Editor: Pepsi

Sau khi Phùng Mẫn đi, Thẩm Vọng Tân ngồi ở ghế sofa một chốc, lúc anh đang chìm vào dòng suy nghĩ thì điện thoại đặt trên khay trà đột nhiên vang lên, tên hiển thị cuộc gọi đến chính là Đặng Khôn. Điện thoại vừa được kết nối thì giọng nói vội vàng của Đặng Khôn đã vang lên: “Vọng Tân, vụ đó là thật sao?”

Tuy Đặng Khôn không còn ở công ty nữa nhưng anh ấy có vài người bạn thân thiết ở công ty, sau khi nghe họ kể anh ấy mới biết chuyện này. Anh ấy vô cùng lo lắng nên gọi điện thoại cho anh ngay. Thẩm Vọng Tân cũng biết anh ấy sẽ hỏi gì, vì thế đáp lại “vâng” không hề giấu giếm.

Ở đầu dây bên kia, Đặng Khôn thở dài, nghe bạn mình thuật lại thì anh ấy đã nắm được đầu đuôi sự việc, anh ấy hiểu rất rõ tính tình của anh, nếu anh đã ra tay đánh người thì có lẽ sự nhẫn nại đã đến mức tối đa. Anh ấy hỏi: “Vậy cậu không sao chứ? Có bị gì không?”

Thẩm Vọng Tân mỉm cười: “Em không sao, chỉ bị mất vài tài nguyên thôi.”

“Chỉ mất vài tài nguyên? Anh thấy cậu nhẹ nhàng thật đấy.” Đặng Khôn không vui nói.

Thẩm Vọng Tân phì cười, anh im lặng hai giây rồi nói với anh ấy: “Anh Khôn, em muốn nói với anh một chuyện.”

“Ừ, chuyện gì, cậu nói đi.”

“Em yêu đương rồi.”

Thẩm Vọng Tân vừa dứt lời, đầu bên kia có vài tiếng “ầm ——” vang vọng, hiển nhiên Đặng Khôn đã làm đổ ngã gì đó rồi: “Cậu nói gì cơ? Cậu lặp lại anh nghe xem nào? Cậu làm gì ấy nhỉ?”

“Em nói, em yêu rồi.”

“Tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu đang làm gì thế, cậu dám yêu đương vào thời điểm quan trọng thế này sao?!!”

“Anh Khôn, anh không hỏi em người đó là ai à?”

Đặng Khôn khinh khỉnh đáp lại: “Ngoài Tô Tinh Dã ra thì còn ai vào đây nữa!!”

Anh ấy đã dẫn dắt anh nhiều năm nhưng chưa từng thấy anh quan tâm đến bất kỳ cô gái nào, mấy năm trước anh còn liên tục trốn tránh Thư Nguyệt cứ mãi quấn quýt lấy anh. Một khi anh cảm thấy những nữ diễn viên đã hợp tác với anh những năm gần đây bắt đầu có ý với mình thì sau khi đóng máy, không có gì bất ngờ rằng tất cả họ đều chính thức trở thành đồng nghiệp cũ của anh, duy chỉ có Tô Tinh Dã!! Đúng là chỉ có cô bé tên Tô Tinh Dã này thôi!! Vì thế ngoài cô ra, anh ấy thật sự không nghĩ thêm được còn ai khác nữa!!

Thẩm Vọng Tân chợt bật cười: “Anh Khôn, chỉ có anh hiểu em.”

“Anh mẹ nó quá hiểu cậu ấy chứ được chưa!” Lúc này Đặng Khôn đau đầu lắm rồi, thậm chí anh ấy còn bắt đầu vạch ra kế hoạch ứng phó, hoàn toàn quên béng đi mất bây giờ mình không còn là người đại diện của Thẩm Vọng Tân nữa.

“Tiểu tổ tông à, không phải anh nói cậu chứ, cậu đừng quên, đây đang là lúc sự nghiệp của cậu lên cao. Cậu đang đi con đường lưu lượng và ăn chén cơm lưu lượng đó, đừng thấy độ hot CP của hai người trên mạng mà lầm, nếu công khai tình yêu, một khi các fan mất đi lý trí thì chắc chắn sẽ là khung cảnh người hâm mộ đua nhau thoát fan mang tính tầm cỡ đấy, lúc ấy cậu cứ ngồi chờ chết đi.”

Thẩm Vọng Tân im lặng giây lát rồi nói: “Sau này em sẽ đi con đường thực lực.”

