Mấy ngày gần đây Thẩm Vọng Tân đều liên tục diễn cảnh võ thuật, kết thúc một ngày trang phục biểu diễn đều đã ướt đẫm, quay xong thay đồ ra chuẩn bị rời đi thì như thường lệ chào hỏi mấy người đạo diễn Triệu, còn chưa bước lại gần đã nhìn thấy người mà anh diễn cùng nguyên ngày Trịnh Khang đang nói gì đó với đạo diễn Triệu.
Triệu Hoa sau khi nhìn thấy Thẩm Vọng Tân thì cười cười với anh, “Tiểu Thẩm. xong việc rồi, định quay về khách sạn à?”
Thẩm Vọng Tân gật đầu, “Vâng, đạo diễn Triệu.”
“Ừ, vậy về đi, đi đường chậm chút nhé.”  
Triệu Hoa vừa dứt lời, Trịnh Khang gọi to đạo diễn Triệu một tiếng, “Đạo diễn Triệu!”  
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vọng Tân khom người chào đạo diễn Triệu, rồi mới xoay người rời đi.
Trịnh Khang nhìn bóng lưng Thẩm Vọng Tân rời đi, biết cảnh diễn đó không thể quay lại rồi.
“Đạo diễn Triệu…”  
Đạo diễn Triệu thu hồi tầm mắt, ánh mắt hờ hững nhìn về phía Trịnh Khang, “Còn có việc?”
Đạo diễn Triệu, tôi thật sự cảm thấy vừa rồi cảnh quay đó vẫn chưa phát huy trọn vẹn…” 
“Tiểu Trịnh, cậu có phải cảm thấy tôi đối với cậu tốt quá mức rồi?
Trịnh Khang sững người, “Đạo diễn Triệu?”  
“Có vài điều, tôi cũng không muốn nói thẳng thừng với cậu như thế này, nhưng nếu cậu thực sự cảm thấy mình phát huy chưa tốt, thì hy vọng cậu có thể trước khi quay chính thức hãy điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, dùng toàn lực để chuẩn bị tốt, đừng để vì lý do cá nhân mà lãng phí thời gian và sức lực của đoàn phim.”

“Đạo diễn Triệu, tôi không…”  
Triệu Hoa ngắt lời của anh ta, “Tiểu Trịnh, thời gian cậu gia nhập giới giải trí cũng chưa bao lâu, với tư cách là đạo diễn, tôi có trách nhiệm khuyên răn cậu một chút, làm người chừa lại một lối đi, ngày sau còn dễ gặp mặt.” 
Trịnh Khang bị mấy lời không nặng không nhẹ của đạo diễn Triệu làm cho đỏ mặt tía tai.
Đạo diễn Triệu nhìn anh ta một cái, “Thôi được rồi, hôm nay không còn sớm nữa, về sớm chút đi, tôi hi vọng cảnh quay ngày mai cậu có thể dùng hết sức mình phát huy cho tốt, đừng để lại xảy tình huống như ngày hôm nay nữa.”  
Sau khi Trịnh Khang đi rồi, nhà sản xuất Trương hắng giọng đi ra, sau đó lướt đến bên cạnh đạo diễn Triệu, “Lão Triệu, tức giận rồi à?”  
Triệu Hoa lườm ông ta một cái, “Có gì mà giận?”  
Nhà sản xuất Trương móc thuốc từ trong túi áo đưa cho ông một điếu, tiện tay giúp ông mồi lửa, hai người tựa vào một bên cột nhà mà nhả khói thuốc, nhà sản xuất Trương nói: “Vừa rồi ông chẳng để cho Trịnh Khang chút mặt mũi nào, ông không lo…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Hoa liếc ông ta một cái, “Lo? Lo cái gì? Lo nhà đầu tư vì anh ta mà tới tìm tôi gây sự à?”  
Nhà sản xuất Trương cười cười, lại nói: “Tiều Thẩm ấy, cũng là một người có tính cách tốt, NG cùng anh ta hết lần này đến lần khác không nói một lời phàn nàn.”  
Lời này của nhà sản xuất Trương lại làm Triệu Hoa buồn cười, ông nhả ra một ngụm khói, “Tốt tính thì không sai, nhưng Tiểu Thẩm cũng rất cáu kỉnh đấy.”   
“Hử? Sao lại nói thế?” 
