Sau khi đến Thượng Hải thì trời đã khuya, bọn họ ở căn hộ của chú Năm.

Tưởng Tiểu Mễ ngồi xuống thảm lông dưới sàn gửi tin nhắn cho Quý Vân Phi:【Chúc cậu may mắn:)】Sáng sớm ngày mai cậu thức dậy là có thể nhìn thấy.

“Có uống không?” Chú Năm mở cho cô một lon bia.

Tưởng Tiểu Mễ không cầm, lo lắng: “Có say không ạ?”

“Nếu con di truyền tửu lượng của bố con, có uống mười lon nữa cũng không say.” Chú Năm mở lon bia, hơi khí bay lên, bọt bia cũng tràn ra ngoài.

“Tối nay chúc mừng con, uống ít không sao.” Chú Năm lại dặn: “Con gái uống rượu chỉ được uống ở nhà, có người nhà ở cùng cũng được, ngoài ra bất cứ tình huống nào cũng không được.”

Tưởng Tiểu Mễ nhấp thử một ngụm nhỏ, mát lạnh, có mùi thơm của lúa mạch.

“Chú Năm, chú không buồn ngủ sao?”

“Không, vẫn còn chênh lệch múi giờ.” Chú Năm lại đưa cho cô ít đồ ăn vặt.

Lúc này chuông cửa vang lên, Tưởng Tiểu Mễ và chú Năm nhìn nhau, cô hỏi: “Muộn như vậy còn ai chứ?”

Chú Năm nhíu mày, “Không biết, để chú xem xem.”

Đến xem thử là ai anh càng nhíu mày chặt hơn, lặng lẽ đi đến dọn đồ ăn vặt ở trên bàn, lại vội vàng ra hiệu cho Tưởng Tiểu Mễ: “Con tìm chỗ trốn đi, chú Tư con.”

“Chú Tư?”

“Ừ.”

“Sao chú Tư biết chú ở nhà?” Chú Tư cũng có căn hộ ở bên này, ở bên cạnh nhà chú Năm, có điều chỉ lúc đi công tác chú Tư mới ở đây.

“Xe đỗ ở chỗ đỗ xe của chú Tư, không ngờ anh ấy cũng đến Thượng Hải công tác.” Chuông cửa kêu không ngừng, chú Năm giục Tưởng Tiểu Mễ: “Con mau trốn đi.”

Tiểu Mễ vơ lấy túi của mình, không kịp đi lên lầu, cô tìm một phòng trốn ở dưới lầu.

Không mở đèn, phòng rất tối, cô mở hé cửa, chỗ này có thể nhìn ra được phòng khách.

Chú Tư đi vào, đối diện với chú Năm, ngồi chỗ cô vừa ngồi.

“Nửa đêm nửa hôm em còn uống rượu một mình à?” Chú Tư nhìn trên bàn.

“...” Vừa rồi quên mất không cầm lon bia đi, chú Năm giả vờ bình tĩnh, “Mở cho anh đó.”

Chú Tư ‘hừ’ một tiếng, anh biết đây là Tưởng Tiểu Mễ uống, không vạch trần ngay, “Không phải nói lần này đi công tác mệt sắp c h ế t, không ở nhà điều chỉnh múi giờ đi còn chạy đến Thượng Hải làm gì?”

Chú Năm cười như không: “Nhớ sông Hoàng Phố nên qua đây xem.”

“...”

Cuộc nói chuyện của hai người Tưởng Tiểu Mễ nghe rõ, cô vội bịt miệng, suýt nữa bật cười.

Chú Tư nheo mắt, nhìn chú Năm mấy giây, lười tranh cãi với anh, vòng vo nói: “Nghe anh Hai nói mấy hôm nay Tiểu Mễ đi thi đều là em đưa đón. Em đến Thượng Hải không dẫn con bé đi cùng à? Một mình con bé ở nhà không chán sao?”

Chú Năm: “Đợi em về lại dẫn con bé ra biển chơi.”

