Âu Dương Tĩnh là một người có suy nghĩ thì sẽ lập tức hành động.
 
Trước khi về nhà, cô đến tiệm in ấn gần trường photo hai bộ đề luyện tập cho Bùi Dục trước, sau đó lại đến nhà sách, tham khảo đề cương phụ đạo của Anh Hoa rồi chọn ra vài quyển sách rồi ghi tên lại. Về đến nhà Bùi Dục, cô lên mạng tìm đánh giá về những quyển sách này, cuối cùng quyết định mua một bộ.
 
Làm tới làm lui đã mất gần hai tiếng đồng hồ. Âu Dương Tĩnh nhìn thời gian, dứt khoát kéo dài thời gian học tập——Lúc ở Ngũ Trung, mỗi ngày tan học cô đều có ba tiếng để học, sét đánh cũng không di chuyển. Cho dù có đổi lớp vỏ bên ngoài, cô vẫn duy trì thói quen hà khắc này, nói một cách chính xác, để theo kịp tiến độ học tập ở Anh Hoa cô đã kéo dài thời gian học thêm một tiếng nữa.
 
Vậy nên tối nay, sau khi cô tắm rửa xong thì đã gần mười hai giờ. Điều may mắn là bố mẹ của Bùi Dục đều bận việc, tối nay hai người đều làm ca đêm, cô cũng không lo lắng bị lộ.
  
Tắm rửa sấy tóc xong, Âu Dương Tĩnh thoải mái nằm trên giường. Làm con trai thật là tốt! Tóc ngắn nên sấy vài cái là khô rồi, mặc quần áo cũng tiện, không cần mặc thêm một lớp trước ngực. Còn về cấu tạo cơ thể gì gì đó, sẽ có một ngày làm quen được thôi. Cô suy nghĩ xa xăm rồi bất giác chìm vào mộng đẹp.
 
Thế nhưng sau khi tỉnh giấc vào buổi sáng ngày tiếp theo, cô liền phủ định hoàn toàn suy nghĩ trước khi ngủ của mình.
 
Cảm giác quái lạ này là sao vậy? Âu Dương Tĩnh thoáng cảm thấy trên người mình có gì đó không đúng. Đũng qu@n sao lại ướt thế này? Tè dầm? Không thể nào. Lớn như vậy rồi mà! Vả lại chỗ khác gần như đều khô ráo, chỉ có nơi nào đó là ướt thôi…
  
Một suy nghĩ đáng sợ lướt qua đầu, Âu Dương Tĩnh bật dậy hệt như có dòng điện chạy qua người, không dám tin mà nhìn vào nơi nào đó, là cái đó sao? Chắc vậy rồi...sao bây giờ? Sao bây giờ?!
 
Âu Dương Tĩnh căng thẳng nhìn vết nước đáng nghi trên qu@n lót của mình, cô thật sự đã đi đến biên giới của sự sụp đổ. Cô còn chưa gặp được bà dì lớn mà đã phải gặp ông chú lớn trước rồi sao?! Cặp vợ chồng này thật là khiến người ta mệt mỏi mà!

 
Cô hoàn toàn không muốn giúp nam thần rửa ráy đâu! Thế nhưng lúc này bà nội nhất định đang ở nhà, cô cũng không thể gọi điện thoại cho Bùi Dục. Càng không thể tìm bạn của Bùi Dục để hỏi, làm vậy Bùi Dục chắc sẽ ghi hận cô cả đời!
  
Âu Dương Tĩnh cắn răng bước xuống giường, tìm một chiếc qu@n lót sạch rồi hùng hổ xông vào nhà vệ sinh, nhắm mắt c ởi quần ra. Thật ra, vì xấu hổ nên trước đây bất kể là tắm hay đi vệ sinh, cô cũng đều ngại không nhìn kĩ chỗ đó, thế nhưng xem ra lần này trốn không thoát rồi.
 
Có gì ghê gớm đâu, đây chỉ là một hiện tượng s inh lý bình thường thôi mà! Trước khi rửa, Âu Dương Tĩnh làm đủ loại ám thị tâm lý cho mình, chỉ mỗi chưa đọc hết thuật ngữ chuyên ngành trong sách s inh lý vệ sinh ra mà thôi. Vậy mà lúc bắt đầu làm vẫn cảm giác được sự chấn động tâm lý cực kỳ lớn.
 
Cô,
 
Không chỉ,
 
Nhìn thấy,
 
Cơ thể không mặc gì của nam thần,
 
Mà còn,  
 
Sờ vào,

 
Tiểu nam thần………
  
Cho dù trong thâm tâm cô vô thức viết thành một bài thơ hiện đại cũng hoàn toàn không thể làm dịu đi sự xấu hổ khi lau chỗ đó!
 
Mãi sau khi giặt xong qu@n lót, thay một chiếc quần mới rồi từ nhà vệ sinh bước ra, sắc mặt Âu Dương Tĩnh vẫn còn nét hồng hồng đáng nghi, may là bố Bùi mẹ Bùi đều không ở nhà, may là, may là...cô vui mừng đóng cửa phòng nhà vệ sinh lại thì đột nhiên lại cảm giác có điều gì không đúng lắm! Hai ánh mắt đáng ngờ đó là gì vậy?
 
Cổ Âu Dương Tĩnh cứng lại, cô quay đầu thì liền nhìn thấy bố mẹ Bùi Dục từ phòng khách ló đầu ra nhìn cô. Hình như hai người họ vừa tan ca đêm, đang định gọi thức ăn ngoài…
 
“Tiểu Dục, sao hôm nay dậy sớm vậy?” Mẹ Bùi Dục hỏi.
 
Bố Bùi Dục không nói gì, sau khi quan sát cô từ trên xuống dưới rồi lộ ra nụ cười không thể diễn tả bằng lời thì lại khẽ nói hai câu với mẹ Bùi Dục, sau đó hai người cùng nhau phát ra giọng cười nham hiểm.
 
Âu Dương Tĩnh gần như tháo chạy trong hoảng sợ.
 
Trước khi đóng cửa còn nghe mẹ Bùi Dục gọi lớn phía sau: “Chút nữa ra ăn sáng nha, có mang há cảo tôm về cho con đấy.”
 
Đóng cửa lại, Âu Dương Tĩnh vừa quay đầu liền nhìn thấy người trong gương, sắc mặt thiếu niên tuấn tú trong gương nhìn vô cùng quẫn bách, trên gương mặt trắng còn điểm thêm nét hồng hào, nhìn y như đang mơ mộng về tình yêu…
  

Bị bố mẹ Bùi Dục nhìn thấy bộ dạng hớt hải như vậy, lúc ăn sáng, Âu Dương Tĩnh chỉ cúi đầu đút đồ ăn vào miệng, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt hai người họ. Vậy nên khi bố Bùi mẹ Bùi trao đổi ánh mắt với nhau, cô hoàn toàn không biết gì.
 
Ăn xong bữa sáng chuẩn bị ra khỏi nhà, bố Bùi Dục cũng đứng lên. “Tiểu Dục, hôm nay bố đưa con đi.”
 
“Vâng?” Âu Dương Tĩnh giật mình, “Không cần đâu…bố...bố vừa mới tan làm, nghỉ ngơi đi ạ.”
 
“Đừng nói nhiều, bố vừa hay có chuyện muốn nói với con, đi thôi!” Bố Bùi giữ đầu cô đẩy ra ngoài cửa hai bước rồi tự mình nghía đầu vào nhà, “Bà xã, bọn anh đi nha!” Ông nói xong còn nghịch ngợm hôn gió với mẹ Bùi một cái.
 
Mẹ Bùi lập tức bắt lấy rồi đặt lên ngực mình, tươi cười vẫy tay với ông.
    
Âu Dương Tĩnh nhìn rõ hành động qua lại của hai người, cô theo bà nội từ lúc cô bắt đầu nhớ được mọi việc, tuy bà nội đối với cô cực kỳ tốt, thế nhưng tình yêu đó lại không thể nào thỏa mãn được khát vọng có được tình yêu từ bố mẹ của một đứa trẻ. Tuy thời gian sống chung không nhiều, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của bố mẹ Bùi Dục tốt đến thế nào, hai người thường xuyên có hành động dịu dàng ngọt ngào mà trước giờ cô chưa từng bắt gặp ở những cặp vợ chồng khác.
 
Lên xe, bố Bùi lại không giống như cô suy đoán, vừa lên đã hỏi chuyện hoảng hốt lúc sáng. Mà còn nói với cô mấy chuyện vặt trong nhà, Âu Dương Tĩnh đâu có biết những chuyện trong nhà Bùi Dục, cô sợ lộ nên cũng chỉ nghe mà không nói. Bố Bùi nói một lúc, thấy “con trai” yên tĩnh lạ thường thì ho nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng bắt đầu vào chuyện chính.
 
“Tiểu Dục, chúng ta đều là đàn ông, bố cũng không vòng vo với con nữa, gần đây có phải con đã nhìn trúng cô bé nào rồi không?” Bố Bùi nói thẳng trọng tâm.
    
