Nam chính của 《Tiên Mặc》 là Ngụy Tiêu, xuất thân là ngôi sao nhí, thực lực và lưu lượng đều có giá trị rất cao. Tính cách anh ấy hoạt bát vui vẻ, bình dị gần gũi, cũng không thấy kiêu ngạo gì. Trì Hủ cùng tuổi với anh ấy mà tính tình hai người lại giống nhau cho nên rất nhanh đã dính nhau chơi đùa. Nữ phụ số hai, Trần Nhụy, cũng là một tiểu hoa lưu lượng mới nổi, xuất thân là thực tập sinh, vẻ ngoài ngọt ngào, đối với ai cũng rất thân thiện.
 
Nhưng tâm tư Tô Tinh Dã vẫn luôn nhạy bén, cho nên cô có thể cảm giác được Trần Nhụy đối với cô có một loại địch ý nhàn nhạt. Tính cách của cô vốn khá chậm nhiệt, hơn nữa Trần Nhụy đối với cô lại ôm địch ý, cho nên các cô hàng ngày ngoại trừ đối diễn luyện tập ra thì trên cơ bản cũng không có trao đổi gì thêm. Thời gian tập huấn lâu như vậy nhưng WeChat cũng không thêm bạn nhau.
 
Trì Hủ cũng là một người biết nhìn mặt nói chuyện, cậu cũng có thể cảm giác được Trần Nhụy có địch ý với Tô Tinh Dã, nhưng cậu chính là fan nhan sắc level max của Tô Tinh Dã, đương nhiên hiện tại đã tiến hóa thành fan anh trai*.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
*Fan anh trai: fan tự xem mình như anh trai của thần tượng
 
Sau khi tập huấn ngày hôm nay kết thúc, họ đi ăn cùng nhau, cậu đột nhiên đề cập đến chủ đề này, “Tinh Dã, em nói xem, Trần Nhụy có thù địch với em có phải không?”
 
Động tác gắp thức ăn của Tô Tinh Dã hơi dừng lại, hỏi: “Sao anh lại hỏi vậy?”
 
“Trực giác đó, em nói xem, em cũng không đắc tội gì với cô ta, cô ta cần gì phải vậy?”
 
Ngụy Tiêu đang thêm thịt ở bên cạnh nhìn về phía họ, “Đương nhiên là cần chứ.”
 
Trì Hủ “Ồ” một tiếng, “Cậu biết nội tình à?”
 
Ngụy Tiêu buông đũa trong tay xuống, “Xem ra các cậu còn chưa biết?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chưa biết cái gì?”
 
“Người chị em trong giới của Trần Nhụy vốn là được một nhà đầu tư nhét vào làm nữ chính, nhưng cũng không biết nguyên nhân gì xảy ra, cô gái muốn đóng vai nữ chính không nhét vào được, đoán chừng cũng là bởi vì việc này nên mới không thích em đấy.”

 
Trì Hủ nhíu mày, “Vậy chuyện này và Tinh Dã nhà chúng ta liên quan gì đến nhau? Nếu cô ta không phục tự mình đi tìm nhà đầu tư sắp xếp lại cho cô ta đi?”
 
Tô Tinh Dã không để chuyện này trong lòng. Tuy Trần Nhụy là nữ số hai nhưng các cô cũng không có nhiều cảnh đối diễn, số buổi diễn phải ở cùng nhau cũng không nhiều, giống như Thầy Tần từng nói, vào một đoàn làm phim, quan trọng nhất không phải là suy nghĩ kết giao quan hệ mà chính là làm tốt công việc của mình, bạn bè hợp thì chơi, không hợp thì thôi dừng lại. Đây cũng là nguyên nhân dù cho Trần Nhụy đối xử với cô ghét bỏ xa cách như vậy nhưng cô vẫn xem như không biết.
 
“Đúng rồi, nghe nói địa điểm quay phim của chúng ta tạm thời thay đổi.”
 
Trì Hủ tò mò hỏi, “Hả? Không đến Vân Nam nữa sao?”
 
