Thẩm Vọng Tân nhìn thoáng qua Tô Tinh Dã rồi nói: “Ngoại trừ người nhà ra thì em là người đầu tiên.”
 
Tô Tinh Dã nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng lại.
 
Sau khi hai người ra khỏi nhà hàng, phát hiện bên ngoài không biết tuyết đã rơi từ khi nào. Trận tuyết hôm nay đến có hơi muộn, Tô Tinh Dã nhìn bông tuyết bay bay, quay đầu về phía Thẩm Vọng Tân, cười nói: “Anh xem này, tuyết rơi rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Vọng Tân nhìn đôi mắt sáng ngời lộ ra bên ngoài giống như hai vầng trăng trăng cong cong của cô, hỏi: “Em rất thích tuyết à?”
 
Thật ra Tô Tinh Dã cũng không thích tuyết rơi, dù sao thì cũng chỉ là một hiện tượng thời tiết mà thôi. Điều cô thích chính là người cùng cô ngắm tuyết, nhưng cô nhìn người trước mắt rồi lại nghiêm túc trả lời, “Ừm, thích.”
 
Thời gian bọn họ kết thúc hơi sớm hơn một chút so với dự đoán của cô, A Uy còn chưa tới, Thẩm Vọng Tân và cô ở bên ngoài ngắm tuyết rơi từ nhỏ dần dần chuyển lớn.
 
Không bao lâu sau, các nhánh cây ở xa xa, đường phố và bồn hoa đều nhanh chóng phủ  một lớp tuyết trắng xóa.
 
Tô Tinh Dã đưa tay hứng lấy một bông tuyết, bông tuyết rơi trong lòng bàn tay rất nhanh tan chảy thành một vết nước nhỏ, “Chắc là tối nay toàn bộ Bắc Kinh sẽ bị tuyết bao phủ.”
 
Thẩm Vọng Tân đứng bên cạnh cô, “Ừm, sáng mai dậy sẽ thấy một mảnh trắng xóa.”
 
Một lát sau, Tô Tinh mới nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của cô lái về phía bọn họ, sau khi xe dừng lại trước mặt cô, cô vẫy tay với anh, “Bye bye.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vọng Tân cũng cười vẫy vẫy tay với cô, “Ừ, bye bye.”
 
Tô Tinh Dã lên xe, lập tức nghĩ đến chuyện gì, cô nhanh chóng kéo cửa sổ xe xuống, ló đầu ra nhìn Thẩm Vọng Tân còn chưa rời đi nói: “Lần này không tính, lần sau em mời anh ăn cơm, là em mời thật, em trả tiền, được không?”
 
Thẩm Vọng Tân nhìn Tô Tinh Dã ghé vào cửa sổ xe, sau đó anh gật đầu, “Được.”
 
Tô Tinh Dã nhận được đáp án mình hài lòng, lúc này mới vẫy tay với anh một lần nữa.
 
Thẩm Vọng Tân nhìn xe Tô Tinh Dã lái đi thật xa, lúc này mới thu hồi tầm mắt. Sau khi trở lại xe, anh dựa lưng vào ghế, trong đôi mắt dịu dàng sâu thẳm mang theo yên tĩnh và trầm tư vô tận. Thẳng đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên mới kéo suy nghĩ của anh trở về, liếc mắt nhìn màn hình gọi điện thoại, là Lương Đẳng.
 
“Alo, anh, anh đã ăn cơm xong chưa?”
 

Thẩm Vọng Tân “Ừ” một tiếng, “Ăn xong rồi, sao vậy?”
 
“Vậy lúc anh trở về đi ngang qua MIKE có thể mua cho em một hộp bánh ngọt có được không?”
 
Thẩm Vọng Tân bất đắc dĩ cười cười, “Nếu để cho anh Khôn biết thì cậu sẽ phải bị ngược đến khóc.”
 
“Nhưng anh không nói em không nói, anh Thừa bọn họ cũng không nói thì anh Khôn sẽ không biết đâu.”
 
“Được được được, mua cho cậu.”
 
“Em biết anh tốt với em nhất, em chờ anh về đó nha.”
 
“Ừ.”
 
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Vọng Tân mới khởi động xe rời đi.
 
***
 
Mùi vị năm mới của năm nay tựa hồ vô cùng nồng đậm, bình thường cũng không thấy bóng dáng mấy nhà hàng xóm, lúc này ở trong viện đều có thể nghe thấy tiếng trẻ con nhà bên cạnh vui đùa.
 
Dương Vân từ bên ngoài đi vào vừa vặn nhìn thấy dì Phùng, hỏi: “Tinh Tinh đâu rồi dì?”
 