“Đúng là cùng anh ta NG hết lần này đến lần khác nhưng dù diễn thế nào thì cảm xúc trạng thái đều y chang với lần diễn đầu tiên, ông nói xem, chưa đủ cáu kỉnh sao?”  
Nhà sản xuất Trương nghĩ một lát, bỗng vừa cười vừa vỗ đùi, “Nghe ông nói thế này, hình như quả là vậy.”
Triệu Hoa mang theo ý cười, ông ta đã lăn lộn trong giới này nhiều năm như thế, kịch lớn kịch nhỏ gì mà chưa xem qua, Trịnh Khang đòi quay lại từng cảnh một, suy cho cùng là do anh ta phát huy chưa đủ tốt hay là bởi vì không bằng lòng người khác giỏi hơn mình, điểm này trong lòng ai cũng tỏ tường.
Về phía Tiểu Thẩm, đối với ai cũng đều một vẻ lịch thiệp dịu dàng, nhưng càng là kiểu người thế này thì trong lòng lại càng có một quan điểm chuẩn mực riêng của mình, giống như việc anh không ngại phiền mà cùng Trịnh Khang quay lại từ đầu từ cảnh một, nhưng anh vẫn có thể giữ cho những cảnh quay lại sau này giống y nguyên cảnh đầu tiên. Nếu anh muốn thì hoàn có thể gia giảm một chút cho vai diễn của mình, nhưng anh không làm, vừa không cường điệu màu sắc không thuộc về vai diễn của mình, cũng sẽ không làm giảm sút màu sắc mà vai diễn vốn có, hoàn toàn thấu hiểu để hòa mình vào vai diễn.
Một người như vậy, bề ngoài có vẻ dịu dàng nhưng thực ra ngoài ấm trong rắn, trong lòng tự có cách hiểu và đánh giá khách quan của riêng mình, có nguyên tắc hơn ai hết, thứ anh thiếu chỉ là một cơ hội, một cơ hội để lên như diều gặp gió.
Triệu Hoa rít một hơi sâu rồi sau đó nhả khói ra, nét mặt nghiêm nghị, “Lão Trương, ông có tin đứa trẻ này sớm muộn gì cũng có ngày bước lên đỉnh cao mà rất nhiều người không thể với tới không.”
  ***
Sau khi về đến khách sạn, Thẩm Vọng Tân nhận được điện thoại của người quản lý Đặng Khôn, điện thoại vừa kết nối, tiếng của Đặng Khôn đã truyền tới.   
“Vọng Tân, cậu gần đây ở đoàn phim thế nào rồi?”
 “Khá tốt, sao thế ạ?”
Đầu bên kia Đặng Khôn dường như có chút do dự, anh ta ngập ngừng vài giây, rồi mới nói: “Anh nghe nói cậu với Trịnh Khang cùng tổ phim có chút không vui vẻ.”
Thẩm Vọng Tân cười cười, phủ nhận, “Hoàn toàn không có ạ.”
“Haiz…” Đặng Không cũng không biết nên nói thế nào nữa, bản thân anh ta thực ra cũng biết rõ, đây không phải nguyên nhân từ anh ta, nhưng…  
Thẩm Vọng Tân thấy Đặng Khôn mãi không nói tiếng nào, bèn gọi anh ta một tiếng, “Anh Khôn?”  

“Ây.” Đặng Khôn phản ứng lại, im lặng hai giây rồi anh ta mới nói: “Vọng Tân à, không thể thỏa hiệp chút nào sao?”  
Thật ra trong câu nói này của Đặng Khôn có hai hàm ý, Thẩm Vọng Tân vừa nghe đã nghe hiểu. 
“Anh Khôn, em biết anh có ý gì, nên thỏa hiệp em sẽ thỏa hiệp, nhưng nếu không nên, một bước em cũng sẽ không nhường.”
“Vọng Tân, cậu phải hiểu rằng nguyên tắc sinh tồn trong giới này …”  
“Anh Khôn, anh là người biết rõ em, đối với việc mình không thích em không làm được.” 
Đầu bên kia Đặng Khôn dường như nghẹn họng không thốt nên lời, lại im lặng một hồi, “Vọng Tân, cậu đừng quên, cậu vẫn còn hợp đồng thời hạn hơn bốn năm do công ty nắm giữ, nên linh hoạt uyển chuyển một chút thì có lẽ con đường đang đi không đến nỗi khó khăn như thế, anh còn nghe nói, cô gái đó đang náo loạn đòi về nước, nếu quả thực không được, cậu xem như chơi đùa với cô ấy một chút…”
“Anh Khôn, chỗ của em trước giờ đều không có khái niệm chơi đùa cùng ai như vậy cả, nói như vậy, cho dù đối với ai đều là không công bằng.”
