Đồng Tứ còn trẻ, ít va vấp. Với cậu mà nói, thế gian rất công bằng, sự vĩ ngạn của tạo hóa chính ở chỗ luôn có thể giữ hai chén nước thăng bằng.

Người bình thường, bình bình đạm đạm qua một đời; người có danh vọng thì tất đường đười lắm long đong lận đận.

Hồng nhan bạc mệnh, anh hùng thường rơi vào bước đường cùng, không gì không theo lòng tin vào sự công bằng trên thế gian của thằng nhãi Đồng Tứ.

Dựa vào nhận thức ấy, cậu cũng tin nếu một người quá hoàn mĩ thì ắt sẽ có một nhược điểm nổi tiếng không mấy người biết. Nhược điểm ấy ám chỉ đến chuyện Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong không muốn gặp phụ nữ.

Nếu bàn về dáng dấp, Vu Hoàn Chi dịu dàng anh tà, thanh tú tột cùng, Mục Diễn Phong ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, thật là hiếm có trong thế gian.

Dù Mục Diễn Phong không muốn gặp phụ nữ là do Tiêu Mãn Y nhiều năm truy kích tới cùng tạo thành ám ảnh tâm lí nghiêm trọng, Vu Hoàn Chi đã quên mất Đinh Nhụy nhưng quả thực họ không có lí do không có hứng thú với phụ nữ cả.

Huống hồ mấy năm nay, Mục Diễn Phong còn qua lại không thoải mái với Tiêu Mãn Y hay bày tỏ lấy lòng, cchws Vu Hoàn Chi thì cô đơn lẻ loi, một hình một bóng, làm chàng độc thân bình đạm qua ngày.

Chị của Mục Diễn Phong là Mục Hương Hương từng nói, nếu Vu Hoàn Chi không sinh ra tình cảm cấm đoán với em trai mình thì ắt là cảm thấy con gái trong thiên hạ không đẹp bằng mình, so với việc lưu luyến phấn son thì chi bằng ra sông mà soi, nhìn gương dán hoa.

Đồng Tứ dã cho là phải, lại cảm khái, công tử và thiếu chủ trời sinh cái túi da tốt, đã hai mươi hai nhưng không thê thiếp thành đàn, thật là lãng phí tài nguyên, làm người ta rất mực đắn đo.

Mà suy cho cùng thì đây đều là họa do tạo hóa quá công bằng gây ra.

Lần gặp ở Khách châu này lại lật đổ hoàn toàn lòng tin của Đồng Tứ đối với tạo hóa.

Mục Diễn Phong lại dẫn Tiêu Mãn Y đi theo ngoài dự đoán của mọi người, thái độ Vu Hoàn Chi đối với Hoa Đào Nước Nam thì càng lúc gần lúc xa, cao thâm khó dò. Tuy cả đường Giang Lam Sinh vẫn chưa dấy can qua với ma đầu Vu, song bầu không khí giữa mấy người quỷ bí mơ hồ, thực sự làm Đồng Tứ không chịu nổi.

Cậu thật lòng bội phục thái độ hễ thấy Mục Diễn Phong là coi trời bằng vung bền bỉ kiên trì của Tiêu Mãn Y, càng phục sát đất đối với năng lực giao thiệp như cá gặp nước giữa mấy người của Hoa đào Nam.

Đồng Tứ cho rằng ở chung với công tử Hoàn và thiếu chủ thì thà rằng ra sau khoang ngồi cùng Vương Thất, Vương Cửu đang buồn tình. Dù sao trước đó hai người này phải chịu đau đớn thảm hại bị rình coi và hãm hại, cuối cùng còn bị cướp mất gia sản, có thể khiến người ta khuây khỏa hơn trong thời gian không công bằng này.

Thuyền đi thuận gió, một đường theo nước trôi xuống. Đợi vào Giang Nam, đội thuyền lui tới bèn nhiều hơn.

Giang Nam kênh rạch chằng chịt, dòng sông rải rác, phân bố lộn xộn khắp các thành trấn lớn nhỏ. Đã là tiết tháng Mười, hoa mai chớm nở, lượn lờ phiêu hương. So với kinh thành, khí hậu Tô Châu ấm áp hơn. Tuyết chưa rơi, trời đã se se.