Chú Tư trầm giọng nói: “Ra biển? Em cứ lừa anh Hai đi. Tưởng Tiểu Ngũ, Tiểu Mễ không hiểu chuyện thì thôi đi, em còn không hiểu chuyện à? Con bé muốn đến Thượng Hải gặp mặt thằng nhóc kia, em cứ vậy mà chiều theo con bé à?”

Chú Năm nhìn chú Tư một lát, “Anh bị anh Hai tẩy não rồi sao? Tình yêu trẻ con đẹp biết bao, sao mấy người cứ phải s ố n g c h ế t chia cắt thế?”

Chú Tư: “Vậy cũng phải có chừng mực, em xem có phụ huynh nào chiều trẻ con giống như em không? Em như này sớm muộn cũng h ạ i Tiểu Mễ.” Anh lại nhấn mạnh lần nữa: “Tiểu Mễ mới mười chín tuổi.”

Chú Năm tiếp lời: “Đúng, trưởng thành rồi.”

“... Tưởng Tiểu Ngũ, em đừng có mà cãi cùn. Cho dù tình cảm này có bắt đầu cũng không lâu dài được, anh không có quan niệm môn đăng hộ đối nhưng bây giờ hai đứa còn quá nhỏ, tình yêu lúc mười mấy tuổi có mấy người có thể dài lâu?”

Đương nhiên chú Năm không đồng tình: “Sao lại không dài lâu được? Hai đứa nhỏ chỉ yêu đương đơn thuần, mấy người đừng có phức tạp hóa có được không? Chúc phúc không được sao?”

Sắp 1 giờ sáng, chú Tư bận cả ngày cũng mệt, lười phí lời, mở ví tiền rút ra một tấm thẻ ngân hàng ném lên bàn: “Mật khẩu Tiểu Mễ biết, nói với con bé hẹn hò thì đừng dùng tiền của thằng nhóc kia.”

Xoay người rời đi.

Cửa đóng lại, Tưởng Tiểu Mễ mở cửa chạy ra, “Sao chú Tư biết con ở đây?”

Chú Năm: “Anh ấy mà không có năng lực này thì làm sao làm kinh doanh được chứ?” Chỉ tấm thẻ trên bàn: “Cầm lấy đi, quà chú Tư con cho con đấy.”

Sau đó chế nhạo: “Tưởng Tiểu Tư ném thẻ cũng đẹp trai đấy.”

Tưởng Tiểu Mễ cất thẻ đi, “Trước đây chú Tư cũng cho con một tấm thẻ, con cũng không dùng đến, hôm nay chú ấy tức đến hồ đồ rồi, lại cho con cái nữa.”

Suy nghĩ một lát chú Năm nói: “Chú Tư con không bị tức đến hồ đồ đâu, chú ấy muốn mượn cớ này để nói với con, khoảng cách của con và bạn trai tương lai của con quá lớn, vấn đề này không có cách nào trốn tránh.”

Sau đó kiên nhẫn phân tích cho cô nghe: “Ở chỗ người bình thường thì chú tặng thẻ đen là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng ở nhà chúng ta thì lại rất bình thường. Cũng giống như ở những gia đình bình thường, trẻ con sinh nhật mười tám tuổi nhận được một đôi giày Nike từ chú hoặc cô của mình.”

Tưởng Tiểu mễ để thẻ đen vào trong ví tiền, không phản bác.

Chú Năm nói tiếp: “Chú Tư là đang có lòng tốt nhắc nhở con đợi thời gian lâu chung quy tình cảm của hai đứa sẽ nhạt dần, khoảng cách vô hình chung của con và Quý Vân Phi sẽ lộ ra, vấn đề tự nhiên mà đến.”

Tưởng Tiểu Mễ rất kiên định: “Con sẽ không cãi nhau với cậu ấy, cũng không chê cậu ấy không có tiền.”

