Kỳ quân sự cuối cùng cũng kết thúc, hôm nay là buổi học chính thức.

Tưởng Tiểu Mễ vẫn luôn có thói quen dậy sớm, cô không đến phòng học tìm một chỗ yên tĩnh xem tiếng Anh, mỗi ngày đọc tiếng Anh nửa tiếng đã trở thành thói quen từ nhỏ của cô.

Trước giờ lên lớp mười lăm phút, Tưởng Tiểu Mễ đến tòa nhà giảng đường tìm lớp học.

Tiết đầu tiên ở giảng đường, lớp lớn.

Trước kia lúc đi làm thêm ở studio lúc không có việc gì sẽ nói chuyện cuộc sống ở đại học với Tô Dương, Tô Dương nói đi học ở đại học tùy tiện hơn nhiều, muốn học thì học không muốn học cũng chẳng có ai quản.

Chỉ cần không trốn tiết, trong giờ học muốn đọc sách gì thì đọc.

Tô Dương nói: Người học d ố t cấp một như chị thì không tranh giành học bổng với người khác làm gì hết, chỉ ăn với ngủ thôi.

Lúc Tô Dương nói câu này khóe miệng nhếch lên, giọng nói tràn ngập tự tin.

Cô biết lấy tự tin như vậy ở đâu ra, là anh họ cô quá chiều Tô Dương, cái gì cũng dung túng Tô Dương.

Nhưng ai có thể ngờ được lúc mới bắt đầu kết quả chuyên ngành của Tô Dương đứng cuối khoa vậy mà lúc học năm ba thành tích chuyên ngành của Tô Dương đã đứng đầu khối.

Cô còn trêu Tô Dương: Không phải chị nói chỉ ăn với ngủ sao, sao lại nghiêm túc rồi?

Tô Dương nói: Chị muốn trở thành một người xuất sắc giống anh em.

Tình yêu thật đẹp, có thể khiến một cô gái trở nên tốt hơn.

Tô Dương là vậy, cô cũng vậy.

Chiều hôm đó không có tiết Tưởng Tiểu mễ ở trong ký túc xá đọc tiểu thuyết tiếng Anh là anh họ bảo Tô Dương mang về cho cô. Tổng cộng mang về ba quyển, trong thời gian học quân sự cô đã đọc xong hết hai quyển.

Lúc cô đang đọc say sưa Quý Vân Phi gửi tin nhắn đến, nói hôm nay không có thời gian đến thăm cô, bảo cô ngồi xe đến trường của cậu.

Tưởng Tiểu Mễ:【Không phải cậu không có thời gian sao? Cậu bận trước đi, có thời gian tớ lại đến thăm cậu.】

Quý Vân Phi:【Không sao, lúc ăn cơm tối tớ có thời gian, buổi chiều có nhiều tiết, cậu mau qua đây đi.】

Tưởng Tiểu Mễ gập sách lại, mở tủ quần áo bắt đầu chọn quần áo.

Lần đầu tiên đến trường của cậu, lỡ như gặp bạn của cậu thì sao?

Vẫn nên trang điểm một chút, tinh xảo một chút.

Vừa chọn xong váy lấy ra Quý Vân Phi lại gửi tin nhắn đến, là một bức ảnh chụp chính cậu, áo phông đen và quần bò.

Quý Vân Phi:【Hôm nay tớ mặc như này.】

Tưởng Tiểu Mễ hiểu ý của cậu là gì, để cô mặc cùng màu với câu, phối đồ đôi.

Áo phông đen cô có, lại tìm ra một chiếc quần bò rách, màu sắc gần giống với chiếc của cậu.

Quý Vân Phi thích cô búi tóc, nói là cổ cô đẹp, thích hôn cổ cô nhất, cô búi một búi tóc cao lỏng ở trên đỉnh đầu.

Đang trang điểm thì bạn cùng phòng về, cười nói: “Đi hẹn hò hả?”