Dì Phùng nhìn lên lầu một cái, nói: “Luyện chữ trong phòng.”
 
Dương Vân gật đầu, sau đó nói với dì Phùng: “Dì Phùng, lát nữa dì dọn dẹp nhà nhé, rồi  chuẩn bị cơm tất niên luôn.”
 
“Được, dì biết rồi.” Dì Phùng do dự một chút, nghi hoặc hỏi: “Năm nay tiên sinh...”
 
Dương Vân lắc đầu với bà, dì Phùng đã hiểu, bà nhìn thoáng qua lầu hai, sau đó thở dài một hơi, “Quản gia Dương, dì đi chuẩn bị trước nhé.”
 
“Vâng, vất vả cho dì rồi.”
 
“Đều là chuyện nên làm.”
 
Tô Tinh Dã ngồi trên ban công trong phòng, cũng không biết có phải do hôm nay là ba mươi tết hay không mà ánh mặt trời vô cùng tốt. Trên mặt bàn ở trước mặt đặt hai quyển luyện chữ, một quyển dùng để nhìn vào đồ theo, một quyển dùng để luyện tập. Chữ viết tay trên quyển đồ theo rất chỉnh tề, vừa có lực vừa mạnh mẽ, cô đang nghiêm túc chiếu theo chữ Thẩm Vọng Tân mà luyện tập.
 
Dương Vân lên lầu, cửa phòng không đóng, chị ấy nhìn thấy Tô Tinh Dã ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc ngoài ban công, ánh mặt trời ấm áp buổi chiều chiếu lên người cô, sống lưng mỏng manh của cô thẳng tắp, chắc do nghe được tiếng bước chân của chị nên cô xoay người lại, khẽ cười, “Chị Vân.”
 
Khuôn mặt xinh đẹp của cô nửa ẩn trong ánh sáng, mang theo vẻ đẹp nói không nên lời, Dương Vân đi về phía cô, “Lại đang luyện chữ à?”
 
“Ừm.”
 
 Dương Vân liếc mắt nhìn thoáng qua bản mẫu đồ theo, nói: “Chị thấy rất giống đấy.”
 
Nụ cười trên khóe môi Tô Tinh Dã hơi sâu hơn, “Thật sao?”
 
“Đương nhiên là thật, bản mẫu này viết rất đẹp, nhưng với cơ sở hiện tại của em thì có thể trực tiếp viết theo tác phẩm của thầy Tào.”
 
Tô Tinh Dã gật gật đầu, “Ừm, lần sau sẽ viết theo.”
 
Dương Vân suy nghĩ một chút, sau đó nói với Tô Tinh Dã: “Tinh Tinh, hôm nay tiên sinh có thể không thể trở về được.”
 
Tô Tinh Dã “Ừ” một tiếng, “Em biết rồi, không sao cả.”
 
Dương Vân còn muốn nói chuyện gì, nhưng lời nói kiểu như vậy dường như năm nào cũng nói, cũng không có ý nghĩa gì, cuối cùng chị vẫn mở miệng: “Vậy em luyện thêm một lát đi, đến giờ ăn cơm chị sẽ gọi.”
 
Tô Tinh Dã nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, tiếp tục bắt tay vào luyện chữ.
 
Ánh mặt trời màu vàng dần dần chuyển sang cam, mặt trời từ từ lặn xuống phía tây, bầu trời xa xa trộn lẫn với nhau thành sắc đỏ, mang theo vẻ đẹp kinh tâm động phách.
 
Giống như những năm trước, Tô Tinh Dã ăn cơm tất niên với Dương Vân, sau khi ăn cơm xong cô thay quần áo múa rồi đi đến phòng luyện múa, Dương Vân nhìn bóng dáng gầy gò của cô, sự đau lòng hiện lên trong mắt.
 
Tô Tinh Dã vào phòng luyện múa, ngồi trên sàn nhà nhìn tin nhắn trong group chat của chín người bọn họ, hôm nay trong group chat có hơi náo nhiệt.
 
Thích Chử: Mọi người đều đang ăn cơm tất niên à?
 

Du Thư Yên: Vẫn chưa, đâu có sớm như vậy?
 
Thích Chử: Tìm hiểu một chút về bữa cơm tất niên của đoàn làm phim.jpg.
 
Chu Thưởng: Tìm hiểu một chút về bữa ăn của đoàn làm phim.jpg.
 
Triệu Tư Vu: Ha ha ha ha ha vất vả, vất vả rồi! !
 
Trì Hủ: @Tô Tinh Dã Tiểu Tinh Dã ăn cơm tất niên chưa? Chúc mừng năm mới nha!!!
 