Đoàn người xuống thuyền ở bến đò lớn rồi đổi sang ngồi hẹp dài thuyền ô bồng[1], vượt dòng qua trấn. Hai bên tường trắng ngói đen, ngõ cong sâu thẳm. Nước trong sóng biếc, đội thuyền đong đưa.

Giang Nam nhiều sông ngòi, nên phần lớn dân bản xứ đều biết chèo thuyền. Khi mặt trời chiều ngã về tây, trời cao nhuộm đầy hào quang, sóng nước lăn tăn phản chiếu sắc trời quang đãng, Vu Hoàn Chi cầm mái chèo đứng ở đầu thuyền hẹp dài, ngựa như dát một lớp vàng, đường nét gương mặt hoàn mĩ không một tì vết.

Nam Sương thò đầu ra từ trong thuyền ô bồng, cúi người sáp vào mép thuyền, nhìn xuống sóng nước. Nàng đưa tay vốc một ít nước, lạnh đến rùng mình. Vu Hoàn Chi đạp mái chèo ở đầu thuyền, Hoa đào Nam nghiêng đầu lộ ra răng nanh, ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ ngó một tí thôi”.

Tiêu Mãn Y ló ra từ một chiếc thuyền ô bồng khác, cười nhạo Nam Sương kiến thức hạn hẹp.

Tuy đều là kì nữ giang hồ tiếng tăm lừng lẫy nhưng Tiêu Mãn Y ở cùng Nam Sương một tháng mà quan hệ vẫn căng thẳng. Một là nhân duyên của Hoa đào Nam rất tốt, cả ngày giao thiệp với mọi người, bận không có thời gian làm quen với y nhân Tiêu; hai là Tiêu Mãn Y ít nhiều có phần hục hặc với Nam Sương vì Mục Diễn Phong, tóm được cơ hội là châm chọc khiêu khích, khiến cả hai không thể giao lưu, không thể ở chung.

Chèo vào thành, buộc thuyền lên lỗ mũi trâu như ý ven bờ. Cả đám người mới xuống thuyền đã nghe tiếng ồn ã loáng thoáng trong thành.

Đã giờ Dậu mà cổng thành Tô châu vẫn mở. Mục Diễn Phong xa nhà mấy tháng, hôm nay nhìn thấy phong cảnh quê cũ thì hưng phấn lạ thường, chỉ coi tiếng ồn ào này là tình người nồng hậu của cố hương.

Vu Hoàn Chi lại nhận ra điểm khác thường. Đường lớn ở cổng thành thưa thớt người, dường như tiếng ầm ĩ truyền ra từ trong thành. Tô Châu không thể so với Phượng Dương, đa số mọi người đều nghỉ ngơi sớm, vả lại đã sắp vào đông, hoàng hôn đến sớm, bình thường lúc này trong thành đã im ắng từ lâu chứ không giống hôm nay.

Trang Lưu Vân ở ngoại ô tây nam Tô châu, nằm ở trong dãy núi vùng núi Thái Bình núi Linh Nham, diện tích mênh mông.

Từ Tô Châu thành đến trang Lưu Vân còn mất hai mươi dặm đường, bởi vì sắc trời đã tối, mọi người quyết định ngủ lại một đêm ở thành Tô châu.

Lầu gác mái hiên ở Giang Nam đều vểnh lên, trong tinh xảo có phóng khoáng, trong nhã nhặn có hoạt bát. Mấy người rẻ vào đầu hẻm, chợt có một người lao ra, đâm thẳng vào lòng Mục Diễn Phong đi đầu.

Vóc dáng người nọ gầy yếu, đụng phải Mục Diễn Phong thì phải lùi lại mấy bước mới đứng vững được. Thiếu chủ họ Mục giương mắt nhìn lên, không khỏi ngây ra chốc lát.

Người trước mặt mày thanh mắt sáng, mặc áo dài nam xanh nước biển, vẻ mặt kinh hái hoảng hốt. Nhưng những thứ này đều không phải điểm quan trọng, điểm quan trọng là tuy người này cải trang nam nhi, thật ra lại là một cô nương. Sau khi nhìn thấy Mục Diễn Phong, mặt của nàng ta đột nhiên đỏ bừng.