“Đi thì đi, nhưng trước mắt đến thành phố điện ảnh Tứ Xuyên trước.”
 
Tô Tinh Dã vô thức nhìn về phía Ngụy Tiêu, hỏi: “Anh nói đi thành phố điện ảnh Tứ Xuyên trước?”
 
“Đúng vậy, sau khi quay xong phần diễn ở thành phố điện ảnh Tứ Xuyên thì lại đến Vân Nam.”
 
Nghe vậy, Tô Tinh Dã không nói gì nữa, nhưng trong mắt lại hiện lên sự vui mừng mơ hồ.
 
Trì Hủ kỳ quái hỏi anh, “Nhưng sao tôi lại không nghe thấy tin tức này?”
 
“Đạo diễn còn chưa có thông báo đâu, cũng là do buổi sáng tôi đi ngang qua không cẩn thận nghe được, nếu như xác định vậy thì trước khi tập huấn kết thúc nhất định sẽ thông báo.”
 
Trì Hủ như nghĩ đến chuyện gì, gương mặt vui vẻ hẳn ra, “Đến thành phố điện ảnh Tứ Xuyên thật tốt, anh Thẩm vừa lúc cũng ở đó, anh ấy chắc cũng còn có một hai tháng quay phim ở đấy, lại có thể gặp anh ấy nữa rồi, vui ghê.”
 
“Anh Thẩm?” Ngụy Tiêu tò mò hỏi.
 
“À, chính là một người anh quen lúc quay phim, quan hệ vô cùng tốt, bộ trước tôi đóng là > ấy cậu biết mà, anh ấy là nam chính >.”
 
Ngụy Tiêu suy nghĩ một chút, lập tức “À” một tiếng, “Cậu nói Thẩm Vọng Tân à?”
 
“Đúng vậy, đến lúc đó tôi giới thiệu cho hai người quen biết nhau.”
 
Ngụy Tiêu gật đầu, “Được đó.”
 
***
 
Quả nhiên không đến hai ngày sau, Đạo diễn Hạ ở trong group chat thông báo với bọn họ đến thành phố điện ảnh Tứ Xuyên quay phim trước. Ngày 5 tháng 3 đoàn làm phim của bọn họ kết thúc tập huấn, sáng hôm sau đã trực tiếp xuất phát tới Tứ Xuyên. Đoàn làm phim đã đặt khách sạn gần thành phố điện ảnh xong xuôi, vừa đến thành phố điện ảnh, Đạo diễn Hạ có lòng cho bọn họ nghỉ một ngày, sáng sớm ngày 7 chính thức bắt đầu quay phim.
 
Bởi vì A Uy có một ít chuyện riêng cần xử lý cho nên đã đặc biệt sắp xếp em họ của mình tới đây một khoảng thời gian. Đến khách sạn thì Tiểu Thuần bắt đầu giúp Tô Tinh sửa sang lại hành lý, vừa sửa sang lại vừa hỏi: “Chị Tinh, áo của chị em đặt ở tủ quần áo bên phải cho chị nhé, váy và quần đặt ở tủ bên trái.”
 
Tô Tinh Dã trả lời lại cô ấy, “Được rồi, chị biết rồi, cám ơn em.”
 
Tiểu Thuần trả lời một câu không cần khách khí rồi tiếp tục thu dọn hành lý cho cô.
 
Tô Tinh Dã đi cất đồ vệ sinh cá nhân thì điện thoại di động trong túi rung lên, là cuộc gọi của Trì Hủ.
 
“Tinh Dã, cùng đi ăn trưa đi, có bọn người anh Thẩm nữa này.”
 
“Anh Thẩm?”

 
“Đúng đó, hôm nay vô cùng trùng hợp, mấy người bên anh Thẩm nghỉ phép, biết chúng ta tới đây thì nói muốn mời chúng ta ăn cơm, anh ở cửa khách sạn chờ em nhé.”
 