“Anh biết cậu sẽ đi nhưng hiện giờ trước khi chưa chuyển hình thức thì cậu vẫn là một thần tượng. Vọng Tân, anh nói thật với cậu nhé, anh mong hai đứa có thể giữ bí mật chuyện yêu đương, không chỉ vì cậu mà còn vì Tô Tinh Dã nữa. Cô ấy giống cậu, sự nghiệp đang trên đà phát triển và cũng đi con đường lưu lượng. Suy tính thiệt hơn, nếu hai đứa công khai, là bên nhà gái, cô ấy chắc chắn sẽ phải chịu ảnh hưởng lớn hơn cậu, dù cậu không nghĩ cho mình thì cũng nên suy nghĩ cho cô ấy nhé.”

Thẩm Vọng Tân biết hoàn cảnh hiện nay của mình rất phức tạp, vốn dĩ anh không muốn vội vàng thế này đâu nhưng anh không chờ nổi nữa, còn hẳn một năm phía trước nhưng suy cho cùng không ai biết sẽ có bao nhiêu thay đổi bất ngờ xảy ra trong vòng một năm này. Về mặt này, anh ích kỷ, ích kỷ muốn giữ cô lại bên mình.

“Em biết, em sẽ nói chuyện này với Tinh Tinh.”

Đặng Khôn biết người đang yêu luôn khá nóng vội, giờ nghe Thẩm Vọng Tân nói vậy anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm: “Vọng Tân, cậu có thể nói thế thì anh yên tâm hơn rồi.”

Bên này, Tô Tinh Dã mới vừa kết thúc buổi chụp hình, bây giờ đang nghỉ ngơi. Đúng lúc này cô nhận được điện thoại của Thẩm Vọng Tân, sau khi thấy tên trên hiển thị cuộc gọi thì mắt cô chợt sáng lên. Cô cầm điện thoại di động ra ngoài, vì xung quanh còn có người khác qua lại nên cô chẳng dám gọi tên anh ra: “A lô?”

Giọng của Thẩm Vọng Tân vang lên: “Em xong chưa?”

“Chưa đâu, còn một cảnh chưa chụp xong nhưng bây giờ em có nửa tiếng để nghỉ ngơi.”

“Vậy em có muốn gặp anh không?”

Tô Tinh Dã vô thức “Hả” lên: “Gặp…Gặp anh? Có phải anh đến rồi không?”

Có lẽ cô quá hưng phấn, giọng nói hơi mất kiểm soát khiến nhân viên đi ngang qua nhìn cô với vẻ nghi ngờ. Sau khi Tô Tinh Dã nhận ra thì lập tức giảm thấp âm lượng: “Có phải anh đến rồi không? Phải không anh?”

Thẩm Vọng Tân thấp giọng đáp “Ừ”.

Tô Tinh Dã cố gắng kìm nén không thét chói tai: “Ở đâu? Bây giờ anh đang ở đâu ạ?”

“Anh đang ở tầng hầm ga ra của tòa nhà.”

“Chờ em nhé.” Tô Tinh Dã nói xong lập tức chạy đến cửa thang máy.

Sau khi ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy một chiếc quen thuộc xe đang nhá nhá đèn, cô lập tức chạy tới rồi mở cửa ngồi lên xe. Người ngồi ở ghế tài xế không ai khác chính là Thẩm Vọng Tân mà cô luôn mong nhớ. Cô vui sướng nhìn anh: “Sao anh lại đến đây vậy?”

Thẩm Vọng Tân nhìn lại cô: “Vì anh nhớ em quá.”

Trái tim Tô Tinh Dã bỗng nhiên mềm nhũn như con chi chi, cô mím môi dưới rồi nhỏ giọng đáp: “Em…em cũng nhớ anh lắm.”

Hôm nay Tô Tinh Dã chụp hình cho tạp chí nên đang mặc quần áo do tạp chí cung cấp. Chiếc đầm màu trắng bạc lộ vai, bả vai trắng mịn và xinh xắn, thế nhưng đôi mắt của Thẩm Vọng Tân lại bị hấp dẫn bởi sợi dây chuyền đang được đeo trên cổ cô. Tô Tinh Dã cũng chú ý đến ánh mắt của anh rồi cúi đầu nhìn xuống, thứ cô đang đeo lúc này chính là món quà sinh nhật năm ngoái anh tặng cho cô, cô vô thức đưa tay lên nắm lấy sợi dây chuyền.

Thẩm Vọng Tân cong môi cười: “Không phải em đang chụp hình cho tạp chí à? Sao em còn đeo nó vậy?”

Trước khi chụp cho tạp chí, cô đã toan tháo xuống nhưng nhiếp ảnh gia cảm thấy sợi dây chuyền cũng rất hợp với chủ đề kỳ này nên không cho cô tháo xuống nữa. Cô bèn nói: “Nhiếp ảnh gia nói trông rất đẹp nên em đeo luôn.”