Kỷ Nguyên: Em đúng là Song tiêu cẩu*! ! Chúc tất cả mọi người trong nhóm năm mới vui vẻ đi chứ! ! Chúc mỗi mình Tiểu Tinh Dã thì thôi, lại còn tag hẳn mỗi tên em ấy?!!
 
*Song tiêu cẩu: ngôn ngữ mạng, đề cập đến việc chấp thuận các phán đoán hoặc hành động có giá trị phù hợp với lợi ích của họ và phản đối hoặc hạn chế các phán đoán hoặc hành động có giá trị không phù hợp với lợi ích ; những người áp đặt lợi ích hoặc hành động của mình lên người khác là được gọi là song tiêu cẩu.
 
Thích Chử: Song tiêu cẩu này cũng đâu phải mới ngày một ngày hai đâu?
 
······
 
Tô Tinh Dã nhìn bọn họ tán gẫu đến khí thế ngất trời, tag lại Trì Hủ: @Trì Hủ vừa ăn xong.
 
Thích Chử: Ăn sớm như vậy à, em gái ăn cái gì đó?
 
Tô Tinh Dã: Nhiều lắm nhưng em quên chụp ảnh lại
 
Du Thư Yên: Có phải là do quá ngon không?
 
Du Thư Yên: Bây giờ tớ đang chờ mẹ làm thịt viên kho tàu, đã ngửi thấy mùi thơm rồi!
 
Triệu Tư Vu: Tớ cũng đang chờ, năm nay có thể về nhà một lần thực sự không phải là chuyện dễ dàng! ! Quả nhiên vẫn là cơm mẹ nấu có mùi nhà! !
 
Ánh mắt Tô Tinh Dã dao động một chút khi nhìn thấy hai chữ kia, cô khẽ cười cười, sau đó rời khỏi group chat. Cô mở khung chat của Thẩm Vọng Tân, chuẩn bị gửi một câu chúc mừng năm mới, sửa xong lại xóa, sau khi xóa rồi lại sửa cũng không gửi đi. Ngay lúc cô đang nghĩ thôi bỏ đi thì tin nhắn của Thẩm Vọng Tân lại gửi tới: Năm mới vui vẻ, chúc mừng năm mới
 
Tô Tinh Dã nhìn tám chữ này, dường như còn chưa khôi phục tinh thần lại, đại khái sửng sốt ba bốn giây, lúc này cô mới phản ứng lại rồi gửi đi tin nhắn đã chỉnh sửa trước đó: Chúc mừng năm mới!
 
Tin nhắn của Tô Tinh Dã vừa gửi qua không đợi thẩm Vọng Tân trả lời, ngược lại đợi được điện thoại của anh, Tô Tinh Dã nhìn cái tên hiện lên trên màn hình, lập tức trượt ngang phím nghe.
 
“Chúc mừng năm mới.” Giọng nói trầm trầm của Thẩm Vọng Tân từ đầu dây bên kia truyền tới.
 
Khóe miệng Tô Tinh Dã hơi cong lên, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi vài phần, “Anh cũng vậy, năm mới vui vẻ.”
 
“Anh vừa mới thấy em trả lời trong group chat, sớm thế này mà em đã ăn cơm xong rồi à?”
 
“Ừm, sớm quá sao?”
 
“Chắc là trong số mấy người chúng ta thì cũng xem như sớm.”
 
“Giống như mọi người... Bình thường khi nào thì ăn cơm tất niên vậy?”
 
“Bình thường thì ở nhà anh là sau tám giờ.”
 
“Trước tám giờ em đã ăn xong rồi.”
 
Hai người nói chuyện được vài câu thì Tô Tinh Dã nghe được tiếng nói chuyện vang lên từ đầu dây bên Thẩm Vọng Tân, nghe ra hẳn là nhà họ sắp ăn cơm. Thế nên cô nói: “Có phải anh sắp ăn cơm không? Vậy anh đi ăn cơm đi, bye bye.”
 
“Được, bye bye.”
 
***
 
Mẹ Thẩm từ trong phòng bếp đi ra nhìn anh một cái, tò mò hỏi: “Vừa gọi điện thoại cho ai thế?”
 
Thẩm Vọng Tân đưa tay nhận lấy canh từ trong tay mẹ Thẩm, trả lời: “Bạn con.”
 
“Bạn gì vậy?”
 
Ông cụ vừa lúc từ trên lầu bước xuống, “Bạn bè trong giới à? Trong giới của cháu thì có thể có được đứa bạn nào đứng đắn?”
 

“Là trong giới, nhưng cũng là một người bạn đứng đắn.” Thẩm Vọng Tân nghiêm túc trả lời.
 
Ông cụ trừng mắt liếc anh một cái.
 