“Ừm, được, em... Lát nữa em xuống ngay.” Tô Tinh Dã cúp điện thoại, cô vừa định đi thì đột nhiên quay đầu lại nhìn mình trong gương, sửa sang lại rồi mới đi ra ngoài. Lúc đi ra cô nói với Tiểu Thuần: “Tiểu Thuần, em khoan hẵng sửa sang lại, em đi gọi bọn anh Tiểu Lâm cùng đi ăn trưa đi.”
 
Tiểu Thuần nhìn về phía cô, “Chị Tinh, chị muốn ra ngoài sao?”
 
“Ừm, chị và Trì Hủ đi ăn cơm.”
 
“Vâng, không có việc gì, em thu dọn trước, lúc mấy người anh Tiểu Lâm đi ăn cơm sẽ gọi em.”
 
“Cũng được, vậy chị đi trước nhé.”
 
“Vâng ạ.”
 
Tô Tinh Dã vừa ra khỏi thang máy đã trông thấy mấy người đứng cách đó không xa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy thiếu niên cao gầy mặc áo hoodie màu lam, quần jeans màu đen, ngay lúc này, anh cũng nhìn về phía cô, khóe miệng hơi mím lập tức nhếch lên.
 
Tiết Đan vốn đang nói chuyện với Thẩm Vọng Tân nên chú ý tới ánh mắt của anh đầu tiên. Cô ta lập tức nhìn theo tầm mắt của anh thì trông thấy cô gái đang đi về phía bọn họ. Cô gái mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác thể thao có mũ màu xanh đậm, đôi chân thon dài mảnh khảnh bao bọc trong quần đen, dáng người tốt đến mức khiến người ta giận sôi máu. Ánh mắt Tiết Đan lóe lên một tia kinh diễm.
 
Thẩm Vọng Tân nhìn thấy Tô Tinh Dã đi vào, rất tự nhiên cũng rất quen thuộc nói: “Tới rồi à.”
 
Tô Tinh Dã cười cười với anh, gật đầu, “Ừm.”
 
Thẩm Vọng Tân thấy tầm mắt của cô rơi trên người Tiết Đan, liền giới thiệu cho cô: “Tinh Dã, giới thiệu với em, đây là Tiết Đan, cùng một đoàn làm phim với anh.”
 
Tiết Đan sau khi nghe được lời giới thiệu của anh thì mặt cô ta có hơi đổi sắc. Giới thiệu cũng có kỹ xảo, tựa như Thẩm Vọng Tân giới thiệu cô ta với cô gái này đầu tiên chứ không phải giới thiệu cô gái này với cô ta, quen lạ khác biệt hết sức rõ ràng, nhưng cô ta vẫn cười thân thiện với cô, “Xin chào, tôi có thể gọi cô là Tinh Dã không?”
 
Tô Tinh Dã cười gật đầu, “Đương nhiên có thể.”
 
Trì Hủ nói: “Mọi người đều đến đông đủ rồi, cùng nhau đi thôi, ăn món gì đây?”
 
“Đến Tứ Xuyên đương nhiên là phải ăn lẩu rồi, bọn tôi ở chỗ này cũng một khoảng thời gian nên có biết ở đây có một cửa hàng lẩu siêu ngon, thế nào? Chúng ta sẽ đến đó nhé?”  Tiết Đan nhiệt tình đề nghị.
 
“Chỗ cô nói có phải là tiệm lẩu Lão Oa không?” Trì Hủ hỏi.
 
“Anh biết chỗ đó à?”
 
“Đương nhiên rồi, trước đây tôi và anh Thẩm cũng từng quay phim ở đây thường đến đó ăn.”
 
***
 
Sau khi vào phòng, Thẩm Vọng Tân kéo ra một cái ghế, Tô Tinh Dã theo thói quen vừa định đi tới, nhưng Tiết Đan ở bên cạnh nhanh hơn cô một bước, sau khi cô ta ngồi xuống, nghiêng đầu cười nói với Thẩm Vọng Tân, “Cám ơn.”
 
