tinh Dã lắc đầu, “Vẫn chưa biết.”
“Vậy chị không chuẩn bị nói cho chị ấy biết sao?”
“Nói thì vẫn phải nói, chờ qua đợt này sau khi chị về Bắc Kinh chị sẽ tự nói với chị ấy.”
Tiểu Thuần gật đầu, “Để chị Vân biết cũng tốt, cũng để chị ấy chuẩn bị tâm lý.”
Từ sau khi Tiểu Thuần biết mối quan hệ của hai người bọn họ, bọn họ liền không cần phải cố ý tránh nhau nữa, thường đến phòng nhau ăn sáng.
Thẩm Vọng Tân đưa cho cô cốc sữa đậu ấm, thuận tay bóc vỏ trứng cho cô.
Tô Tinh Dã nhấp môi uống sữa đậu, hỏi: “Mấy giờ anh bay?”
“Chín giờ.” Thẩm Vọng Tân trả lời cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tô Tinh Dã gật đầu, hôm nay là ngày quay phim cuối của anh ở Ninh Ba, cũng có thể nói là ngày cuối cùng của cô, Triệu Chi Phi và Lý Trác. Vì trước đó vài ngày các diễn viên khác đã kết thúc sớm phân cảnh ở Ninh Ba và trở về Bắc Kinh rồi, các phân cảnh về sau của bọn họ đều ở Bắc Kinh. Mà Thẩm Vọng Tân hôm nay cũng không có cảnh quay, vốn là chuẩn bị đợi cô tối nay kết thúc sẽ cùng về Bắc Kinh, nhưng lại có một lịch trình hoạt động đột xuất, nên không thể không đi trước.
Thẩm Vọng Tân bóc vỏ trứng xong, tách lòng trắng và lòng đỏ riêng ra, lòng trắng đưa cho cô.
Tô Tinh Dã vươn người cắn một miếng.
Sau khi ăn xong bữa sáng, A Uy lái xe đưa cô đến trường quay, mà bên này Thẩm Vọng Tân cũng nhanh chóng thu xếp đến sân bay. Trên đường đến sân bay, Tô Tinh Dã vẫn nhắn tin wechat cho Thẩm Vọng Tân, cho đến khi Thẩm Vọng Tân lên máy bay hai người mới kết thúc trò chuyện wechat.
Chờ cô quay xong cảnh đầu tiên đã sắp 11 giờ rồi, Thẩm Vọng Tân nhắn tin wechat cho cô là một tấm ảnh anh tự chụp ở sân bay Bắc Kinh, phía sau anh còn có khung cảnh tuyết rơi dày.
Thẩm Vọng Tân: Bắc Kinh vô cùng lạnh. Tối nay lại càng lạnh. Nhớ mặc nhiều áo nhé.
Tô Tinh Dã mỉm cười tải bức ảnh xuống máy của mình, trả lời: “Tuân mệnh!”
Thẩm Vọng Tân về Bắc Kinh là lịch trình công khai, nên Lượng Tân Tân lúc đó đang ở sân bay có nhìn thấy anh đang chụp ảnh tự sướng, nhưng trạng thái weibo mới nhất của anh chỉ có cảnh tuyết rơi chứ không có ảnh anh tự chụp. Ngay sau đó, dưới phần bình luận của trạng thái này có một bình luận nhảy lên đầu, đó là bức ảnh Thẩm Vọng Tân chụp ảnh tự sướng trong ống kính của người hâm mộ.
Chẳng biết đời này có thể nhìn thấy bức ảnh tự sướng của anh từ góc độ đó được không đây?
**
6 giờ chiều, cảnh quay cuối cùng của “La Phu truyện” ở Ninh Ba sẽ chính thức kết thúc. Sau khi kết thúc, Tô Tinh Dã cùng nhóm Triệu Chi Phi trực tiếp tới sân bay. Lúc đáp xuống sân bay Bắc Kinh là 8:30 tối. Thẩm Vọng Tân nói không sai, Bắc Kinh thật sự là rất lạnh, đặc biệt là đến tối lại càng lạnh hơn, bên ngoài còn có tuyết rơi. Ba người bọn họ chào tạm biệt nhau rồi mỗi người tự rời đi.
Dương Vân tự lái xe qua đón Tô Tinh Dã, nên cô để A Uy cùng Tiểu Thuần đi trước. Trước khi đi, Tiểu Thuần nhìn Tô Tinh Dã vài cái, Tô Tinh Dã cũng hiểu được ý của Tiểu Thuần.
