Chương 25:
 
"Chuyện gì?" Vu Nhất Dương gần như là theo bản năng bảo trì khoảng cách cùng với "Bùi Dục" hơn một mét, thu lại nụ cười nghiêm mặt nói: "Nếu như muốn ký tên thì mau trở về đi!"
 
Âu Dương Tĩnh cũng đã sớm chịu đủ mấy người ngốc nghếch này rồi, cô chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục đi về phía phòng học.
 
"Đàn anh Bùi Dục, chúng em không phải muốn ký tên!" Mắt thấy một chân "Bùi Dục" đã bước vào trong phòng học thì một  nữ sinh kiên trì đi theo: "Chúng em. . . Tới để giải thích! Thật xin lỗi! Là em không nên chụp ảnh của các anh rồi đăng lên trên mạng. Em cũng không nghĩ tới sẽ mang đến cho các anh nhiều  phiền phức như vậy." Cô ấy nói xong rồi đột nhiên cúi người một cái chín mươi độ với Vu Nhất Dương cùng Bùi Dục.
 
"Không, không quan hệ. . ." Giải thích mười phần thành ý như vậy lập tức làm cho Vu Nhất Dương mơ hồ, xua tay một cách phản xạ có điều kiện, mới nói được một nữa thì đã bị Âu Dương Tĩnh đã bước vào trong phòng học đột nhiên quay lại, trực tiếp ngắt lời của cậu ta.
 
Âu Dương Tĩnh quay trở lại, đánh giá nữ sinh đến giải thích kia, khó trách vừa rồi cảm thấy nhìn rất quen mắt, thì ra là người đã chụp ảnh hai người bọn họ vào ngày xem bảng thành tích kia. "Vì sao lại đột nhiên nhớ tới giải thích?" Cô hỏi, thật ra cô cũng không có tức giận, cả lời nói cũng rất bình thản nhưng người biết chuyện vừa nghe cũng có thể cảm nhận được ý tứ chất vấn ở trong đó - - Ảnh chụp lan truyền trên mạng đã là chuyện của hơn một tuần nay rồi, đột nhiên tới giải thích nhất định là có nguyên nhân.
 
Sắc mặt nữ sinh chụp ảnh có chút xấu hổ, lại giải thích: "Thực xin lỗi, ngày hôm qua mới có người tìm đến chúng em thì chúng em mới biết được chúng em đã gây ra phiền toái nhiều như thế nào cho các anh. Chúng em đều đã xóa hết ảnh chụp đăng trên Weibo và cũng đã đăng bài giải thích rồi. Hôm nay đến là hi vọng các anh có thể nhận lấy lời xin lỗi của chúng em." Nói xong cô ấy còn từ phía sau lấy ra một túi giấy dai hơi phình ra, xem ra bên trong hẳn là đồ ăn vặt.
 
Âu Dương Tĩnh nhìn Vu Nhất Dương, phát hiện vẻ mặt của cậu ta cũng rất mơ hồ, xem ra việc tìm đến các cô ấy để xóa bỏ ảnh chụp cùng chắc là Bùi Dục đã bắt tay vào làm rồi.

 
Lúc này Vu Nhất Dương không có trực tiếp trả lời mà nhìn về phía Âu Dương Tĩnh trước. Âu Dương Tĩnh gật đầu: "Chúng tôi tiếp nhận. Đồ ăn thì không cần, bạn cần về đi."
 
"Đây là đàn anh đã tha thứ cho chúng em rồi sao?" Một nữ sinh khác thật cẩn thận hỏi.
 
Âu Dương Tĩnh từ chối cho ý kiến: "Nếu các bạn đến chỉ để xin lỗi thì việc chúng tôi có tha thứ hay không đối với các bạn mà nói có quan trọng gì sao? Hoặc là các bạn đến giải thích chỉ vì cầu một sự tha thứ để cho bản thân mình được an tâm sao?"
 
"Không phải!" Nữ sinh chụp ảnh vội vàng phủ nhận: "Chuyện này là thiếu suy xét, tạo thành phiền nhiễu cho hai đàn anh. Chúng em qua chỉ là muốn nói lời xin lỗi với các đàn anh, chúng em cũng đã sửa chữa. Nếu còn muốn chúng em phối hợp thì em nhất định sẽ cố gắng hết sức!"
 