Bước chân Tô Tinh Dã đột nhiên dừng lại, cô nhìn động tác quen thuộc giữa hai người bọn họ thì mím môi.
 
Thẩm Vọng Tân thật ra cũng sửng sốt một chút, ngay một giây trước khi anh phản ứng lại thì Ngụy Tiêu đã kéo cái ghế bên cạnh chỗ mình ra nói với Tô Tinh Dã: “Tinh Dã, ngồi ở đây này.”
 
Tô Tinh Dã nhìn về phía anh ấy, Ngụy Tiêu cười xán lạn với cô, thế là cô đi tới.

 
Ánh mắt Thẩm Vọng Tân dừng lại trên bóng lưng Tô Tinh Dã hai giây, nghe được Tiết Đan nói: “Vọng Tân, ngồi đi.”
 
Lúc Thẩm Vọng Tân ngồi xuống, Tô Tinh Dã đang cúi đầu tháo màng bọc trên bát đũa, cô còn chưa tháo xong, Ngụy Tiêu đã đưa phần mình đã tháo rồi cho cô, “Anh tháo rồi, em dùng phần này đi, để cái này anh tháo cho.” Nói xong, anh ấy đưa tay nhận lấy bát đũa cô đã tháo được một nửa.
 
Tô Tinh Dã nhẹ giọng nói một câu, “Cám ơn.”
 
Ngụy Tiêu cười nói: “Anh và em mà còn khách khí như vậy.”
 
“Mọi người đều ăn cay được phải không? Vậy chúng ta gọi lẩu đỏ 99 nhé?” Tiết Đan hỏi, sau đó cô ta lại nói với Thẩm Vọng Tân: “Cái chúng ta thường hay gọi ấy.”
 
Tiết Đan dứt lời, ba giọng nói phản đối đồng thời vang lên, “Không được.”
 
“Tinh Dã không ăn được lẩu 99, gọi lẩu uyên ương đi.” Ngụy Tiêu giải thích.
 
*lẩu uyên ương *lẩu đỏ 99
 
Tiết Đan thật sự là bị ba người bọn họ đồng thanh “Không được” làm cho hết hồn, nhưng cô ta phản ứng cũng coi như nhanh, nhìn về phía Tô Tinh Dã, trên mặt mang theo xin lỗi, “Ngại quá Tinh Dã, tôi không biết cô không thể ăn cay, bởi vì bình thường bọn tôi đều gọi lẩu 99.”
 
Tô Tinh Dã cũng bị dọa sợ, sau khi nghe được lời của Tiết Đan, cô lắc đầu, “Không sao, là tôi ngại mới đúng, thật ra thì lẩu 99 cũng…”
 
“Phục vụ, một nồi lẩu uyên ương, cám ơn.” Tô Tinh Dã còn chưa nói xong thì đã nghe thấy Thẩm Vọng Tân nói với bồi bàn ở bên cạnh.
 
Người phục vụ nhìn mấy người bọn họ một cái, cười gật đầu, “Vâng ạ.”
 
Thẩm Vọng Tân nhìn về phía Tô Tinh Dã, nói: “Lẩu 99 quá cay, dạ dày của em sẽ không chịu nổi, nếu thật sự muốn ăn thử thì có thể đảo qua nước dùng một chút.”
 
Tô Tinh Dã hơi há miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì nhưng vẫn vô thức gật đầu.
 
Thẩm Vọng Tân thấy động tác gật đầu của cô, nhìn về phía cô rồi cười cười, trong mắt mang theo dịu dàng nói không nên lời.
 
Trái tim Tô Tinh Dã một lần nữa rối loạn nhịp đập.
 
Tiết Đan nghe thấy giọng điệu vô cùng quen thuộc giữa hai người bọn họ, bàn tay đặt trên đầu gối không khỏi siết chặt lại nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười ôn hòa như trước.
 
Mà Ngụy Tiêu ngồi bên cạnh Tô Tinh Dã cầm ly lên yên lặng uống trà.
 
Còn Trì Hủ thì lại nhíu mày, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã hai vòng, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.