Tưởng Tiểu Mễ gật đầu: “Ừ.”

Bạn cùng phòng: “Con gái xinh đẹp lại cao mặc cái gì cũng đẹp.” Sau đó nói đùa: “Cậu mau chóng làm quen với bạn cùng phòng của bạn trai cậu đi, ký túc xá của hai bên làm một buổi giao lưu với nhau, phù sa không chảy ra ruộng ngoài.”

Tưởng Tiểu Mễ cười: “Cái này được, để tớ đi xem trước xem có đẹp trai không.”

Tưởng Tiểu Mễ cảm giác hôm nay mình không cố ý trang điểm, đều giống với đa số bạn nữ trong trường, ăn mặc rất bình thường.Nhưng từ lúc ra khỏi ký túc xá, trên đường đi bất kể là nam hay nữ thì đều nhìn cô thêm vài lần.

Thật ra lúc học quân sự cô đã có chút nổi tiếng ở trong viện của mình, có điều khi đó ngày nào cũng mặc quần áo đồng phục quân sự, quần áo thì dày lại còn đội mũ, ở trong nhóm người không quá bắt mắt, tỷ lệ quay đầu cũng không khoa trương như bây giờ.

Bị nhiều người nhìn như vậy rất không thoải mái, Tưởng Tiểu Mễ lấy khẩu trang ở trong túi ra đeo lên.

Khẩu trang vẫn là loại Quý Vân Phi mua từ năm lớp 10 cho cô, ba năm trôi qua cô vẫn giữ gìn như mới.

Lúc Tưởng Tiểu Mễ đến trường của Quý Vân Phi cậu vẫn còn đang học, cô gửi tin nhắn cho cậu:【Tớ đến rồi, đi dạo siêu thị của bọn cậu trước, tan học đến tìm tớ.】

Quý Vân Phi nhắn thẳng lớp học của mình cho cô,【Còn một tiết nữa là kết thúc rồi, qua đây đợi tớ đi.】

Tưởng Tiểu Mễ:【Đến lớp học của bọn cậu đợi?】

Quý Vân Phi:【Đúng thế, cậu đi dạo ở gần lớp học.】

Tưởng Tiểu Mễ rất vui vẻ đợi cậu tan học, trước đây sợ đi sang bên đó đợi cậu cùng tan học có hơi phô trương, không tốt lắm, nếu như cậu không để ý cô càng không để ý.

Rảnh rỗi chán, cô gửi tin nhắn cho Tăng Kha:【Tớ đang ở trường bọn cậu nè, đang bận gì đó~】

Trước đó trên đường đi cô có gọi điện nhưng không ai nghe có lẽ điện thoại không ở cạnh.

Hai mươi phút sau Tăng Kha mới trả lời cô:【Đang ở chỗ chủ nhiệm, hôm nay không có thời gian ở cùng cậu, lớp có nhiều việc, đợi mấy hôm nữa tớ đi tìm cậu chơi.】

Tưởng Tiểu Mễ:【Ừ, thế cậu bận đi.】

Cô bắt đầu lướt tin tức g i ế t thời gian, mãi đến khi có người gọi cô “Bé cháo”.

Tưởng Tiểu Mễ ngẩng đầu, Quý Vân Phi tan học rồi, có không ít người đi ra cùng cậu, có lẽ đều là bạn cậu, tất cả đều nhìn về phía cô.

Đối diện với nhiều ánh mắt hóng chuyện và tò mò, cô đứng dậy bước nhanh qua.

Cô không chú ý những người khác, chỉ nhìn thấy Giang Nguyệt, Giang Nguyệt cùng lớp với Quý Vân Phi?

Quý Vân Phi vẫy tay với mấy người cùng ký túc xá, “Các cậu đến nhà ăn trước đi, tớ đi cùng bạn gái tớ.”