Thẩm Vọng Tân nghe thấy tiếng thở dài của Đặng Khôn ở đầu dây bên kia, nhưng anh ta mím chặt môi, cuối cùng không nói lời nào.  
Đặng Khôn cuối cùng đành thỏa hiệp nói: “Được, anh biết rồi Vọng Tân, chuyện này sau này anh không nói nữa, cậu ở đoàn phim quay phim cho tốt nhé.”  
Thẩm Vọng Tân hơi rũ mi mắt xuống, “Anh Khôn, cảm ơn anh.”  
“Thằng oắt này, cậu bướng bỉnh quá đi mất.”
Cúp điện thoại xong, Thẩm Vọng Tân nắm lấy điện thoại ở trên sofa trầm mặc một hồi rất lâu.  
Lại nói đến Đặng Khôn ở bên này, sau khi cúp điện thoại, người thanh niên ở bên cạnh đưa cho anh ta ly nước, Đặng Khôn ừng ực uống một hơi hết hơn nửa ly, uống xong anh ta nhìn bọn họ lại bắt đầu mạnh ai nấy luyện tập, không nhịn được bèn hỏi: “Chẳng lẽ các cậu không buồn hỏi tôi xem Vọng Tân đã nói gì hả?” 
Ba người thanh niên nhìn nhau một cái rồi ăn ý mà lắc đầu.
Đặng Khôn: “…”  
Vưu Nhất Thừa nói: “Anh Khôn, thật ra cũng chẳng có gì để hỏi cả, không cần hỏi, bọn em cũng biết cậu ta nói gì rồi.”  
Lục Kỷ Tiềm và Lương Đẳng mặt tỏ vẻ sớm đã biết rõ mà gật gật đầu, nhỏ tiếng lầu bầu: “Chúng ta còn có thể không hiểu rõ cậu ta sao?”  
“Đúng đó, anh Khôn, anh cũng đừng so đo với Vọng Tân, thằng nhãi đó lì lợm thế đó.”  
Đặng Khôn nhìn bộ dạng của bọn họ như thế, tức giận mà nốc mạnh một hơi nước, “Nếu nói cậu ta lì lợm như thế, còn chẳng phải do mấy cậu bênh vực sao?”
“Anh Khôn, trời xanh chứng giám, bọn em không hề có mà.” Lục Kỷ Tiềm lập tức nói.  
Lương Đẳng vội tiếp lời, “Đúng ạ, tuyệt đối không có, anh yên tâm, đợi cậu ta quay lại, bọn em nhất định giúp anh đập cậu ta, đập hết mình luôn.”  
Đặng Khôn trừng mắt với bọn họ, lạnh lùng “hứ” một tiếng.  
 “Vọng Tân với Dị Tây bây giờ đều gia nhập đoàn làm phim rồi, nhưng ba người các cậu chớ mà có lơ là luyện tập, Nhất Thừa, cậu là đội trưởng, phải phát huy vai trò thủ lĩnh, đôn đốc bọn họ sát sao, không được quá nuông chiều, nếu tôi mà phát hiện các cậu lười biếng, để coi tôi xử lý các cậu thế nào.”  
Vưu Nhất Thừa cười nói: “Không nuông chiều, chắc chắn không nuông chiều, em sẽ giám sát chặt chẽ.”
Lục Kỷ Tiềm với Lương Đẳng vội vàng nói: “Có anh Thừa ở đây, bọn em nào dám lười biếng ạ.”
  

  ***
Thượng tuần tháng chín, các trường đại học cao đẳng lần lượt khai giảng, Học viện múa Bắc Kinh cũng không ngoại lệ. Dương Vân vốn định đích thân đưa Tô Tinh Dã đến trường, nhưng bị cô khéo léo từ chối. Hôm khai giảng, Tô Tinh Dã tự mình xách va li quay về trường học, trên đường về trường có đi ngang qua Đại học Sự phạm Bắc Kinh, cô không kìm nổi mà nhìn thêm vài lần.
