“Tưởng Tiểu Mễ? Tưởng Tiểu Mễ?”

Bên kia không có ai trả lời.

Trên bàn có kẹo bạc hà, Quý Vân Phi xé ra bỏ vào miệng, cười: “Không phải cậu muốn chụp ảnh tình nhân à, sao bây giờ lại sợ rồi?”

Tưởng Tiểu Mễ đang nằm trên giường, chống cằm cười ngốc.

Trước đó cô đã âm thầm chọn mấy bộ quần áo ở trong phòng thay đồ của studio, đều là phong cách mới mẻ, lễ phục màu trắng cô chưa từng nghĩ đến.

“Tưởng Tiểu Mễ?” Giọng Quý Vân Phi lại truyền đến.

“Cái gì!” Giọng Tưởng Tiểu Mễ hơi tức giận lại làm nũng.

Cô không muốn nhắc chuyện váy cưới, Quý Vân Phi tranh luận với cô: “Rốt cuộc có muốn chọn váy cưới không? Không phải kiểu rất…” gợi cảm, khoét sâu, mấy từ này cậu ngại nói ra.

Đổi cách nói khác: “Chúng ta không chọn kiểu trưởng thành, chỉ chọn kiểu đơn giản bảo thủ thôi. Không phải chụp ảnh cưới, chỉ chụp để làm kỷ niệm, sau này xem lại cảm giác rất có ý nghĩa.”

Tưởng Tiểu Mễ gãi trán: “Đến lúc đó chọn quần áo rồi lại nói.” Thật ra trong lòng vô cùng thích, Quý Vân Phi nói vậy làm cô đặc biệt muốn cùng cậu chụp một bộ ảnh ăn mặc chỉnh tề.

Mười chín tuổi, sau khi chụp xong chắc chắn sẽ chụp ra được cảm giác đặc biệt.

Quý Vân Phi: “Vậy tớ coi như là cậu đồng ý rồi nhé, đến lúc đó tớ sẽ mặc vest.” Cậu hỏi: “Ngày mai cậu vẫn tiếp tục làm thêm ở studio à?”

“Đi chứ, hôm nay ông chủ cho bọn tớ nghỉ để tra điểm, lần này Tô Dương thi cũng tốt, ngày mai bọn tớ tiếp tục đi làm. Bây giờ cửa hàng càng ngày càng bận, rất nhiều học sinh lớp 9 và lớp 12 đến chụp ảnh tốt nghiệp, đều là nhóm bạn thân cùng nhau đi chụp, vui biết bao.”

Quý Vân Phi: “Vậy đến lúc đó cậu cũng chụp với Tăng Kha một bộ đi.”

Chỉ có chủ đề chụp ảnh chân dung mà hai người nói chuyện nửa tiếng, điện thoại cũng nóng bỏng, sau đó là Tưởng Tiểu Mễ cúp máy trước, Nhậm Ngạn Văn gọi cô xuống nhà ăn.

Quý Vân Phi bỏ điện thoại xuống mới phát hiện bố mẹ đều không ở phòng khách, trong phòng cậu có tiếng lạch cạch truyền đến, hình như đang thu dọn đồ.

Quý Vân Phi đi qua: “Bố mẹ, hai người làm gì vậy?”

Mẹ Quý: “Thu dọn hết sách với tài liệu ba năm cấp ba của con lại, bọn họ biết con thi tốt, đều hỏi sổ và sách của con, nói sách bài tập cũng cần, một tờ giấy cũng được.”

Quý Vân Phi: “... Có cần khoa trương vậy không ạ?”

Mẹ Quý: “Bố mẹ thu dọn xong giúp con hết rồi, chỗ đó nếu như con thấy có thể tặng người khác thì bố mẹ giúp con, nếu như có thứ con muốn giữ lại thì dọn xong bỏ lên giá sách.”

Góc bên phải trên bàn của Quý Vân Phi có hai chồng tài liệu lớn được in ra, không phải của cậu, là đề trắc nghiệm môn toán ba năm qua của Tưởng Tiểu Mễ còn có cả câu hỏi cô hỏi.

Cậu đều in ra hết, sắp xếp lại hết những điểm yếu của cô.

Chỗ tài liệu này bây giờ chỉ là một đống giấy nháp không có tác dụng gì nhưng mẹ Quý biết chỗ này đối với con trai mà nói là rất trân quý, bà đặc biệt tìm một cái hộp để vào trong.