Bạn cùng phòng trêu: “Mau giới thiệu cho bọn tớ đi, vẫn hy vọng cậu ấy giải ế cho bọn tớ đấy.”

Quý Vân Phi đẩy bọn họ: “Qua bên kia đi, lần sau ăn cơm lại nói, hôm nay không rảnh.”

Có bạn nữ hỏi Giang Nguyệt: “Bạn gái Quý Vân Phi là bạn cấp ba của bọn cậu sao? Xinh hơn nhiều so với trên ảnh, gái xinh có lẽ đều không ăn ảnh, người thật đẹp hơn nhiều.”

Một bạn nữ khác: “Bây giờ tớ mà là con trai thì tốt rồi.”

“Vậy cậu thất vọng rồi, cho dù có là con trai người ta cũng không để ý đến cậu đâu.”

“Nói không chừng nếu là con trai nhan sắc của tớ có thể đ è b ẹ p Quý Vân Phi thì sao? Bạn gái cậu ấy nhìn thấy tớ liền nhớ mãi suốt đời.”

“Chị gái à, tỉnh lại đi, nói xem tối nay ăn gì còn thực tế hơn đấy.”

Mấy người cười haha.

Chỉ có Giang Nguyệt không nói gì, dùng sức cắn môi.

Cậu không ở trong lòng cậu ấy cho dù có cố gắng thế nào cũng vô ích.

Cậu ở trong lòng cậu ấy, chỉ cần cậu vừa ngoảnh đầu có thể khiến cậu ấy đổ gục.

Bạn nữ lúc này mới phát hiện Giang Nguyệt có gì không đúng, “Cô gái à, ngốc rồi sao?”

Giang Nguyệt hoàn hồn, cười, “Đang nghĩ rốt cuộc có nên yêu không.”

Bạn nữ biết trong lớp có bạn nam thích Giang Nguyệt, bạn nam đó cũng đẹp trai, “Tớ thấy không tệ, cậu có thể cân nhắc xem.”

Bọn họ đi xa, Tưởng Tiểu Mễ đi gần Quý Vân Phi, Quý Vân Phi muốn ôm cô, chỗ này thỉnh thoảng có bạn học đi qua, cậu kiềm chế lại.

“Cậu cố ý chứ gì.” Tiểu Mễ vừa nói vừa kéo áo phông của cậu.

Quý Vân Phi cười, “Được tiện nghi còn khoe mẽ.”

Tưởng Tiểu Mễ giẫm cậu, “Cậu nói lại thử xem!”

Quý Vân Phi cười nhưng không nói, cậu muốn tất cả mọi người biết rằng cậu có bạn gái rồi, còn muốn bọn họ nhìn xem người thật trông như thế nào, sau này sẽ không có bạn nữ hiểu lầm tưởng cậu độc thân nữa.

Đối với cậu, đối với cô, đối với tất cả mọi người đều tốt.

Quý Vân Phi nắm tay cô đi về phía nhà ăn, “Dẫn cậu đi ăn đồ ăn ngon.”

“Tớ muốn đi dạo ở đây để cảm nhận bầu không khí sinh viên xuất sắc mạnh mẽ của bọn cậu.”

“Vậy cậu không có tiết thì đến đi.” Lúc đi vào con đường vòng nhỏ, nhân lúc không có người Quý Vân Phi hôn trộm cô.

Vốn dĩ còn tưởng rằng Tưởng Tiểu Mễ sẽ cố ý tức giận đ á n h cậu, nào biết được cô lại vòng lấy cổ cậu, hôn hai cái lên môi cậu.

Hôn xong hai người đều cười ngốc.

Tối đó ăn cơm ở nhà ăn xong Quý Vân Phi lại dẫn Tưởng Tiểu Mễ đi dạo một vòng quanh trường mới đưa cô về.

“Thời gian gần đây Đằng Tề có liên lạc với cậu không?” Trên đường về Quý Vân Phi tùy ý hỏi Tưởng Tiểu Mễ.

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, “Không có, có lẽ học quân sự mệt.”

Mấy năm nay bọn họ phát hiện người giống trẻ con nhất không phải cô cũng không phải Tăng Kha mà là Đằng Tề, luôn thích dán lấy bọn họ.

Nhắc là đến, chiều tối ngày hôm sau Đằng Tề gửi tin nhắn đến:【Tiểu Mễ Mễ, tớ đến trường bọn cậu rồi, tối nay mời tớ ăn cơm đi.】

  

Tưởng Tiểu Mễ:【...Chiều nay cậu không có tiết à?】

Đằng Tề:【Không có, tớ sắp đến dưới tòa nhà ký túc xá bọn cậu rồi, mau xuống đi.】

Còn không đợi Tưởng Tiểu Mễ trả lời lại có tin nhắn khác đến, cô giật mình, là lớp trưởng cấp ba của bọn họ, lớp trưởng cũng học ở Nhân Đại, không cùng khoa với cô.

Lúc học quân sự hai người có gặp nhau một lần, sau đó cũng không gặp.

Lớp trưởng:【Tớ mang ảnh tốt nghiệp chụp lúc cấp ba đến cho cậu, cậu có ở ký túc xá không?】

Tưởng Tiểu Mễ: “...”

Suy nghĩ một lát, nhớ ra là ảnh tốt nghiệp nào.

Lúc đó lớp trường đề xuất mọi người cùng nhau bỏ tiền đi chụp một tấm ảnh lưu niệm chụp chung cả khối.

Có điều không phải chụp ở studio chụp ảnh cô làm thêm, sau đó cô vẫn luôn đi làm thêm nên không có thời gian đến chỗ lớp trưởng lấy. Lớp trưởng nói dù sao cũng cùng trường, khai giảng mang đến cho cô.

Tưởng Tiểu Mễ:【Có.】

Hai người lại nói mấy câu.

Đằng Tề ở dưới tòa nhà ký túc xá đợi mấy phút vẫn chưa thấy Tưởng Tiểu Mễ ra, cậu ta nóng, gửi tin nhắn thoại cho Tưởng Tiểu Mễ: “Tưởng Tiểu Mễ, Tưởng công chúa, chị đại à, cậu có thể nào nhanh chút không?”

Sau khi gửi đi, Tăng Kha gọi điện thoại đến: “Mười phút nữa tôi đến, cậu đâu?”

Đằng Tề: “Đến rồi, ở dưới tòa nhà ký túc xá của Tưởng Tiểu Mễ.”

Vốn dĩ cậu ta không hẹn đến cùng Tăng Kha, vừa rồi mới đăng lên vòng bạn bè nói muốn cảm nhận bầu không khí học giỏi của Nhân Đại. Kết quá Quý Vân Phi lại bình luận là: Đừng để nghẹn cơm! Tăng Kha cũng để lại bình luận, nói đang trên xe đến.

Kết thúc cuộc gọi Tưởng Tiểu Mễ vẫn chưa ra, cậu ta tiếp tục giục: “Cậu có thể nào nhanh lên không? Cậu đây là chuẩn bị nấu cháo à? Cũng may là tớ, đổi lại là người khác xem ai đợi cậu lâu như vậy chứ!”

Tưởng Tiểu Mễ:【Vậy cậu đừng đợi nữa!】

Đằng Tề: “...”

Còn được đằng chân lân đằng đầu.

Đằng Tề ngẩng đầu nhìn thấy bên cạnh có bạn nam đang nhìn cậu ta chằm chằm, cậu ta không chú ý, tưởng là cũng đang đợi bạn nữ nào đó ở bên này giống cậu ta.

Cuối cùng Tưởng Tiểu Mễ cũng ra khỏi ký túc xá, quen với Đằng Tề rồi nên cô chào lớp trưởng trước.

Lớp trưởng cười, đưa album cho cô, “Lớp chúng ta có mấy bạn cũng học ở đây, khi nào có thời gian bọn mình cùng nhau ăn cơm.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Được, mọi người sắp xếp đi.”

Đằng Tề bên này trầm ngâm đánh giá lớp trưởng, cậu ta nhìn cái là biết ngay cậu lớp trưởng này thích Tưởng Tiểu Mễ. Cậu ta hiểu con trai, chỉ thích lắc mông theo sau đưa cái này cái kia, còn còn đưa đến tận dưới tòa ký túc xá với người con gái mình thích.

Cậu ta bước lên trước mấy bước, để cánh tay lên vai Tưởng Tiểu Mễ, hất cằm nói: “Không giới thiệu sao?”

Tưởng Tiểu Mễ hất tay Đằng Tề xuống, giới thiệu đơn giản hai người với nhau.

Lớp trưởng nghe nói Đằng Tề là bạn cấp ba ở bên Thượng Hải của Tưởng Tiểu Mễ nhất thời liền nhớ đến trước đó Tưởng Tiểu Mễ có nói với cậu ấy rằng cô yêu sớm bị bố đ á n h g ã y chân.

Hóa ra chàng trai mà Tưởng Tiểu Mễ thích là cậu ta.

Nhưng cũng không chắc chắn, lớp trưởng dứt khoát làm rõ, nếu như Tưởng Tiểu Mễ có bạn trai rồi cậu ấy sẽ không tiếp tục theo đuổi nữa, hỏi: “Bạn trai cậu sao?”

Tiểu Mễ: “À, không phải.” Còn không đợi cô nói bạn trai mình là ai.

Đằng Tề cười lại để tay lên vai cô, dáng vẻ rất lười biếng: “Tôi cũng được tính là nửa bạn trai của Tiểu Mễ.”

Tưởng Tiểu Mễ: “...” Hất tay của cậu ta khỏi vai: “Đi sang bên kia đi, đừng có nói linh tinh.”

Lớp trưởng hoang mang, nửa nghĩa là sao? Tưởng Tiểu Mễ vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận?

Đằng Tề: “Cậu ấy có bạn trai chính thức rồi.” Sau đó nói ra địa chỉ trường.

Lớp trưởng nghe xong, không phải là Thanh Hoa sao.

Đằng Tề nói tiếp: “Bạn trai thật của cậu ấy đến tôi sẽ trốn đi, đợi bạn trai có tiết không có cách nào ăn cơm cùng cậu ấy tôi lại qua đây ăn cơm cùng cậu ấy.”

Tưởng Tiểu Mễ tức giẫm chân cậu ta: “Im miệng ngay!”

Đằng Tề cười với lớp trưởng: “Cậu là bạn của Tiểu Mễ cũng coi như là bạn tôi, lần sau rảnh tìm cậu ăn cơm. Hôm nay bọn tôi còn có việc, phải đi đón bạn trai cậu ấy rồi.”

Đằng Tề kéo Tiểu Mễ: “Đi thôi.”

Lớp trưởng biết vừa rồi Đằng Tề chỉ là nói đùa cho vui, nhưng Tưởng Tiểu Mễ có bạn trai là thật, cậu ấy vẫy tay: “Cậu mau đi đi, tớ về ký túc xá cũng có việc.”

Tưởng Tiểu Mễ cảm ơn cậu ấy lần nữa.

Sau khi đi xa, Tưởng Tiểu Mễ đá Đằng Tề: “Lần sau còn nói linh tinh thử xem!”

“Nói đùa thôi, cậu đá tớ làm gì chứ.”

“Nói đùa cũng không được.”

Tưởng Tiểu Mễ và Đằng Tề ra cổng đón Tăng Kha, cô không ngờ hôm nay Tăng Kha cũng đến tìm cô.

Cô hỏi Đằng Tề: “Tăng Kha nói có chuyện nói với tôi, cậu có biết là chuyện gì không?”

Đằng Tề nói: “Còn có thể có chuyện gì chứ, liên quan đến Hoắc Dương rồi, chắc là muốn tỏ tình.”

“Tốt quá rồi.”

“Cậu ấy tỏ tình cậu kích động cái gì chứ!”

“Cần cậu quan tâm à!” Tưởng Tiểu Mễ lườm Đằng Tề.

Sau khi đón Tăng Kha Tưởng Tiểu Mễ phát hiện sắc mặt Tăng Kha không tốt lắm, mắt giống như vừa khóc, Đằng Tề cũng phát hiện có gì không đúng, “Sao thế? Ai b ắ t n ạ t cậu rồi?”

Tức thì Tăng Kha tủi thân mắt đỏ cả lên, lắc đầu: “Không có ai b ắ t n ạ t hết.”

Tưởng Tiểu Mễ nhìn Đằng Tề, có khi nào Tăng Kha tỏ tình bị từ chối không?

Cô không dám khỏi, vỗ lưng Tăng Kha: “Bên này nhiều người, chúng ta đến chỗ thao trường đi.”

Trên đường đi Tăng Kha im lặng không nói gì, hai mắt vô thần thỉnh thoảng nhìn cây ở hai bên đường.

Tưởng Tiểu Mễ khoác tay cô nàng, trong lòng thầm tở dài.

Hai tay Đằng Tề đút túi quần chán nản đi đằng sau hai người, thỉnh thoảng đá hòn đá trên đường.

Tưởng Tiểu Mễ tìm bãi cỏ yên tĩnh ngồi xuống, xoa đầu Tăng Kha: “Rốt cuộc sao vậy?”

Tăng Kha rơi nước mắt, “Hoắc Dương từ chối tớ rồi.”

Từ nhỏ đến lớn hình như cô chưa khóc bao giờ, lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, học tập trước giờ cũng không gặp phải cản trở gì, thành tích vẫn luôn ổn định.

Lúc thi đại học vậy mà lại gần bằng điểm Hoắc Dương, cô cũng điền nguyện vọng theo Hoắc Dương, như mong muốn học cùng khoa với cậu, ở lớp bên cạnh, rất nhiều tiết đều học cùng nhau.

Ngày nào cũng có thể nhìn thấy cậu, cô luôn cảm giác có lẽ là ông trời thiên vị cô.

Sau mấy buổi học chính thức thì các bạn nữ trong khối thảo luận nhiều nhất chính là Quý Vân Phi và Hoắc Dương, còn có hai bạn nam khác ở trong viện.

Nói bọn họ không chỉ có năng lực mà còn vô cùng đẹp trai, chính là nam thần năm nhất trong viện của bọn họ.

Nhưng sau đó biết Quý Vân Phi có bạn gái rồi, đến avatar cũng phô trương như vậy cuối cùng còn đồn nhau rằng Quý Vân Phi và bạn gái đều được gia đình hai bên chấp nhận rồi.

Hai bạn nam kia hình như cũng có bạn gái rồi.

Những cô gái đó bắt đầu dồn hết sự chú ý lên Hoắc Dương.

Cô lo lắng lỡ như ngày nào đó có bạn gái nào xinh đẹp tỏ tình với Hoắc Dương cô sẽ không còn cơ hội nữa.

Vậy là tối qua đã hẹn Hoắc Dương ra, lấy hết dũng khí cả đời này của mình, nhưng Hoắc Dương lại từ chối cô thẳng thừng, không hề có một chút lề mề nào, càng không để cho cô có bất cứ sự ảo tưởng nào.

Tăng Kha lau nước mắt: “Tớ thích cậu ấy ba năm, vì có thể học cùng một trường với cậu ấy mà cố gắng học, không dám nghỉ ngơi một chút nào.”

  

Cô không ấm ức, chỉ buồn thôi.

Buồn vì ảo tưởng đó mất rồi, buồn vì trong lòng hoàn toàn trống rỗng.

Tưởng Tiểu Mễ ôm cô: “Khóc ra là không hết sao hết.” Cảm giác mất đi đó cô không giải thích được, giống như giây phút Quý Vân Phi bước ra khỏi nhà cô kỳ nghỉ đông năm lớp 10, cô cảm giác trời như sập xuống.

Bây giờ tất cả lời an ủi đối với Tăng Kha không có chút ý nghĩa nào, cô không nói nhiều, chỉ yên lặng ôm cô nàng.

Từ đầu đến cuối Đằng Tề đều im lặng, Tưởng Tiểu Mễ có hơi không quen.

Trước đây bất kể là chuyện gì Đằng Tề đều đùa một cách vô tâm.

Đằng Tề cầm một chiếc lá trong tay, nghịch rất lâu, cuối cùng bỏ chiếc lá đó vào miệng cắn một cái, vị đắng đọng lại.

Cậu ta vứt lá đi, nói với Tăng Kha: “Thất tình không phải rất bình thường sao, ngày nào cũng có người yêu nhau thì cũng sẽ có người thất tình. Cậu xem lớp trưởng đó của Tưởng Tiểu Mễ kìa, vừa rồi cũng bị từ chối xong, không có gì không tốt hết, lại tìm người khác thích yêu thôi, đừng có treo mình mãi trên một cái cây chứ?”

Tưởng Tiểu Mễ lườm cậu ta: “Im ngay!”

Đằng Tề thở dài, xoay người rời đi.

“Cậu đi đâu đấy?” Tưởng Tiểu Mễ hỏi.

“Đi dạo siêu thị, về ngay thôi.”

Đằng Tề đi mua cho Tăng Kha ít đồ ăn vặt, mỗi loại đều mua một ít.

Lúc lấy được tương đối cậu ta nhớ ra nên mua cho Tưởng Tiểu Mễ ít, đứng trước giá đồ ăn vặt, ngoại trừ kẹo chíp chíp ra dường như cậu ta không biết Tưởng Tiểu Mễ thích ăn gì.

Ngược lại là Tăng Kha, cô thích ăn gì cậu ta đều nhớ trong vô thức.

Mấy năm cấp ba đó mỗi lần ăn cơm trưa xong đi dạo siêu thị Tăng Kha đều đi cùng bọn họ, cô thích ăn gì, cậu ta không bao giờ cố ý nhớ lại.

Còn có kỳ nghỉ hè năm lớp 12 đến Bắc Kinh thăm Tưởng Tiểu Mễ, cậu ta mua hai túi ăn vặt to dường như cũng đều là đồ Tăng Kha thích ăn, cuối cùng đương nhiên cũng vào hết bụng cô.

Đằng Tề nhìn đồ ăn vặt ở trên giá, bỏ đi, lấy bừa hai cái vậy, dù sao Tưởng Tiểu Mễ thích ăn gì có Quý Vân Phi mua cho cô ròi.

Tối đó mãi đến 8 giờ tâm trạng Tăng Kha mới khôi phục lại được ít.

Đằng Tề nói trời tối rồi không an toàn, cậu ta đưa cô nàng về trường, trên đường đi cũng im lặng.

Lúc sắp đến dưới tòa ký túc xá của Tăng Kha, Đằng Tề nói: “Đừng buồn nữa, sau này tuần nào tớ cũng đến mời cậu ăn sườn, cho đến khi cậu tìm được bạn trai thì thôi.”

Tăng Kha lau nước mắt, nhìn cậu ta cười, “Về nhớ chú ý an toàn.”

Trên xe buýt về trường Đằng Tề ngồi ở hàng cuối cùng, nhìn cảnh đêm ngây ngốc.

Lần đầu tiên cậu ta suy nghĩ sâu sắc, vì sao cậu ta nhất định phải đến Bắc Kinh học đại học?

Rất nhiều năm sau mới có đáp án.