Sau khi lên xe, Dương Vân mở điều hoà, trong xe ấm áp hơn. Trên đường trở về, Tô Tinh Dã vẫn đang đắn đo xem nên nói với Dương Vân như thế nào.
Dương Vân phát giác được sự trầm mặc của cô, cho rằng cô đang gặp phải chuyện gì nên mở miệng hỏi: “Tinh Tinh, em sao vậy?”
Tô Tinh Dã nghiêng đầu nhìn chị, “Chị Vân, em có một chuyện muốn nói với chị.”

Dương Vân rất ít khi nhìn thấy dáng điệu nghiêm túc này của cô, “Có chuyện gì, em nói đi.”
Tô Tinh Dã mím môi, chầm chậm nói, “Em và Thẩm Vọng Tân, chúng em đang ở bên nhau.”
Dương Vân nghe xong, hai phút sau chị gật đầu “Ừ” một tiếng.
Phản ứng của chị khiến Tô Tinh Dã có chút mơ hồ, “Chị Vân?”
Nếu nói trên thế gian này ai là người hiểu rõ Tô Tinh Dã nhất, thì dù bố mẹ có là ruột thịt cũng không hiểu cô bằng chị. Cùng Tô Tinh Dã sớm tối ở với nhau bao nhiêu năm như vậy, Tinh Tinh mà chị biết luôn an tĩnh, trầm mặc, kiệm lời, hay theo như cách nói của người hâm mộ là khi cô cười lên có thể sưởi ấm cả thế giới. Nhưng chị cũng biết rõ, người duy nhất cô không thể sưởi ấm đến chính là bản thân cô. Hoàn cảnh sống từ nhỏ khiến cô rất nhạy cảm và thiếu cảm giác an toàn, mà Thẩm Vọng Tân lại là một người ấm áp như vậy, việc cô bị anh thu hút là chuyện khó tránh khỏi, cho nên cô thích anh cũng là việc đương nhiên.
Dương Vân cười, chân thành hỏi cô, “Tinh Tinh, em thật sự thích anh ấy sao?”
Tô Tinh Dã gật đầu thật mạnh, “Thích, vô cùng thích.”
Dương Vân chú ý đến khi cô nói thích, đôi con ngươi như tràn ngập ánh sáng. Điều đó chị chưa từng nhìn thấy, trong lòng chị có chút chấn động. Chị biết mình thật sự rất yêu quý Tô Tinh Dã. Đời người có thể gặp được một người mình thích không phải là dễ dàng, nhưng chị cũng nhận ra Tô Tinh Dã đã vô cùng thích anh rồi. Chị vô cùng yêu quý cô, đồng thời cũng sẽ lo lắng liệu cô có bị tổn thương không.
Tô Tinh Dã chú ý đến thần sắc của Dương Vân có chút không đúng lắm, cúi đầu cười nhẹ hỏi, “Chị Vân, em biết chị đang lo lắng điều gì, nhưng điều chị lo lắng cho em sẽ không xảy ra đâu.”
Dương Vân hỏi: “Sao em có thể chắc chắn như vậy?”
“Bởi vì em tin tưởng anh ấy.” Tô Tinh dã kiên định nói.
Dương Vân nhìn trong ánh mắt cô có sự kiên định, cười nói: “Cũng phải, Tinh Tinh nhà ta tốt như vậy, anh ấy thích không kịp nữa là.”
Tô Tinh Dã đột nhiên cảm thấy nỗi xót xa dâng lên đầu, cô hơi nghiêng đầu nhìn Dương Vân, “Chị Vân, cảm ơn chị.”
Nói thực lòng, Dương Vân mặc dù chỉ lớn hơn Tô Tinh Dã 11 tuổi, làm công việc quản gia nhưng lại mang tấm lòng của người mẹ. Nói ra thì Dương Vân đúng là coi Tô Tinh Dã như con gái mà chăm sóc. Ngày trước cô không hiểu tại sao Dương Vân lại muốn tiến vào giới giải trí, nhưng về sau cô đã rõ rồi, Dương Vân là vì ai, cũng không cần nói nhiều nữa.
Cô rõ ràng cảm nhận được, từ khi bước vào giới giải trí cô cười nhiều hơn, mà khi cùng Thẩm Vọng Tân bên nhau càng như vậy. Cô chỉ hy vọng là mình có thể làm việc mình thích, thích người mà cô thích. Chỉ vậy thôi.
**
Quách Trung Minh cho tất cả bọn họ nghỉ ngơi một ngày, cho nên ngày này Tô Tinh Dã đi ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh. Sau khi tỉnh dậy vừa hay nhận được điện thoại của Thẩm Vọng Tân.