Những người khác bao gồm cả Tưởng Tiểu Mễ đều không biết trong hai năm rưỡi qua Quý Vân Phi đã phải bỏ ra nhiều hơn so với người khác bao nhiêu nhưng bà biết. Trước kia Quý Vân Phi có thể vừa học vừa chơi mà không làm ảnh hưởng gì đến nhau, hiệu suất của thằng bé cao, có thể bỏ ra nhiều thời gian thư giãn với Đằng Tề.

Nhưng từ khi muốn giảng đề cho Tưởng Tiểu Mễ để giúp cô bé nâng cao thành tích lên thì Quý Vân Phi gần như không còn thời gian chơi nữa, về nhà ăn cơm xong liền cắm đầu vào phòng.

Sau khi làm xong bài tập của mình thằng bé sẽ sửa lại những câu làm sai, đề khó cho Tưởng Tiểu Mễ.

Thằng bé dần dần dạy phương pháp học tập của mình từng chút một cho Tưởng Tiểu Mễ, dường như trời sinh Tưởng Tiểu Mễ đã không có niềm đam mê với môn toán, chấp nhận cũng khó khăn nhưng trước giờ thằng bé chưa bao giờ chê phiền.

Thượng Hải và Bắc Kinh, trọng điểm đề thi không giống nhau nhưng Quý Vân Phi nói ứng phó được, vẫn là những kiến thức đó, cho dù có thay đổi đến đâu thì bản chất vẫn không thay đổi.

Thật ra bà biết, nào có dễ như thằng bé nói chứ.

Những khó khăn và sự kiên trì trong mấy năm qua của Quý Vân Phi bà đều nhìn thấy hết.

Kiểu không phàn nàn không nuối tiếc của thời niên thiếu tuổi trẻ, không đòi hỏi bất cứ báo đáp này có lẽ sẽ không xảy ra lần thứ hai trong cuộc đời.

Khi đó bà cũng lo lắng, thằng bé như này liệu có ảnh hưởng đến việc học của mình không.

Nhưng bố lại nói cho dù có ảnh hưởng hay không thì đều không cho bà chỉ trích Quý Vân Phi, nói Quý Vân Phi không giống những đứa trẻ khác, thằng bé biết bản thân mình đang làm gì.

Vốn dĩ chính thằng bé áp lực cũng lớn, cũng hy vọng mình thi tốt, càng hy vọng Tưởng Tiểu Mễ có thể thi tốt hơn.

Cuối cùng thì mọi khó khăn đều được đền đáp.

Quý Vân Phi đi về phía bàn sách, giúp mẹ để chỗ tài liệu đó vào trong thùng, cậu nói: “Để thẳng lên trên giá sách không phải được rồi ạ?”

Mẹ Quý: “Để trong thùng không bị ẩm mốc, đợi nhiều năm sau con trai nhà con thi đại học thì cho nó xem, xem xem năm đó bố nó theo đuổi mẹ nó khó khăn như nào.”

Quý Vân Phi: “...Mẹ! Mẹ có thể nào nói chuyện đàng hoàng được không!”

Mẹ Quý cười, trêu cậu: “Nhẫn con cũng tặng rồi, còn chuẩn bị chụp ảnh cưới, chuyện sinh con còn xa sao?”

Quý Vân Phi: “....”

Bên bố Quý thu dọn cũng gần xong, tài liệu tiện tay đặt trên giá sách cũng được để vào đúng chỗ, giá sách cuối cùng cũng sạch sẽ gọn gàng.

Hàng thứ hai của giá sách có mấy cuốn nhật ký, bìa rất đẹp, nhìn là biết là kiểu con gái thích.

Bố Quý tò mò, tiện tay mở một trang, không phải nét chữ của Quý Vân Phi.

Nội dung cụ thể ông không xem, đóng lại, “Cái này là Tưởng Tiểu Mễ tặng con à?”

Quý Vân Phi nhìn, vội vàng đi qua, “Ơ, bố, cái này bố đừng động vào.”

Mẹ Quý cũng đi qua: “Cái này là bảo bối gì thế?”

Quý Vân Phi rất đắc ý: “Tiểu Mễ viết nhật ký cho con, hai năm rưỡi, một ngày cũng không thiếu.” Cậu nói: “Lên đại học con không cần đem cái gì hết, cái này chính là hành lý của con.”