Ánh chiều tà dần tắt, mắt Mục Diễn Phong chứa sắc hoàng hôn, nói: “Vị cô nương này…”.

Không ngờ nàng ta hối hả vuốt tóc, ngượng ngùng nhìn thiếu chủ họ Mục, ủ tay trong vạt áo, vội vã vòng ngõ nhỏ đi về phía đầu đường.

Mục Diễn Phong kinh ngạc nhìn bóng lưng nàng, lát sau mới khẽ nhíu mày quay mặt lại, lẩm bẩm: “Là ai nhỉ…”.

“Chậc chậc, rẽ vào ngõ nhỏ gặp má hồng, thiếu chủ uy vũ”. Giang Lam Sinh cầm quạt đập tay, lại nhìn Tiêu Mãn Y với ánh mắt đồng cảm: “Đường truy phu lắm truân chuyên, có nhiều hồ li tinh yêu ma quỷ quái lắm”.

Hai mắt y nhân Tiêu đẫm lệ, mím môi, nước mắt lưng tròng nói: “Đúng là con đường không có lối về…”.

Hoa đào Nam thấy bầu không khí tốt đẹp, gật đầu rất hợp thời, than thở theo Tiêu Mãn Y: “Buồn thay!”.

Mục Diễn Phong thấy ba người ấy lạc đề đến chín tầng mây thì ngoảnh lại hỏi Vu Hoàn Chi: “Cậu Vu, cô gái vừa rồi trông rất quen, cậu có nhớ đã gặp ở đâu không?”.

Vu Hoàn Chi liếc thấy Tiêu Mãn Y đang nhìn tà dương, vểnh tai, lông toàn thân sắp xù cả lên thì khoan thai trả lời một câu: “Đó là chuyện của anh”. Dứt lời, y như như cười như không, trỏ vào một nhà trọ ở đầu đường rồi nói: “Chi bằng vào trong đó?”.

Bầu không khí hơi lạ. Hoa đào Nam là người đầu tiên vui vẻ đi theo, Giang Lam Sinh theo sát phía sau, thi thoảng quay lại liếc một cái. Đồng Tứ cảnh giác gọi Vương Thất Vương Cửu rồi cũng đi đến nhà trọ.

Để lại thiếu chủ Mục đứng đực ra tại chỗ, lát sau mới run giọng nói: “Cậu Vu, cậu lại hãm hại tôi? Rõ ràng tôi chỉ…” Còn chưa dứt lời đã thấy Tiêu Mãn Y nhìn mình với vẻ mặt cực kỳ bi ai, “Diễn Phong, sao chàng có thể làm ra chuyện bội tình bạc nghĩa này?”.

Đoàn người vào nhà trọ, ngồi quan bàn. Đợi thức ăn lên đủ, ăn một lúc lâu, đầu ngõ mới truyền đến tiếng kêu gào như đã hẹn của thiếu chủ Mục: “Ông trời ơi!”.

Mọi người nghe xong, hết sức ăn ý dịch ghế, nhường vị trí trống bên ngoài bàn tròn. Vu Hoàn Chi thong thả gắp sợi măng, nhai từ tốn rồi quay lại nói với tiểu nhị: “Thêm hai cái ghế”.

Trên bàn cơm giương cung bạt kiếm, sau khi đũa của Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong tranh đấu qua lại mấy trăm hiệp, cuối cùng khi hai đôi đều nứt ra mới thôi. Vương Thất, Vương Cửu nhìn trân trân chiếc đũa lúc vung lên không trung, lúc chợt hiện về thì run rẩy, sợ hai người này sơ ý tổn thương người vô tội.

Giang Lam Sinh coi thường, Đồng Tứ thẹn mướt mồ hôi, Tiêu Mãn Y thì bực dọc. Chỉ mình Hoa đào Nam là bình tĩnh múc canh gắp đồ ăn cho mọi người. Nhân lúc ma đầu họ Vu và thiếu chủ họ Mục chưa vạ lây người vô tội, nàng chia đều thức ăn ngon cho mọi người, đồng thời sau khi đũa của hai người này nứt ra thì vô thức sờ đôi đũa tham sống sợ chết bên hông mình.