“Tỉnh dậy chưa?” Tiếng Thẩm Vọng Tân từ đầu dây bên kia truyền đến.
Tô Tinh Dã đang ở trong chăn vươn vai, “Vừa tỉnh...”
“Vậy thì dậy nhanh đi, nửa tiếng sau mở cửa cho anh.”
Tô Tinh Dã ngốc một chút, “Hả? Mở cửa cho anh?”
“Ừ. Sao thế? Không vui khi anh đến sao?”
Tô Tinh Dã nghe xong lập tức ôm chăn ngồi dậy, “Không có không có, em rất vui rất vui.”
Thẩm Vọng Tân nghe câu nói lặp lại của cô mà buồn cười, “Vậy được, nửa tiếng sau gặp.”
Tô Tinh Dã vô cùng vui vẻ, “Được, em dậy ngay đây, rất nhanh thôi.”

Sau khi tắt máy, Tô Tinh Dã lập tức rời giường vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Sau khi vệ sinh xong lại vào phòng ngủ và phòng khách thu dọn một chút. Thẩm Vọng Tân nói nửa tiếng quả nhiên là nửa tiếng. Nửa tiếng sau, chuông cửa nhà cô bị nhấn vang, cô lập tức chạy như bay đến. Từ mắt cửa nhìn ra quả nhiên nhìn thấy Thẩm Vọng Tân đội mũ lưỡi trai đứng trước cửa, cô liền mở cửa. Ngay lúc cô muốn bổ nhào người đến thì đột nhiên chú ý đến túi đồ anh xách trên tay, bên trong là rau củ thực phẩm, còn có hoa quả.
“Anh mua thực phẩm là muốn nấu ăn cho em sao?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Thẩm Vọng Tân sau khi tiến vào liền đóng cửa, “Ừ” một tiếng. Nói xong anh đặt túi đồ xuống, từ túi đồ khác lấy ra một đôi dép lê.
Tô Tinh Dã nhìn, đôi mắt mở to, “Anh, anh còn mua dép lê sao?”
“Nếu không thì nhà em có sao?”
Tô Tinh Dã nhìn đến kệ giày dép, đúng là không có thật.
Thẩm Vọng Tân đem thực phẩm vào phòng bếp, Tô Tinh Dã như đuôi nhỏ theo vào cùng.
Anh nhìn đến dụng cụ bếp mới tinh, cười nói: “Phòng bếp này của em chắc là chưa từng dùng qua đúng không?”
Tô Tinh Dã dựa vào cửa bếp chớp mắt gật đầu, đúng là chưa từng dùng qua nhà bếp. Thời cô học đại học, phần lớn thời gian cô đều ở kí túc xá, chỉ có cuối tuần sẽ về ở. Lại nói cô cũng không biết nấu cơm nên càng không đụng đến, đến nỗi nhà bếp cũng rất ít bước vào.
“Vậy không có tạp dề sao?” Thẩm Vọng Tân hỏi.
Mặc dù Tô Tinh Dã không nấu ăn nhưng vật dụng nhà bếp đều có đầy đủ. Cô nhớ lần trước lúc dì quét dọn vệ sinh có nói là để ở ngăn tủ trên cùng, cô gật đầu, “Có có.”
Cô đi đến vươn tay mở cửa tủ, mơ hồ nhìn thấy một chồng vải ngay ngắn, nói: “Anh xem xem có phải không?”
Chiều cao của Tô Tinh Dã chỉ có thể nhìn thấy lấp ló chồng vải, anh thì có thể nhìn thấy rõ ràng, đúng là một chồng tạp dề ngay ngắn, anh vươn tay lấy xuống, “Ừ, đúng vậy.”
Thẩm Vọng Tân thắt tạp dề ở eo.
Tô Tinh Dã không kiềm chế được nói: “Eo của anh thật nhỏ.”
Tay Thẩm Vọng Tân đang thắt tạp dề liền dừng lại, anh quay đầu nhìn cô, “Em nói gì cơ?”
Tô Tinh Dã cười, tiếp lấy hai bên dây tạp dề, giọng nói mang rõ ý trêu trọc, “Em nói eo anh thật nhỏ.”
Thẩm Vọng Tân nghe cô lặp lại câu nói, cúi đầu hết cách mỉm cười.
Tô Tinh Dã thắt nơ con bướm xinh đẹp cho anh, vươn tay từ phía sau ôm lấy anh, “Đầu bếp Thẩm, mời anh bắt đầu biểu diễn.”