Cậu không phải Bùi Dục.
 
Tim Âu Dương Tĩnh đập một cái, kinh ngạc quay đầu lại nhìn cậu ta, suýt chút nữa đã hỏi một câu ngốc nghếch “Sao cậu biết được”. Thế nhưng cô lập tức bình tĩnh lại, chuyện hoang đường ly kỳ thế này, sao Vu Nhất Dương có thể khẳng định như vậy được? Cậu ta chắc chắn đang lừa cô. Âu Dương Tĩnh giả vờ chớp mắt tỏ vẻ không thể tin được, hỏi ngược lại: “Làm thế nào mà cậu biết được?”
 
“Ể?!” Vu Nhất Dương cũng giật mình, mới lừa một chút mà đã lừa được rồi?
 
Âu Dương Tĩnh đưa hai tay ra: “Bị cậu phát hiện rồi, bây giờ cậu biết vì sao thành tích của tôi lại tốt như vậy rồi chứ? Thật ra tôi là người của thế kỷ 23, vậy nên những thứ các cậu học đối với tôi đều quá đơn giản.”
 
“Thật, thật hả?” Vu Nhất Dương vẫn chưa hoàn hồn.
 
Đánh trống lảng rõ ràng thế này mà Vu Nhất Dương vẫn bán tín bán nghi? Âu Dương Tĩnh thật là muốn trợn mắt trắng, cô lại tiếp tục nói xàm không biên giới: “Nói thừa, ở đó, chúng tôi đi học đều bằng phi hành khí*, mỗi người một chiếc chứ không như ở đây, vẫn phải dùng phương tiện trên mặt đất…”
*phi hành khí (tên gọi chung động cơ bay trong không trung như, khí cầu, máy bay, tên lửa, vệ tinh nhân tạo, phi thuyền vũ trụ)
 
“Cậu lừa tôi đúng không?” IQ của Vu Nhất Dương cuối cùng cũng “online” lại.
 
Âu Dương Tĩnh học theo bộ dạng của các nam sinh trong lớp, cầm quyển sách trong tay mình  đánh lên đầu Vu Nhất Dương một cái: “Cậu có ngốc không vậy! Chuyện này còn phải hỏi?”
 
Cô nói hùng hồn như vậy nên Vu Nhất Dương đã dao động. Tuy cậu ta cảm thấy Bùi Dục trước mắt hoàn toàn không phải Bùi Dục mà mình quen biết, thế nhưng thật ra trong lòng cũng không chắc chắn. Dù gì thì suy nghĩ này cũng quá là điên rồ!
 

Vu Nhất Dương nhìn chằm chằm người anh em cùng mình lớn lên, ngay cả nốt ruồi nhỏ bên phía tóc mai cũng không bỏ qua. Gương mặt không thể nào đã thay đổi được, đây cũng chẳng phải tiểu thuyết võ hiệp gì, không ai có thể thay đổi gương mặt đến mức người khác không nhận ra được. Vả lại chuyện thi được hạng nhất này cũng chẳng phải đổi thành người khác thì đều có thể làm được. Thế nhưng cậu ta cứ cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm…
 
Cảm giác này quá sức mơ hồ, hệt như cốc nước cậu ta vẫn luôn dùng, nếu có một ngày bị đổi thành một chiếc cốc khác giống y như đúc, cậu ta chắc chắn cũng có thể cảm nhận được sự khác nhau của chúng...Không, ví dụ này không thích hợp. Cơ thể Bùi Dục không hề thay đổi, cái thay đổi là thứ ở bên trong. Hoặc có lẽ, là linh hồn?
  
Trong lúc nghĩ lung tung thì tay Âu Dương Tĩnh đã đặt lên trán cậu ta. “Có sốt đâu ta…” Cô lại chạm vào trán mình rồi tự mình lẩm bẩm.
 
Thái độ tự nhiên như vậy, là cậu đã nhầm rồi sao?
 
Cậu ta vẫn đang tự nghi ngờ chính mình thì không biết Khưu Minh Đạt từ đâu nhảy ra, đặt tay lên hai vai cậu rồi pha trò nói: “Ê, hai cậu đủ rồi nha, ban ngày ban mặt mà đứng gần vậy rồi sờ qua sờ lại là sao?”
 
“Chậc, sao suy nghĩ lại không đàng hoàng vậy chứ!” Âu Dương Tĩnh hất tay cậu ta xuống rồi nói, “Cậu sờ thử xem, có phải lão Vu sốt rồi không? Mới sáng sớm đã nói nhảm rồi.”
 