Mục Diễn Phong là một người độ lượng, hắn độ lượng ở chỗ một khi có người trêu chọc hắn, hắn chỉ cần báo thù đủ để hả giận thì quyết sẽ không gây chuyện với người kia nữa. Vì cớ ấy, hắn cho là mình sống rất biết phải trái.

Một trận chiến đũa vui vẻ dạt dào, Mục Diễn Phong cũng tạm thời cho rằng đã xả được giận. Lúc tiểu nhị run rẩy tới thu dọn, phát hiện hai đôi đũa gãy thành hai mươi mảnh nhỏ thì không khỏi run rẩy hồi lâu. Xa xa, chưởng quỹ cũng than thở: “Thói đời không theo nề nếp, buôn bán cũng khó khăn”.

Mục Diễn Phong đưa mắt nhìn bốn phía, bấy giờ mới phát hiện bên trong nhà trọ chỉ có lác đác mấy bàn thực khách, mới hỏi: “Chưởng quỹ, sao hôm nay buôn bán kém thế?”.

Tiểu nhị là một tay lắm lời, vừa nghe có khách hỏi thăm nhân vật mới việc mới thì mắt đã tỏa ra sự hưng phấn. Chưa chờ chưởng quỹ ra hiệu, gã đã xách ấm trà tiến lên, vừa thêm trà cho mọi người vừa nói: “Mấy vị khách quý không biết đấy thôi, gần đây thành Tô Châu đã xảy ra chuyện lớn đấy!”.

Bàn bên cạnh cũng có người nơi khác, dường như lúc ở gần thành cũng thấy trong thành ồn ào náo động hơi kỳ quặc, bèn chen miệng nói: “Tôi thấy bên cạnh ngõ cong trong thành, tụ tập một đám người, hình như còn thấy lão gia Đỗ của cục Tô Duyệt, có phải nhà lão gia Đỗ đã xảy ra chuyện không?”.

Mặc dù cục Tô Duyệt tên nghe dịu dàng song lại là tiêu cục hàng đầu Tô châu. Tiêu cục chỉ có mười tiêu sư, mỗi người đều có thể tự mình đảm đương một phía, không phải vật phẩm quý giá tinh xảo thì không hộ tống. Hộ tống mấy trăm lần, không có một lần sai lầm, vì vậy cực kì uy tín.

Tiểu nhị nhìn chưởng quỹ gật đầu đành chịu, bèn phấn khởi nói: “Phải kể từ ba năm trước…”.

Ba năm trước đây, tiểu thư Đỗ Niên Niên của cục Tô Duyệt Tô châu từng đính hôn với một công tử ca của một nhà môn đăng hộ đối, gọi tắt là công tử Giáp. Lúc đó, Đỗ Niên Niên đến tuổi cập kê, là nụ hoa chớm nở, mềm mại mĩ lệ. Hai gia đình thân thiết, quyết định đầu xuân năm sau để con cái thành hôn.

Nhưng ông trời không thành toàn cho. Trước khi công tử Giáp lấy Đỗ Niên Niên lại gặp một vị tiểu thư nhà giàu khác.

Tiểu thư này, gia cảnh giàu có, bối cảnh hiển hách, cục Tô Duyệt không thể sánh bằng.

Công tử Giáp và tiểu thư yêu nhau như thiên lôi câu địa hỏa[2], sau khi về nhà, chém đinh chặt sắt muốn xóa bỏ việc hôn nhân với Đỗ Niên Niên.

Nhân duyên không thành, thúc đẩy một mối lương duyên khác vốn là chuyện tốt. Dù sao Đỗ Niên Niên vẫn chưa xuất giá, danh tiếng chưa bị hao tổn, còn có thể tái giá đến nhà tốt.

Sau khi công tử kia Giáp kia ở rể nhà tiểu thư, lão gia Đỗ liền muốn dựa thế. Vì vậy năm sau, ông ta bèn dẫn Đỗ Niên Niên đi thăm hỏi công tử Giáp và tiểu thư nhà giàu.

Lần thăm hỏi này đã gây ra bước ngoặt.