Chú Năm: “Tình cảm chuyện này không ai nói trước được, đặc biệt là còn nhỏ như bọn con, nói không chừng mấy tháng là chia tay rồi, bố con và chú Tư sợ con còn bé, sẽ tổn thương vậy nên không ủng hộ. Chú thì không nghĩ nhiều như thế, cảm thấy tình cảm ở độ tuổi này rất trong sáng, rất khó quên. Đương nhiên chú cũng hy vọng hai đứa có thể đi đến cuối cùng.”

Thật ra anh vẫn khá thừa nhận Quý Vân Phi: “Đợi tám năm, mười năm sau Quý Vân Phi cũng không kém gì chú và chú Tư con, nhưng trong mười năm năm này con phải cân bằng được mối quan hệ của mình và Quý Vân Phi nếu không khó mà chống đỡ được đến lúc tốt nghiệp đại học.”

Tưởng Tiểu Mễ gật đầu: “Con biết phải làm thế nào rồi, cảm ơn chú Năm.”

Chú Năm hất cằm về phía lon bia: “Uống bia xong mau chóng lên lầu ngủ đi.”

“Dạ, chú Năm ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

“Ngày mai con ở ngoài phòng thi đợi Quý Vân Phi?” Tưởng Tiểu Mễ chạy lên thang bộ rồi chú Năm lại hỏi cô.

Tưởng Tiểu Mễ: “Vâng, môn cuối cùng chiều mai con đi đợi cậu ấy.”

Chú Năm cười nói: “Con đây là chuẩn bị gặp phụ huynh sớm à?”

Tưởng Tiểu Mễ giải thích rất nghiêm túc: “Bố mẹ cậu ấy bận không có thời gian đưa đón cậu ấy, nếu như bố mẹ cậu ấy đi con cũng không dám đi đợi cậu ấy.”

“Ừ, ngày mai chơi vui vẻ.” Chú Năm mở laptop ra, anh phải photoshop mấy tấm ảnh ra biển chơi đăng lên vòng bạn bè, nếu không chắc chắn anh Hai sẽ nghi ngờ.

Tưởng Tiểu Mễ nằm lên giường cũng không ngủ được, tầng cao, gió đêm mùa hạ thổi vào mát rượi.

Cô nghĩ rất nhiều, ngày mai nên mặc quần áo gì gặp Quý Vân Phi đây? Có cần đánh kem nền không? Nên tô son màu gì? Lúc đến cô cũng lén mang một ít đồ trang điểm của mẹ.

Lại nghĩ Quý Vân Phi nhìn thấy cô sẽ có biểu cảm gì đây? Sẽ nói gì với cô?

Càng nghĩ càng kích động.

Gần 4 giờ sáng đầu cô vẫn tỉnh táo.

Sau đó lúc nào ngủ cô cũng không nhớ một tí nào, ngủ đến mãi trưa ngày hôm sau tự tỉnh dậy.

Quý Vân Phi trả lời tin nhắn của cô:【Hôm nay ngủ ngon đi, tớ đến phòng thi đây.】Nhìn thời gian tin nhắn lúc hơn 6 giờ.

Sau khi thức dậy Tưởng Tiểu Mễ trang điểm nhẹ, đây là lần thứ hai cô đặc biệt trang điểm vì Quý Vân Phi.

Chú Năm vẫn chưa dậy, cô chỉ có thể tự đi vào phòng bếp tìm đồ ăn.

Cũng không biết nấu ăn nên chỉ pha một hộp mì.

Chưa đến 2 giờ Tưởng Tiểu Mễ đã đến bên ngoài điểm thi của Quý Vân Phi, cũng chính là trường cấp ba trước đây của cô.

Hai năm rưỡi không đến, nó vẫn là dáng vẻ trước đây, chỉ là những cây xung quanh đã cao hơn rồi.

Bên này nghiêm c ấ m lái xe, Tưởng Tiểu Mễ xuống xe đi qua.

Các bậc phụ huynh che ô đứng đợi ở ngoài cổng trường, trời quá nóng, bọn họ vừa nói chuyện vừa cầm chiếc quạt nhỏ cầm tay quạt.