“Chao ôi~Không thèm đâu! Từ chối gia nhập hội những người nhặt xà phòng* nhé!” Khưu Minh Đạt tức tốc thu tay lại, nở nụ cười gian tà: “Cậu ấy nói nhảm gì đó? Tỏ tình với cậu à?” 
*nhặt xà phòng: chỉ những người đồng tính.
  
Giọng cậu ta hơi lớn, vừa nói xong thì bên cạnh liền truyền đến tiếng xì xầm khe khẽ, âm thanh đó mang theo ý hưng phấn rất dễ nhận ra. Âu Dương Tĩnh nhìn sang hướng phát ra âm thanh đó, thấy một nữ sinh đang cầm điện thoại hướng về phía bọn họ, hình như đang chụp lén. Thấy anh nhìn qua, nữ sinh đó lập tức có chút hoảng hốt, nhất thời không kịp che giấu chuyện mình đang chụp lén. 
 
Chụp một tấm hình thôi, chuyện có gì to tát đâu. Âu Dương Tĩnh không nhỏ nhen như vậy, cô nhìn sang nữ sinh đó rồi nở nụ cười, cô không để tâm mấy, thế nhưng Vu Nhất Dương lại đẩy cô và Khưu Minh Đạt ra rồi bước bước lớn qua chỗ nữ sinh kia, sắc mặt đó, khí thế đó, nhìn là biết đi kiếm chuyện.
 
“Ê! Cậu muốn làm gì?!” Âu Dương Tĩnh và Khưu Minh Đạt sợ cậu ta muốn kiếm chuyện nên vội vã chạy sát theo sau.
 
Vu Nhất Dương to con, chân lại dài, bước mấy bước đã đến trước mặt hai nữ sinh đó, “Cậu đưa điện thoại cho tôi xem một chút.” Cậu ta nhìn bọn họ từ trên xuống dưới, đưa một tay ra.
   

“Làm gì vậy? Tôi, sao tôi phải đưa điện thoại cho cậu?” Nữ sinh kia rõ ràng đã bị dọa sợ, cô ta nắm chặt điện thoại, trợn tròn mắt nhìn Vu Nhất Dương hệt như con thú nhỏ bị dọa mất hồn.
 
Vu Nhất Dương lúc nãy còn mang biểu cảm “Tôi muốn giết người” bây giờ bỗng nở nụ cười, “Chụp trộm bị phát hiện mà còn không cho xem? Tôi cũng không có ác ý, chỉ muốn xem ảnh các cậu chụp thôi.” Nụ cười của cậu ta trước giờ vẫn luôn rất xán lạn và vô hại, làm hai nữ sinh không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc một cách dễ dàng, ngoan ngoãn giao điện thoại ra.
  
Sau khi Vu Nhất Dương lấy được điện thoại, vốn dĩ muốn xóa mấy tấm hình đó đi, ai ngờ hai người đó tuy là chụp trộm nhưng canh góc cũng không tồi! Cậu ta lướt xem thêm mấy tấm bọn họ chụp gần đây, vậy mà lại cảm thấy có chút yêu thích nữa. “Anh Bùi, hai người họ chụp cũng được á! Anh xem tấm này đi!” Cậu ta đưa điện thoại đến trước mặt “Bùi Dục”.
 
“Wow! Lúc nãy các cậu làm gì vậy!” Khưu Minh Đạt trực tiếp kêu lên. Âu Dương Tĩnh cúi đầu nhìn, tấm ảnh Vu Nhất Dương đang lướt tới chính là bộ dạng lúc cậu ta ghé sát tai cô. Nữ sinh chụp ảnh canh góc và ánh sáng rất chuẩn. Góc mặt của “Bùi Dục” như phủ một tầng ánh sáng vàng nhạt, dưới ánh mặt trời, đầu mũi anh trắng đến mức tưởng như trong suốt, nửa mặt của Vu Nhất Dương ẩn trong chiếc bóng mờ ảo, mắt rũ xuống, hàng mi tạo nên chút bóng râm dưới mắt, nhìn từ góc độ của người chụp ảnh thì gần như đang dán sát vào tai của “Bùi Dục” rồi mỉm cười nói khẽ.
  
Góc độ này, tư thế này, cách lớp kính màn hình thôi mà dường như có thể cảm nhận được sự ái muội như có như không. Mà nhìn vào tấm ảnh, Bùi Dục và Vu Nhất Dương cũng thật sự có chút...xứng đôi?
 
Vu Nhất Dương không đợi cô phản ứng lại thì cánh tay đã khoác thẳng lên cổ cô, tay còn lại thì lướt sang tấm tiếp theo: “Thật ra tấm này cũng không tồi.”
 
“Bóng đèn” Khưu béo đã tự giác lui binh. Còn hai nữ sinh kia thì chỉ hận không có điện thoại trong tay, lãng phí nhiều tư thế đẹp như vậy chứ!
    