Cuối cùng biểu cảm của Âu Dương Tĩnh cũng có một chút buông lỏng, cô gật đầu: "Được rồi. Các bạn cũng về đi học đi."
 
Hai nữ sinh cũng đã nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa muốn đi thì bị Âu Dương Tĩnh gọi lại: "Bạn chụp ảnh rất là đẹp, về sau nếu có chụp ảnh thì cố gắng chụp được những tác phẩm tốt hơn!" Cô nói xong còn cười về phía các cô ấy một cái.
 
Nụ cười kia quả thực giống như đóa hoa nở trong tuyết, mãi cho đến khi hai người bọn họ đã vào trong phòng học rồi mà vẫn còn có chút choáng váng.
 
"Trời, thật là đẹp trai!" Cô ấy ôm ngực nói: "Làm sao bây giờ, mình lại tự phải bội lại cp của chính mình rồi. . ."

 
"Cậu còn dám nói! Không phát hiện vừa rồi sắc mặt của đàn anh Bùi rất dọa người hay sao!" Một người khác nói.
 
"Mình cũng không có đăng lên mạng, tự chúng ta YY không được sao ~ " Cô ấy le lưỡi.
 
"Bùi Dục" cùng Vu Nhất Dương vừa vào phòng học, liền nhìn thấy Khưu Minh Đạt gọi hai người bọn họ. "Các cậu mau tới đây!" cậu ta hô to: "Tĩnh tỷ làm việc hiệu suất thật là cao!" Cậu ta đưa di động đến trước mặt hai người bọn họ.
 
Hai người bọn họ nhìn kỹ, vậy mà lại là nhà văn có danh tiếng viết bài viết sớm nhất đã xóa bài rồi đăng bài thanh minh. Ngược lại nhà văn có danh tiếng này là một người thấu tình đạt lý, nghe nói đoản văn của cô ấy đã mang đến cho đương sự những ảnh hưởng rất không tốt thì đã lưu loát xóa bỏ bài văn, đồng thời lên tiếng thanh minh là cô ấy không biết đương sự, đoản văn kia tất cả chỉ là linh cảm do ảnh chụp mang đến. Còn về việc người tự xưng là nhà văn Tiểu Hoàng viết nối tiếp kia thì không có một chút quan hệ gì với cô ấy. Cô ấy cũng cực kỳ khinh bỉ những nhà văn không có tài năng mà phải dựa vào người thật cùng với văn gốc để viết bài.
 
Lấy địa vị của nhà văn trong vòng này thì bài thanh minh này đã chiếm được rất nhiều hưởng ứng của mọi người. Bài viết của nhà văn Tiểu Hoàng kia được đăng trên trang web Forum cuối cùng cũng vì áp lực mà xóa bỏ.
 
"Nhưng mà cũng không có biện pháp nào đối với những bài văn lộn xộn ở trên mạng này." Khưu Minh Đạt nói.
 
"Không cần phải xen vào. Những bài văn viết được mấy vạn chữ nhưng không tốt này rất nhanh đều sẽ bị chìm xuống mà thôi." Âu Dương Tĩnh nói.
 
"Không nghĩ tới vậy mà Tĩnh tỷ lại quen biết được người có danh tiếng ở trong vòng, thật là thâm tàng bất lộ đó!" Khưu Minh Đạt cân nhắc.

 
Âu Dương Tĩnh yên lặng gật đầu đồng ý. . . Bùi Dục. . . Cậu ta quả thật đúng là thâm tàng bất lộ.
 
Vu Nhất Dương chẳng hề để ý: "Hiện tại không phải nữ sinh bây giờ đều có cách nói như thế này sao? Kỳ thật các cô ấy muốn nhìn soái ca nhưng lại không muốn soái ca bị nữ sinh khác cướp mất cho nên - -" Cậu ta huơ huơ tay thì phát hiện hai người bạn của mình đều dùng ánh mắt đầy kỳ quái nhìn cậu ta, cậu ta khẩn trương giải thích: "Này này, ánh mắt của hai người là có ý gì vậy? Tất cả những điều này đều là dì nhỏ nói cho mình biết."
 
Ánh mắt Âu Dương Tĩnh quét qua cậu ta một cái, yên lặng nuốt những lời muốn nói lại. Thế giới của nam sinh cũng không có giống như những gì mà cô đã nghĩ.
 
"Anh Bùi, Âu Dương Tĩnh đã giúp chúng ta ân tình lớn như vậy, có phải là cần mời người ta ăn một bữa cơm hay không?" Đột nhiên Vu Nhất Dương hỏi.
 
"Không cần, đây vốn là chuyện của . . ." Âu Dương Tĩnh thiếu chút nữa là nói lỡ miệng nên khẩn trương chữa lại: "Vốn chính là cô ấy chủ động yêu cầu."
 
"Ha, anh thật đúng là không coi Tĩnh tỷ là người ngoài sao?" Khâu Minh Đạt chế nhạo.
 
"Đừng nói chuyện này nữa, lần trước tôi đã nói với các cậu rồi, tôi cùng cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, tuyệt đối không phải là loại quan hệ mà các cậu đã nghĩ." Âu Dương Tĩnh kiên định phủ nhận, cô vừa nói vừa suy nghĩ, hoàn cảnh gia đình hai người bọn họ các xa như vậy, lại còn xuất hiện nhiều chuyện xộn lộn như vậy, sau khi đổi về thân thể chỉ sợ Bùi Dục sẽ muốn vứt bỏ hoàn toàn đoạn trí nhớ này đi, rồi cũng không muốn nhìn thấy cô nữa.
 
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi đặt sự chú ý tới trên sách giáo khoa, không suy nghĩ tiếp việc này nữa.
 
. . .
 
"Đây là cái gì?" Bùi Dục cầm hai tấm vé kịch múa ba-lê quơ quơ.

 
"Lần này cậu đã giúp chúng tôi việc lớn như vậy nên tôi mời cậu đi xem biểu diễn."  Vu Nhất Dương sờ sờ cái gáy rồi nói: "Cậu cũng đừng lo lắng, vé này là người ta tặng cho ba mẹ tôi, bọn họ không đi nên tôi đã xin lại."
 
Bùi Dục đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới mấy lần, thầm nghĩ tiểu tử này đổi tính rồi sao? Rõ ràng là một người chưa bao giờ xem kịch múa mà. "Khách khí với tôi làm cái gì!" Anh trả lại hai tấm vé cho Vu Nhất Dương: "Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi thì mời tôi đi chơi điện tử đi. Ơ trung tâm Anime Tinh Thành đó."
 
"Ai? !" Vu Nhất Dương kinh ngạc: "Cậu cũng biết chơi điện tử sao?"
 
Bùi Dục nhìn cậu ta: "Như thế nào, tôi không thể chơi sao?"
 
"Có thể, đương nhiên có thể!" Vu Nhất Dương vui mừng quá đỗi, vốn cậu ta cũng không muốn đi xem nhạc kịch, muốn tặng hai tấm vé này cũng chỉ vì cậu ta nhớ rõ vào buổi tối ở làng du lich"Âu Dương Tĩnh" đã chạy ra ngoài xem biểu diễn ca múa nên cho rằng "Âu Dương Tĩnh" thích nên mới mời.
 
Bùi Dục cũng không nói lời vô nghĩa với cậu ta, hai người lập tức gọi xe chạy tới trung tâm Anime Tinh Thành. Vu Nhất Dương đổi một trăm tệ rồi chia cho Bùi Dục một nửa: "Cậu muốn chơi cái gì?" Cậu ta vốn cho rằng "Âu Dương Tĩnh sẽ đi chơi bắt cá hay là gắp thú gì đó, không nghĩ tới vậy mà cô lại trực tiếp đi tới nơi đua xe rồi ngồi xuống.
 
"Đấu một trận không?" Bùi Dục nghiêng đầu hỏi, thật giống như vào thời điểm trước kia bọn họ cùng chơi vậy, nhưng anh đã quên bản thân mình đang ở trong cơ thể Âu Dương Tĩnh, động tác này đặt trên người cô đến một chút khiêu khích cũng không có mà chỉ có đáng yêu.
 
Mặt Vu Nhất Dương hơi nóng lên. "Được." Cậu ta cũng ngồi xuống ném ba tệ. Nghĩ thầm rằng một lúc nữa sẽ hơi thả lỏng một chút để cho cô có thể thắng được vui vẻ một phen.
 
Nhưng mà mả màn không quá hai mươi giây thì những tâm tư tốt đẹp đó của cậu ta hoàn toàn biến mất. "Âu Dương Tĩnh" đâu có cần đến phien hắn thả lỏng một phen chứ?!" Kỹ thật này tuyệt đối là một tay lái xe lão làng!