Âu Dương Tĩnh phản xạ có điều kiện mà lắc đầu: “Không có!” Sao phụ huynh cứ thích nghi ngờ bậy bạ nhỉ? Bà nội cô cũng vậy!
 
Thế nhưng câu nói tiếp theo của bố Bùi Dục lại làm cô rớt cả mắt kính. “Cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông mà con xấu hổ gì chứ! Ở độ tuổi này của các con, mới chớm yêu, thích con gái là quá bình thường! Mẹ con chính là cô gái bố nhìn trúng hồi lớp 9 đó.”
 
Ai mà tham gia cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông với bác chứ! Âu Dương Tĩnh muốn khóc thật sự, cô rõ ràng là một cô gái chính gốc mà!
 

Đợi chút? Bố Bùi Dục mới nói gì? Nhìn trúng mẹ Bùi? Lớp 9? Cảnh tượng này không đúng nha!!
 
Âu Dương Tĩnh hoảng hốt nhìn sang bố Bùi, cô không nghe lầm nhỉ, lớp 9 bố Bùi và mẹ Bùi đã yêu nhau rồi? Còn sớm hơn bố mẹ cô nữa? Thế nhưng nhìn vào gia đình họ, yêu sớm không hề huỷ hoại cuộc đời của họ…không giống lắm với những gì mà bà nội vẫn luôn khuyên bảo cô…
  
Bố Bùi thấy cô bất ngờ, trong lòng lại càng vui sướng: “Nhóc con, bất ngờ chưa! Bố đây nhìn xa trông rộng lắm! Đừng thấy lúc đó ngăn chặn việc yêu sớm nghiêm ngặt, bố và mẹ con lên lớp 10 đã nắm tay luôn rồi. Nếu không phải vì bố xuống tay nhanh gọn lẹ, nhân lúc đám con trai kia vẫn chưa phản ứng lại kịp mà đặt trước mẹ con thì làm sao con có được bộ não thông minh và gương mặt đẹp trai như bây giờ?” Bố Bùi kể chuyện cũ, nét đắc ý trên gương mặt hoàn toàn không nén lại được.
 
“Sao nào? Bây giờ có thể nói thật với bố chưa? Cô bé nào thế? Bố có gặp qua chưa?”
 
Sự bà tám quen thuộc này...đúng là giống hệt bạn học của cô chứ không phải bố. Âu Dương Tĩnh đỡ trán: “Thật sự không có. Bố đi xa quá rồi.”
 
“Được thôi!” Bố Bùi cũng không ép cô, “Bố chỉ muốn nói cho con biết, chỉ cần không làm những việc vị thành niên không nên làm thì gia đình không phản đối con yêu đương.”
 
“Sao vậy ạ?” Âu Dương Tĩnh buộc miệng.
 
Bố Bùi cười nói: “Yêu đương cũng là một phần trong những mối quan hệ xã hội, yêu người khác cũng cần học tập. Sớm học được cách chung sống với người khác giới, sau này đến độ tuổi có thể gánh vác cuộc sống của mình mới có thể yêu thương người mình yêu được chứ.” Ông nói rồi liếc mắt nhìn “đứa con trai” nghe đến ngốc cả người ra, đưa tay vỗ đầu cô, “Tiểu tử thối, ngẩn người ra đó làm gì! Không nói việc khác nữa, thời thanh xuân đẹp đẽ như vậy, đương nhiên đáng để hưởng thụ. Này, phía trước không tiện đỗ xe, con tự đi đi.”
 
Bố Bùi dừng xe bỏ Âu Dương Tĩnh xuống, sau đó bẻ lái rời đi. Mãi đến khi xe ông đi mất hút, Âu Dương Tĩnh vẫn chưa hoàn hồn lại được từ sự xúc động trong cuộc trò chuyện trên đường đi.
 
Lời nói của bố Bùi Dục trực tiếp phủ định lại hết những sự nhận biết mười bốn năm nay của cô, đúng là còn kinh ngạc hơn việc gặp ông chú lớn lúc sáng nữa!
    
Ngẩn ngơ bước đến trường, Âu Dương Tĩnh đột nhiên trở nên lo lắng, suy nghĩ của bố mẹ thoáng như vậy, Bùi Dục thì sao? Anh sẽ không dùng thân phận của cô để làm ra những việc gì khiến người ta bất ngờ đâu nhỉ? Càng nghĩ cô càng không yên tâm, hận không thể lập tức bay đến Ngũ Trung.