Suy nghĩ của Âu Dương Tĩnh chuyển biến rất nhanh, cảm thấy con cáo Vu Nhất Dương đây nhất định không từ bỏ việc thăm dò, vậy nên cô cũng không tránh né việc tiếp xúc thân mật với Vu Nhất Dương như trước đây nữa mà thuận tay lấy lại chiếc điện thoại của nữ sinh kia từ trong tay Vu Nhất Dương rồi trả về cho chủ. Sau đó mới lấy tay đẩy ng ực cậu ta một cái: “Lấy điện thoại người khác xem hình mà còn lướt lung tung vậy?”
 
Nói xong còn quay sang xin lỗi hai nữ sinh: “Ngại quá, người này không biết lịch sự, tôi sẽ dẫn về dạy dỗ lại.” Nói xong, cô kéo Vu Nhất Dương về lớp học.
 
“Hai cậu đợi tôi với!” Khưu béo lon ton chạy theo.
 
Hai nữ sinh kia thấy bọn họ đã đi xa, lúc này mới hoảng hồn tỉnh mộng, “Aaaaaaaaaaa——” Hét lớn một tràng. “Cậu thấy chưa cậu thấy chưa!” “Ừ ừ ừ ừ ừ!!! Dẫn~về~dạy~dỗ~lại~đó!” Lời này thật là làm người khác suy nghĩ xa xôi mà!
    

“Nói thật, lúc nãy tớ còn tưởng cậu ấy muốn xóa ảnh, dọa chết tớ rồi.” Sau khi hưng phấn một hồi thì nữ sinh nói trong sợ hãi.
 
“Sợ gì chứ, tớ chụp xong là đăng lên Q rồi, có đập luôn điện thoại tớ cũng không sợ.” Nữ sinh chụp ảnh nói: “Vả lại, hai hot boy đẹp trai của trường mà dính sát nhau như vậy, không chụp thì làm sao xứng đáng với thanh xuân của mình được!”
 
Trên đường về lớp học, Âu Dương Tĩnh kể lại câu chuyện cười khi nãy Vu Nhất Dương nghi ngờ cô không phải Bùi Dục lại cho Khưu Minh Đạt nghe, Khưu béo ú cười muốn lăn ra đất, sau đó hỏi thẳng Vu Nhất Dương gần đây xem phim gì mà não thủng lỗ không khép lại được!
 
Vu Nhất Dương lúc nãy còn không cảm thấy gì, bị hai người họ chế giễu thì lập tức cảm thấy mình mẹ nó có phải ngốc rồi không, thẹn quá hóa giận nên liền huơ nắm đấm tứ tung về phía họ. Vốn dĩ cậu ta chỉ muốn mượn cơ hội để thăm dò, thế nhưng phản ứng của “Bùi Dục” lại như bình thường? Mà cách nói chuyện dạy dỗ cậu xem điện thoại người khác thì đừng lướt xem lung tung cũng đúng thật là giống Bùi Dục. Chắc cậu ngáo thật rồi.
  
Thế nhưng việc bọn họ không nghĩ đến là, vốn dĩ tấm ảnh đó cũng chỉ là ảnh chụp trộm để cô gái nhỏ dùng làm những chuyện mờ ám mà thôi, một tuần sau đó, một hoạt động được đăng trên Weibo mang tên #tiện-tay-chụp-soái-ca-bên-cạnh-mình# bỗng hot lên——nữ sinh chụp ảnh thấy được hoạt động đó thì liền không nhìn được mà lén lút dùng acc clone đăng tấm ảnh hai người họ lên. Vừa hay lại bị một blogger siêu nhiều fans chọn trúng rồi ghép vào khung 9 ảnh, sau đó lại vì độ nổi tiếng của Bùi Dục ở Anh Hoa mà rất nhanh liền được học sinh trường khác nhận ra, tiếp đó thì lôi ra hết bối cảnh học bá của anh ra, lập tức liền trở thành nam thần trong lòng các nữ sinh cấp 2.
  