Tưởng Tiểu Mễ tìm một cái ô ít người đứng để che nắng, bởi vì ngoại hình của cô mà có không ít phụ huynh không khỏi nhìn cô thêm mấy lần.

Bố Quý cũng nhìn thấy Tưởng Tiểu Mễ, ông không có cách nào không thấy được bởi Tưởng Tiểu Mễ đứng chung dưới cái ô cùng ông, mà ông từng nhìn thấy Tưởng Tiểu Mễ nên nhận ra cô.

Đợi hơn một tiếng, tiếng chuông cũng vang lên.

Tưởng Tiểu Mễ lấy một chiếc gương nhỏ từ trong túi ra, chụm hai tay lại, lén soi gương, tóc và quần áo vẫn ổn, lớp trang điểm cũng còn nguyên.

Cô không ngồi được nữa, đứng dậy đi gần hơn về phía cổng đợi cậu.

Mười mấy phút sau khuôn viên trường ồn ào hơn.

Học sinh lần lượt ra khỏi các tòa nhà, Quý Vân Phi ở tòa nhà phía trước nhất phòng thi lại ở tầng một nên đi ra cũng nhanh hơn.

Trước cậu có không ít học sinh nhưng Tưởng Tiểu Mễ liếc mắt đã tìm được Quý Vân Phi.

Cũng chẳng quan tâm cậu có nhìn thấy không, cô kích động vẫy tay với cậu.

Vốn dĩ Quý Vân Phi chỉ nhìn về phía trước theo bản năng cũng nhìn thấy có người vẫy tay, chỉ là không ngờ sẽ là Tưởng Tiểu Mễ.

Sau đó ngạc nhiên, đó không phải là Tưởng Tiểu Mễ sao?

Lúc này cậu mới phản ứng lại, mấy giây sau sững sờ.

Tưởng Tiểu Mễ??

Từ bất ngờ đến không thể tin nổi chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Quý Vân Phi chạy về phía cổng lớn, miệng vẫn không ngừng nói, “Xin lỗi, nhường đường chút, cảm ơn cảm ơn.” Nói rồi khóe miệng lại không nhịn được khẽ cười, không thể nào khống chế được.

Lúc chạy không tránh khỏi việc va vào bạn khác, cậu hoàn toàn không để ý.

Bây giờ trong mắt chỉ có Tưởng Tiểu Mễ.

Chạy đến trước mặt Tưởng Tiểu Mễ suýt chút nữa thì không phanh kịp, thở hồng hộc, vẫn còn cười ngốc, xoa đầu cô, “Sao cậu lại đến đây?” Sau đó nghẹn lời.

Tâm trạng đó cậu cũng không biết phải bày tỏ như thế nào.

Tưởng Tiểu Mễ cười: “Đến đón bạn trai tớ.”

Quý Vân Phi cũng không á p c h ế tâm trạng kích động của mình nữa, vứt túi đựng đồ trong tay sang một bên, cúi người bế cô lên không trung.

 

“Quý Vân Phi cậu làm gì đấy, thả tớ xuống.” Mặt Tưởng Tiểu Mễ đỏ bừng, xung quanh có nhiều người nhìn như vậy, không chỉ có học sinh mà con có phụ huynh đưa con đi thi nữa.

Cô vỗ cánh tay cậu: “Thả tớ xuống!”

Bây giờ Quý Vân Phi không nghe bất cứ điều gì hết, bế cô đứng tại chỗ bắt đầu xoay vòng.

Các bạn đều nhận ra Quý Vân Phi, vây lại hò hét.

Xoay mệt cũng chóng mặt rồi Quý Vân Phi mới thả Tưởng Tiểu Mễ xuống, mình suýt nữa còn không đứng vững.

Ổn định lại cậu vẫn không biết phải nói gì, trực tiếp hôn lên trán Tưởng Tiểu Mễ.

Mà bố Quý cách đó mấy mét: “.........”

Trẻ con bây giờ ấy à, ân ái cũng chẳng k i ê n g k ỵ gì, cứ coi như là không thấy gì hết.