Cậu muốn mang theo bên người, bất kể là ở đâu.

Điện thoại bố Quý lại kêu, tối nay điện thoại không phải là họ hàng thì chính là đồng nghiệp trong công ty gọi điện đến chúc mừng con trai ông thi đỗ Thanh Hoa.

Bố Quý đi nhận điện thoại, mẹ Quý cũng dọn được tương đối, “Ngày mai con đi Bắc Kinh có muốn mang theo quà gì không?”

Quý Vân Phi lại lật xem nhật ký Tưởng Tiểu Mễ viết cho mình, lắc đầu: “Không cần ạ, bây giờ cậu ấy không ăn đồ ăn vặt nữa.” Trong lòng nghĩ, cậu chính là món quà tuyệt nhất, Tiểu Mễ nhìn thấy gì cũng không vui bằng việc nhìn thấy cậu.

Mẹ Quý về phòng ngủ bố Quý vẫn còn đang ôm điện thoại nói chuyện, nghe điện thoại xong thì tin nhắn lại không ngừng kêu.

“Này, ngày mai ông có tăng ca không?” Mẹ Quý hỏi.

“Không tăng ca, sao thế?”

“Vậy ngày mai ông dậy sớm, đến tiệm của tôi lấy ít đồ.” Mẹ Quý mở máy tính, “Hôm nay chắc chắn tôi mất ngủ cả đêm, ngày mai không dậy sớm được.”

Bố Quý ngẩng đầu: “Tiệm gì cơ?”

Mẹ Quý: “Tiệm trang sức, tôi mua cho Tưởng Tiểu Mễ vòng tay, đặt trước ở trên trang web, sáng sớm mai ông qua lấy sớm, đừng làm lỡ việc Vân Phi đến Bắc Kinh.”

Bố Quý không đồng tình: “Con nó còn nhỏ, yêu nhau thì phụ huynh như chúng ta đừng tham gia vào, nếu không đến lúc đó con nhà người ta lại áp lực lớn, hơn nữa chúng ta cũng không biết được thái độ nhà Tưởng Tiểu Mễ như thế nào.”

Mẹ Quý: “Không phải là tặng dưới danh nghĩa của tôi, bảo Vân Phi nói là tự thằng bé mua.”

Sau đó lại thở dài lắc đầu: “Con trai ngốc nhà ông vẫn còn trong giai đoạn chậm phát triển vẫn dừng ở việc tặng đồ ăn vặt. Thằng bé nói bây giờ Tiểu Mễ không ăn đồ ăn vặt nữa nên không cần tặng quà.”

Bà cũng trải qua tuổi trẻ, hiểu được tâm tư của con gái.

Mẹ Quý nói: “Lần này Tiểu Mễ thi tốt tôi cũng vui thay con bé, bất kể là sau này con bé với Vân Phi có như thế nào thì cái này coi như là phần thưởng thi đại học tôi tặng con bé, không có ý gì khác.”



Hai năm rưỡi, hình ảnh ba người đến Bắc Kinh vẫn còn in sâu trong tâm trí.

Khi đó bọn họ mười sáu tuổi, trẻ con c h ế t đi được.

Sân bay.

Đằng Tề nhìn thấy Quý Vân Phi đeo cặp, trêu: “Không mang đồ ăn vặt cho Tiểu Mễ à?”

Quý Vân Phi nhìn cậu ta, không thèm để ý.

Đằng Tề vỗ hành lý của mình, “Tôi mang rồi, mang hẳn hai túi lớn.”

Quý Vân Phi: “... Đ i ê n à.”

Đằng Tề bật cười, “Ngưỡng mộ đ ố k ỵ à.”

Tăng Kha đang chơi game, bởi vì Hoắc Dương đang chơi, cô biết đối phương là Hoắc Dương, Hoắc Dương không biết cô là ai.

Trận đấu kết thúc Hoắc Dương offline, cô chán nên cũng thoát ra.

Vừa rồi cô nghe được cuộc đối thoại của Quý Vân Phi và Đằng Tề, hất cằm với Đằng Tề: “Mang đồ ăn vặt gì thế? Tôi đói rồi, có thể cho tôi ít không?”

Đằng Tề không cho ngay lập tức, mắt đảo mấy vòng, “Như này đi, cậu giúp tôi chuyện này tôi đưa hai túi đồ ăn vặt lớn, cho cậu một túi, túi còn lại sau đó cho Tiểu Mễ, có được không?”

Tăng Kha: “Cậu không sợ bị Quý Vân Phi đ á n h c h ế t à?”

“Không phải cậu ta là một bệnh nhân lắm lời giống tôi à.” Nói rồi Đằng Tề mở hành lý lấy một ít đồ ăn vặt ở trong túi to ra, trước khi đưa lại hỏi: “Nói đi, có giúp không?

Tăng Kha: “Tôi một túi lớn, Tiểu Mễ một túi lớn?”

Đằng Tề gật đầu, “Hứa sẽ đưa cho cậu.”

Tăng Kha thấy Quý Vân Phi không phản ứng, xem ra là không có gì, cô đồng ý: “Được.” Mấy ngày này cô cũng có đồ ăn vặt, rất tốt.

Nếu như Tưởng Tiểu Mễ không cần, cô sẽ giữ lại hết cho mình, phải ở Bắc Kinh mấy ngày, cô từ từ ăn.

Đằng Tề vừa rồi thấy cô đang chơi game, “Nãy thắng hay thua?”

Tăng Kha lắc đầu, kỹ thuật cô kém.

Đằng Tề: “Tôi dẫn cậu chơi?”

“Không muốn chơi, Hoắc Dương off rồi.”

“Tăng Kha, nói mấy câu này cậu không thích nghe.”

“Vậy thì đừng nói.”

“Không được, tôi chắc chắn phải để cậu quay đầu kịp thời, cậu với Hoắc Dương không có cơ hội.”

Tăng Kha cầm đồ ăn vặt trong tay đánh cậu ta: “Biến đi! Lát nữa lên máy bay cách tôi xa ra!”

Quý Vân Phi sắp bị hai người làm ồn c h ế t mất: “Hai người có thể nào dừng một lát không.”

Tăng Kha đi tới, thấy cậu vẫn luôn cúi đầu xem gì đó, sau khi nhìn rõ trang chủ, cô nhíu mày: “Cậu xem ảnh cưới làm gì?”

Quý Vân Phi: “Xem bài trước.”

Tăng Kha nói đùa: “Không phải cậu định làm tiệc khai giảng với đám cưới tổ chức cùng nhau đấy chứ?”

Quý Vân Phi không tập trung: “Cũng được.”

Tăng Kha thấy cậu tiếp tục xem mẫu ảnh trên một trang web của một studio váy cưới nào đó, “Thật đấy à?”

Quý Vân Phi: “Tiểu Mễ muốn chụp ảnh chân dung tình nhân, tớ xem xem trong chỗ váy cưới này có cái nào hợp Tiểu Mễ mặc không.”

Trong lòng Tăng Kha thầm nghĩ, nếu như ngày nào đó cô với Hoắc Dương thành đôi rồi, cũng sẽ kéo cậu đi chụp ảnh chân dung tình nhân.

Cô và Hoắc Dương điểm không kém nhau mấy, cậu ấy cao hơn cô ba điểm.

Đến lúc đó cô muốn đăng ký cùng một chuyên ngành với cậu, nếu như may mắn nói không chừng còn cùng lớp.

Sau khi đến Bắc Kinh bọn họ mang hành lý về khách sạn trước, khách sạn cách chỗ studio Tiểu Mễ làm thêm rất gần, đi bộ hơn mười phút là đến.

Quý Vân Phi không nói trước với Tiểu Mễ hôm nay cậu đến Bắc Kinh, bọn họ vào với thân phận là khách hàng.

Có nhân viên đặc biệt tiếp đón, lúc này đúng lúc studio đông người, có rất nhiều học sinh bản địa đã hẹn trước để nhiếp ảnh gia đến trường học và lớp học của bọn họ chụp.

Quý Vân Phi tiện tay lật xem ảnh chân dung trường học, cậu suy nghĩ đợi lúc nào Tưởng Tiểu Mễ có thời gian cậu muốn dẫn cô đến trường cấp ba và cấp hai của bọn họ chụp một bộ.

Sân bóng, khán đài, trước lớp học.

Còn có lớp học thêm kia, con đường tan học về nhà đó nữa.