Sau khi đến trường, Tô Tinh Dã mơ hồ phát hiện cả đoạn đường đi ánh mắt mọi người nhìn cô có chút kỳ quái, giống như đang bàn tán gì đó, nhưng dừng lại để hỏi người khác rằng các người đang bàn tán về tôi đúng không thì cô lại không thể làm được, thế là chỉ có thể duy trì dáng vẻ điềm nhiên vốn có xưa nay, không chịu bất kì ảnh hưởng gì mà tiếp tục bước về phía kí túc xá.
Về đến kí túc xá, ba nữ sinh viên khác ở kí túc xá cũng đang tụ lại cùng nhau bàn tán gì đó, sau khi trông thấy cô lập tức ùa qua trước mặt, “Tinh Dã Tinh Dã, nghỉ hè cậu đi đóng phim phải không?”
Bọn họ vừa hỏi như vậy, Tô Tinh Dã lúc này mới lờ mờ nhận ra vì sao người ta nhìn cô như thế trên cả đoạn đường này.
Sinh hoạt của Tô Tinh Dã nhìn chung khá là có quy luật, buổi từ sau khi từ phòng luyện múa trở về thì tắm rửa đi ngủ, nhưng vài ngày gần đây bạn cùng phòng phát hiện cô mỗi buổi tối đều sẽ đeo tai nghe cầm điện thoại ngồi ở đầu giường xem gì đó, Tôn Nghệ nhịn không nổi tính tò mò, leo lên ngó thử một cái, cô vậy mà lại coi biểu diễn âm nhạc??!
Khương Nghệ ngạc nhiên thốt lên, “Tinh Dã, cậu thế mà lại đang xem biễu diễn âm nhạc ư?”
Phải biết là bọn họ đã làm bạn cùng phòng của nhau được hai năm rồi, biết rõ nhất là cuộc sống của Tô Tinh Dã ngoài ăn ngủ ra thì là luyện múa, đến cả điện thoại di động cũng rất ít khi thấy cô sờ tới, chứ đừng nói tới việc tốn thời gian để xem những thứ này.
“Trời ơi, cái cậu xem là biểu diễn âm nhạc trước kia của YLQSL ở Trường Sa sao?”
Tô Tinh Dã tháo tai nghe xuống, “Ừ, rất là hay.”
Khương Nghệ vừa nói tới YLQSL liền phấn khích, “Tớ rất thích Tần Dị Tây!! Thật sự rất đẹp trai!”
“Đúng rồi, cậu pick ai vậy?”
“Tớ?” Tô Tinh Dã vô thức chớp chớp mắt,  
“Vậy cậu cùng tớ pick Tần Dị Tây nha!”  
Hoắc Tương ló đầu qua, “Tân Tân nhà tớ cũng không tệ nha, tướng mạo hiền lành, cái kiểu rất sạch sẽ í, tớ thích vẻ đẹp này của anh ấy.” Tiếp đó hình như cô ấy nhớ ra điều gì đó, đột nhiên a lên một tiếng, “Tinh Dã, tớ nhớ trước đây có thông tin nói anh ấy cũng diễn Triều Dương, nhưng có thể là vai diễn không lớn, cho nên hình như không có ảnh tạo hình, cậu từng ở đoàn phim, có từng nhìn thấy anh ấy chưa?”
Tô Tinh Dã gật gật đầu, “Có thấy qua… vài lần.”
Lời tác giả muốn nói:
Nhìn thấy ở khu vực bình luận mọi người nói cảnh xuất hiện chung của nam nữ chính ít, tôi có chút run rẩy, bởi vì format của truyện là cái kiểu nhẹ nhàng lưu luyến, mưa dầm thấm lâu, không giống những thể loại văn chương trước đây có thể quen biết vài tháng liền đẩy nhanh tốc độ phát triển mối quan hệ. Thể loại này hoàn toàn không phải.
Khoảng cách thời gian ở truyện này rất dài, nói đến lần gặp mặt tiếp theo của Tân Tân và Tinh Tinh đã là hai năm sau. Trong thời gian hai năm này, thật ra bọn họ đều ở lĩnh vực riêng của mình mà nỗ lực tiến về con đường tương lai phía trước, cho nên đây cũng chính là nguyên nhân vì sao tôi áp dụng song thị giác, tôi muốn cho mọi người nhìn thấy một Tân Tân và Tinh Tinh vô cùng chân thật.