Kể rằng, lúc đó đương đầu xuân, băng tuyết đang tan. Ban đầu iệc hôn nhân của Đỗ Niên Niên và công tử Giáp được định vào thời gian này, phí hoài lương duyên làm thiếu nữ hheets sức thương cảm, lững thững đi trong lâm viên của công tử, lại tình cờ gặp phải một vị công tử khác, ở đây gọi là công tử Ất.

Công tử Ất là em trai của tiểu thư nhà giàu, cực kỳ anh tuấn.

Đỗ Niên Niên vừa gặp đã thương công tử Ất này, trở về bèn nói với lão gia Đỗ, lão gia Đỗ liền nói việc này với công tử Giáp. Ai ngờ công tử Giáp và tiểu thư nhà giàu đều cực kì tán thành mối hôn sự này, nói việc hôn nhân của công tử Ất vốn là một tâm bệnh của hai người.

Ban đầu cũng chỉ nói qua việc này, lão gia Đỗ về nhà suy đi nghĩ lại, tự biết không xứng với gia đình này, bèn khuyên Đỗ Niên Niên bỏ suy nghĩ ấy.

Ông ta cho rằng chưa tình bén rễ ăn sâu, nhổ gốc không khó, việc này có thể cứ thế qua đi.

Ai ngờ Đỗ Niên Niên nhớ mãi không quên công tử Ất, chịu đựng đến mười tám tuổi, có vẻ không phải chàng không lấy. Lão gia Đỗ đành phải nhắc lại chuyện xưa, lại tới nhà giàu nọ.

Ngày đó, trùng hợp công tử Ất không có nhà, công tử Giáp và tiểu thư nhà giàu uống ít rượu, nghe lão gia Đỗ nói vậy thì vui mừng đồng ý.

Lão gia Đỗ cả mừng, về ngay nhà nói với Đỗ Niên Niên chuyện đã thành. Đỗ Niên Niên vui mừng khôn xiết, từ đầu hạ trở đi đã bắt đầu vội vàng may áo cưới.

Nào ngờ, mùa thu áo cưới vừa mới hoàn thành lại truyền tới một tin tức trời long đất lở. Công tử Ất lén định chung thân cùng một vị thiên kim nhà giàu, không phải người không cưới rồi.

Lần này Đỗ Niên Niên mặc kệ, khăng khăng đòi nhà công tử Giáp cho mình một lời giải thích.

Đáng ra, bị vứt bỏ một lần thì không sao, bị vứt bỏ hai lần, trên giang hồ khó tránh khỏi có kẻ nói năng linh tinh. Vả, nay nàng đã quá mười tám, đã không còn nhiều thời gian nữa.

Lão gia Đỗ lựa lời khuyên bảo Đỗ Niên Niên, bảo nàng từ bỏ việc lấy công tử Ất. Ngờ đâu Đỗ Niên Niên lại nói, nàng chỉ cầu một đời ở bên công tử Ất, dù làm thiếp, làm nô tỳ cũng cam tâm tình nguyện.

Một cô gái nhượng bộ đến nông nỗi này, quả thực làm người ta hết sức cảm thán.

Nhưng về không ngờ công tử Ất lại tiêu dao bên ngoài cùng vị thiên kim nhà giàu kia của mình. Đỗ Niên Niên quả quyết thu bọc hành lí, để lại thư cho người nhà, nói đi khắp cùng trời cũng phải tìm công tử Ất về.

Bận này thành Tô châu náo nhiệt là vì lão gia Đỗ bỏ ra số tiền lớn, một mặt xin người khác tìm con gái, một mặt xin người tìm công tử Ất, nói rõ ràng mối hôn sự này.
[1] là một loại công cụ giao thông đặc biệt của vùng sông nước Thiệu Hưng 绍兴 tỉnh Triết Giang 浙江, nhân vì mui thuyền được sơn đen nên có tên gọi như thế.

[2] Lúc núi lửa phun trào sẽ có chớp xuất hiện, người xưa bèn tổng kết thành thiên lôi câu địa hỏa, là một hiện tượng tự nhiên, ám chỉ tình yêu cực kì mãnh liệt, cảm tình nhanh chóng phát triển.