Cha Thẩm nhìn hai người bọn họ, nói: “Ba, ba cũng đừng nói như vậy, bọn Nhất Thừa cũng là người trong giới, đều là những đứa trẻ ngoan đấy ạ.”
 
“Đúng vậy, ba, trong giới cũng không nhất thiết không phải là người tốt.”
 
“Ông ngoại…”
 
Lời nói của Thẩm Vọng Lộc còn chưa dứt thì đã bị lão gia tử cắt ngang, “Được rồi, mấy người ai nấy đều thi nhau bảo vệ, ông nói gì làm gì đều giống như đại ác nhân, ăn cơm!”
 
“Được rồi! Ăn cơm đi!” bố Thẩm cười nói.
 
Ông cụ đột nhiên nói với Thẩm Vọng Tân: “Đúng rồi, bản chữ mẫu lần trước cháu nói mượn của ông đâu rồi? Khi nào trả lại cho ông hả?”
 
“Chữ gì...” Thẩm Vọng Tân theo bản năng trả lời, nhưng nói một nửa thì anh đột nhiên nhớ tới quyển chữ mẫu kia anh đã đưa cho Tô Tinh Dã rồi. Thế là câu chưa nói hết đã im bặt.
 
Ông cụ cảm giác có gì đó không đúng, “Cháu sẽ không làm hỏng hay là mất chữ của ông đấy chứ?”
 
Thẩm Vọng Tân lập tức lắc đầu, “Không có, tuyệt đối không có.”
 
“Vậy khi nào trả lại cho ông?” Đó vốn là bản chữ trân quý nhất của ông cụ, nếu không phải lúc trước anh quấn quýt dây dưa ông thật lâu, ông cũng không cho anh mượn đâu.
 
“À.” Thẩm Vọng Tân mím môi, đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía mẹ Thẩm.
 
Mẹ Thẩm lập tức chuyển đề tài, thuận thế hỏi: “Vọng Tân, con đã 26 rồi, thế nào, có thích hợp không?”
 
Thẩm Vọng Tân: “???”
 
Vì thế anh lập tức không tử tế mà kéo Thẩm Vọng Trinh ra, “Mẹ, con không gấp, mọi người hẳn là nên lo lắng cho anh trai con mới đúng. Anh ấy đã gần ba mươi tuổi rồi.”
 
Thẩm Vọng Trinh: “…” Thật sự là em ruột có khác nhỉ!
 
Cha Thẩm và mẹ Thẩm nhìn nhau một cái, hai anh em chênh lệch bốn tuổi nhưng bọn họ thật sự một chút cũng không lo lắng cho thằng anh, dù sao thì số bạn gái mà thằng anh từ khi đi học đã từng quen dùng hai bàn tay cũng không đủ đếm. Nhưng thằng em thì khác, người cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, thế mà một người bạn cũng chưa từng nghe nói qua, chuyện này khiến bọn họ khó tránh khỏi có hơi lo lắng.
 
“Có thể thử nói chuyện, nhưng điều kiện tiên quyết là không được tìm người trong giới.” Ông cụ nghiêm túc nói một câu.
 
Động tác của Thẩm Vọng Tân dừng lại một chút, “Thật ra trong giới cũng có cô gái tốt.”
 
Mẹ Thẩm lại bắt được từ khóa, ánh mắt bà sáng ngời, hỏi Thẩm Vọng Tân: “Vọng Tân à, có phải con có cô gái mình thích rồi không?”
 
Lời này của mẹ Thẩm vừa nói, ba người đàn ông trên bàn đều nhìn về phía Thẩm Vọng Tân, kể cả ông cụ vừa rồi còn mới lẩm bẩm nói không được tìm người trong giới.
 
Thẩm Vọng Tân thấy bốn đôi mắt đồng loạt nhìn về phía mình, anh mím môi, “Con chỉ nói vậy mà thôi.”
 
“Trước kia cũng chưa từng nghe con nói như vậy, có phải gặp được người có thiện cảm hay không?” Mẹ Thẩm tiếp tục truy hỏi.
 
Thẩm Vọng Tân có hơi khó đỡ, anh ở dưới bàn duỗi chân đá Thẩm Vọng Trinh, Thẩm Vọng Trinh nhìn anh một cái, sau đó nói với mẹ Thẩm: “Mẹ, có người thích hay không trong lòng Vọng Tân rõ ràng. Nếu thật sự có thì chúng ta cứ chờ thôi, dù sao cũng không chạy được. Còn nếu không có, chúng ta càng phải chờ, dù sao cũng không vội vàng.”
 
Thẩm Vọng Tân: “…”
 
Anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Vọng Trinh một cái, nói thế thì thôi đừng nói cho rồi.