Đôi mắt của Thẩm Vọng Tân cực kỳ dịu dàng làm Tô Tinh Dã cảm thấy mình sắp chết chìm trong đó rồi.

“Tinh Tinh, ba giờ chiều nay anh sẽ bay đến Amazon.”

“Hả? Anh đến Amazon làm gì?”

“Anh đã nhận một chương trình về sinh tồn nơi hoang dã.”

“Vậy anh phải đi bao lâu?”

“Một tuần.”

Tô Tinh Dã rũ mắt xuống, trong đầu nảy ra một ý tưởng nhưng cô mới vừa nghĩ đến điều này thì đã nghe Thẩm Vọng Tân nói: “Không được.”

“Hở?” Tô Tinh Dã đột nhiên không phản ứng kịp.

“Anh biết em đang nghĩ gì nhưng chương trình sinh tồn nơi hoang dã lần này không được như thử thách cực hạn đâu, em ngoan ngoãn ở đây đợi anh đi.”

Tô Tinh Dã: “Em chưa nói gì mà, sao anh biết hay vậy?”

Thẩm Vọng Tân đưa tay búng vào trán cô: “Anh nhìn một cái là đoán được ngay.”

Hai người không ở cạnh nhau quá lâu vì thời gian nghỉ ngơi của Tô Tinh Dã sắp kết thúc rồi. Thẩm Vọng Tân giơ tay xoa đầu cô: “Được rồi, về thôi em.”

Tô Tinh Dã mới vừa gặp anh chưa bao lâu, thầm nghĩ anh sắp bay đến Amazon thì cảm giác không nỡ trong lòng cô bất chợt cuồn cuộn trào dâng, cô nói nhỏ: “Em không nỡ xa anh.”

Thẩm Vọng Tân thấy đôi mắt trong sáng của cô không hề che dấu sự nồng nhiệt và yêu thích thì anh kìm lòng không đặng, khom người kề sát vào cô. Trái tim Tô Tinh Dã bỗng đập “Bang bang ——” loạn xạ, cô vô thức nhắm mắt lại và hé mở đôi môi.

Có lẽ biết lát nữa cô còn chụp hình cho tạp chí nên cái hôn của Thẩm Vọng Tân kiềm chế và dịu dàng đi nhiều, một tay ôm ngang lưng cô, một bàn tay đặt ở phần xương đầu phía sau tai cô, anh ngậm lấy cánh môi cô liên tục mut vào và cọ xát, nhưng dù vậy Tô Tinh Dã cũng bị hôn đến mức không thở nổi. Bờ môi của anh m3m mại và nóng bỏng lạ thường, mỗi một lần triền miên sẽ luôn có một dòng điện khó kiểm soát khẽ khàng lướt qua.

Một hồi lâu sau Thẩm Vọng Tân mới rời khỏi môi cô, bấy giờ Tô Tinh Dã đã bị hôn đến ngây ngất, đôi mắt vốn trong veo nay đã ướt đẫm, ngượng ngùng và e sợ, giọng của anh hơi khàn đi: “Tinh Tinh, anh xin lỗi.”

Tô Tinh Dã hơi ngờ vực: “Tại sao anh lại nói vậy.”

“Anh xin lỗi vì tạm thời anh không thể cho em một tình yêu quang minh chính đại.” Giọng nói khàn khàn của Thẩm Vọng Tân chứa thêm sự áy náy.

Tô Tinh Dã nhìn vào đôi mắt đen như nhuộm mực của anh và chủ động đưa tay ôm lấy cổ anh: “Không sao mà, có thể ở bên anh, em đã rất thỏa mãn rồi.”

Thẩm Vọng Tân nghe được giọng nói dịu dàng của cô, trái tim như bị hòa tan, anh ôm cô thật chặt: “Tinh Tinh, hãy tin anh, anh chắc chắn sẽ nhanh chóng biến em trở thành ánh sáng rực rỡ của anh.”

Tô Tinh Dã tựa vào lồng nguc anh, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, em tin anh.”

Sau khi Tô Tinh Dã nói “bye bye” vô số lần với anh thì lúc này mới xuống xe rời đi. Xuống xe rồi cô sợ mình sẽ lưu luyến nên không dám quay đầu lại, đến tận khi vào thang máy thì trong lòng cô vừa ngọt ngào vừa lạc lõng, rõ ràng vài giây trước còn gặp mà bây giờ đã bắt đầu nhớ nhung hình bóng của anh rồi. Tô Tinh Dã biết mình toang rồi, vì cô thật sự rất thích Thẩm Vọng Tân, thích anh đến nỗi chìm sâu vào đó không thể thoát ra được.

Sau khi ra khỏi thang máy, cô vừa khéo chạm mặt Tiểu Thuần. Tiểu Thuần thấy cô lập tức chạy tới: “Chị Tinh Dã, sao em gọi điện thoại cho chị mà chị không bắt máy vậy ạ?”

Lúc này Tô Tinh Dã mới để ý thấy Tiểu Thuần thật sự đã gọi điện thoại cho mình nhưng điện thoại di động đã bị cô vô ý chỉnh sang chế độ im lặng mất rồi: “Xin lỗi em, điện thoại bị chị tắt tiếng nên chị không nghe thấy.”

Tiểu Thuần nhìn đôi má ửng hồng của Tô Tinh Dã bèn hỏi: “Chị Tinh Dã, chị đã đi đâu thế? Sao mặt chị hồng dữ vậy?”

Tô Tinh Dã nhớ đến chuyện vừa rồi thì bỗng chốc chột dạ, cô đang ngẫm nghĩ nên giải thích thế nào thì thợ trang điểm bên kia đột nhiên gọi: “Tinh Dã, đến đây dặm thêm phấn đi, sắp phải chụp rồi đấy.”

Tiểu Thuần vốn chỉ vô tâm hỏi vậy thôi, vì thế khi nghe được thợ trang điểm gọi thì cô ấy giục ngay: “Chị Tinh Dã, chị mau đi trang điểm lại đi.”

Tô Tinh Dã lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cô cười nói: “Ừ, được rồi.” Dứt lời cô lập tức đi đến chỗ thợ trang điểm.

Nhiếp ảnh gia nhìn Tô Tinh Dã ở phim trường chụp ảnh với ánh mắt như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Làm nhiếp ảnh gia quá lâu khiến ánh nhìn của anh ta vô cùng soi mói. Dưới ống kính của anh ta, không có nghìn thì cũng đến vài trăm nam nữ nghệ sĩ, tuy nhiên trong số những nghệ sĩ đó, người được lòng anh ta nhất chính là Tô Tinh Dã.

Trong quá trình chụp ảnh cô luôn thả lỏng tự nhiên, trạng thái dồi dào, tùy tiện chụp cũng có thể cho ra một pô tuyệt vời. Cô có sự nhạy cảm trời phú trước ống kính, thậm chí không cần bất kỳ chỉnh sửa hậu kỳ nào, cô cũng có thể phơi bày đủ sự hoàn mỹ trước ống kính của anh ta, từ lâu anh ta đã nghe nói đến ảnh mộc không qua photoshop (*) của cô, lúc này thấy được quả nhiên là danh bất hư truyền.

(*) Nguyên văn 生图能打: có nghĩa là hình của người nổi tiếng được chụp bởi fan, người qua đường hoặc các phương tiện truyền thông mà không cần Photoshop hoặc phần mềm chỉnh sửa khác, được đăng trực tiếp lên mạng nhưng vẫn đẹp và tuyệt vời.

Trên đường trở về, A Uy lái xe phía trước, Tiểu Thuần ngồi ở vị trí phó lái, còn Tô Tinh Dã ngồi ở đằng sau, ngón tay cô vô thức chà xát màn hình điện thoại, hiện giờ là bảy giờ tối, mới chỉ qua bốn tiếng kể từ khi anh đi, từ Bắc Kinh đến Amazon, tính sơ sơ ít nhất cũng phải mất mười mấy tiếng, có lẽ lúc này anh còn ở trên máy bay.

Tiểu Thuần quay lại nhìn Tô Tinh Dã thì thấy cô đang lơ đãng chà chà điện thoại di động. Cô ấy hỏi: “Chị Tinh Dã, chị sao vậy?”

Tô Tinh Dã hoàn hồn, cô cất điện thoại di động đi: “Không sao hết mà?”

“Vậy sao trông chị buồn buồn không vui?”

Tô Tinh Dã suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Không phải buồn buồn không vui đâu, có lẽ là hôm nay chị hơi mệt đó.”

Tiểu Thuần nhớ hôm nay cô chụp liên tục bảy tám tiếng, ngẫm nghĩ thì thấy cũng đúng. Cô ấy nói: “Vậy chị Tinh Dã ngủ một lát đi ạ, đợi đến nhà thì chúng em gọi chị.”

Tô Tinh Dã “Ừ” đáp lại, sau đó dựa lưng ra sau rồi từ từ nhắm mắt lại. Tiểu Thuần thấy cô nhắm mắt rồi thì không nói thêm gì nữa.

- -----oOo------