Mà những hủ nữ hủ nam lại càng quá đáng, toàn là thánh nhìn ảnh kể chuyện, 100 điểm tối đa thì thi được những 300. Thậm chí có thánh còn viết cả fan fiction* cho bọn họ. Tình tiết có cao trào có thâm trầm, trong ngọt có ngược, trong đường có dao, ngược hết vô số những người trong ngành. Thậm chí còn làm không ít các nữ sinh ngoài trường, những người không phân biệt rõ được đây là sự thật hay đơn thuần là suy nghĩ mờ ám, lén lút chạy đến Anh Hoa nằm vùng, chỉ vì muốn được gặp hai người bọn họ một lần.
*Fan fiction là những tác phẩm thơ, truyện, các danh sách được viết bởi các fan của một tác phẩm gốc trước đó. Tác phẩm gốc có thể là manga, anime, phim, tiểu thuyết, một chương trình tivi, một trò chơi hoặc bất cứ cái gì có nhân vật và được fan yêu thích. Nói cách khác, nếu bạn viết hoặc đọc một tác phẩm sử dụng những nhân vật của một tác phẩm khác và người viết không có bản quyền về những nhân vật đó thì bạn đã đọc/ viết một fan fiction. 
 
Âu Dương Tĩnh hoàn toàn không ngờ một bức ảnh lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy, ngày nào cũng bị người khác nhìn chằm chằm đúng thật là không phải chuyện vui vẻ gì, làm cô không thể không bày ra vẻ mặt lạnh lùng “người lạ đừng lại gần” mỗi ngày được. Điều duy nhất cảm thấy may mắn là, Vu Nhất Dương còn không thể chịu đựng được việc “bị comeout” hơn cả cô, từ sau khi có người đến nằm vùng, anh liền tự giác tạo khoảng cách giữa hai người.
 
“Anh Bùi, lão Vu, cảm giác làm người nổi tiếng thế nào?” Trong vòng một tuần, sau lần thứ ba Khưu Minh Đạt tận mắt nhìn thấy “Bùi Dục” bị người khác chặn đường xin chữ ký thì không tránh khỏi việc cười trên sự đau khổ của người khác. Chỉ có lúc Khưu Minh Đạt ở chung thì hai người họ mới có thể đi cùng mà không bị bàn tán tới lui.
 
Âu Dương Tĩnh nhẹ lướt mắt qua cậu ta một cái: “Anh đây vẫn luôn nổi tiếng mà.” Mấy ngày nay, cô ngụy trang thành Bùi Dục càng lúc càng dễ dàng, tiếp xúc với Vu Nhất Dương cũng trở nên tự nhiên hơn.
 
“Chậc!” Vu Nhất Dương ngoảnh đầu, ra vẻ thờ ơ hỏi: “Anh Bùi, sao dạo này anh không đi tìm Âu Dương Tĩnh nữa? Không phải cãi nhau rồi chứ?”
 
“Có đâu.” Âu Dương Tĩnh nói, “Cũng đâu có việc gì, sao lại tìm cậu ấy?”
 
“Ể?” Khưu Minh Đạt hỏi: “Không phải chị ấy là bạn gái anh sao? Thái độ này của anh coi chừng bị người khác đào tường đó nha!”
 
Âu Dương Tĩnh tỏ vẻ kỳ quái nhìn cậu ta: “Tôi nói cậu ấy là bạn gái tôi lúc nào? Các cậu đi hơi xa rồi đó?”

 
“Thật không? Nhìn anh lần trước lo lắng cho chị ấy lắm mà.” Khưu Minh Đạt hỏi cô.
 
“Thật sự không phải!” Âu Dương Tĩnh cười không được mà khóc cũng không xong, lại không thể giải thích cho bọn họ.
 
Vu Nhất Dương nghiêm túc nhìn cô một cái, cảm thấy đúng là không phải đang diễn, tâm trạng cậu ta bỗng chốc tốt lên rồi bất giác ngân nga.
 
*
 
Cuối tuần, lúc Âu Dương Tĩnh và Bùi Dục gặp nhau theo thường lệ thì biết rằng Bùi Dục cũng nhìn thấy tấm ảnh đó.
 
“Sao cậu biết?” Cô kinh ngạc.
 
“Cậu nhìn lượt chuyển tiếp đi! Tôi cũng không muốn biết đâu!” Sắc mặt Bùi Dục cực kỳ tệ.
 
Âu Dương Tĩnh: “Làm ơn đi, bây giờ người chịu khổ là tôi đây này.”
 
“Cũng là dùng tên của tôi thôi!” Bùi Dục nói, giật lấy điện thoại cô rồi mở Weibo, chỉ vào tấm ảnh: “Cậu dùng cơ thể tôi thì có thể đừng bày ra dáng vẻ nữ tính đó được không? Đã vậy còn bảo tôi “thụ”! Sao tôi là “thụ”* được?!”
*Từ “chịu” trong “chịu khổ” ở đoạn trên và từ “thụ” trong “công thụ” là một từ (受)
 
Đợi chút, Âu Dương Tĩnh đột nhiên có chút cạn lời, anh hai, đó là trọng điểm cần chú ý hả!!
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Bùi Dục: Công kích động chạm đến tôn nghiêm của đàn ông, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ!