Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý

Chương 123 : Thuận lợi công phá

Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm



- Ha ha...Nhị gia, ngài xem đám quan binh kia thật thú vị, lại tự giết hại lẫn nhau.
Một tên sơn tặc tránh ở trong góc bí mật nói với một tên ăn mặc giống như đầu lĩnh ở bên cạnh, lúc này bọn họ vừa thấy được tình cảnh Triệu Nhất Hợp tàn sát sĩ tốt. Tên đầu lĩnh cũng cảm thấy kỳ quái, hắn nói:
- Thật sự là như vậy, xem ra trong quan binh cũng có những loại người như vậy, chưa đánh đã loạn, xem ra lần này chúng ta rất dễ dàng... ....

- Này...Nhưng đám kỵ binh kia rất hung mãnh.
Tên sơn tặc có chút bận tâm.

- Dũng mãnh cũng được cái gì? Kỵ binh cũng không lên núi được, chỉ cần dám đi lên thì chúng ta sẽ lăn đá dội dầu, bọn họ đừng hòng làm gì được chúng ta.
Tên đầu lĩnh kêu lên, tên sơn tặc bên cạnh suy nghĩ và thấy an tâm, không quá lo lắng.

- Cẩn thận xem xét, nếu có động tĩnh gì thì thông báo cho lão tử ngay.

Tên đầu lĩnh nói xong thì đi ra phia sau.

- Biết rồi... ....
Tên sơn tặc gật đầu nhưng không chú ý Triệu Nhất Hợp đã mang theo ba mươi tên thần tử binh sĩ rời khỏi đoàn xe. Thời gian dần trôi, tên sơn tặc kia cảm thấy rất khó hiểu, vì sao đám người kia chém giết nhau xong thì dừng bước mà không tiến vào khe núi, lại dừng lại hơn nửa canh giờ.

Dưới núi, trong xe ngựa hoa lệ, Bạch Kim Nguyệt có chút mệt mỏi, nàng nằm trong lòng Trương Hắc Ngưu mà cảm thấy cực kỳ buồn ngủ. Trương Hắc Ngưu có một thân công phu dù lạnh hay nóng cũng khó xâm phạm, nhiệt độ luôn đồng nhất, vì vậy mà cực kỳ thoải mái, nhưng Bạch Kim Nguyệt vẫn nhớ và hỏi:
- Đã hơn nửa canh giờ, sao chưa có phản ứng?

Lỗ tai của Trương Hắc Ngưu khẽ động, hắn nói:
- Đã bắt đầu nhưng nàng chưa nghe thấy mà thôi.

Trên xe chợt vang lên âm thanh của một tên hộ vệ:
- Nhìn kìa, trên vách núi đối diện có ánh lửa, có người đang chém giết nhau bên trên.

- Đúng rồi.

Bạch Kim Nguyệt chợt nhảy dựng lên, nàng xông ra ngoài xe ngựa, quả nhiên trên vách núi bùng lửa, có người liên tục chém giết, thỉnh thoảng còn có người rơi xuống, tan xương nát thịt.

- Thật sự có thể thành công sao?
Vân Quan Nguyệt cảm thấy rất kỳ quái, nhưng Triệu Nhất Hợp đã lên đến bên trên và đang chiến đấu, quân lính đều có cấp bậc võ tướng, sợ rằng chiến đấu sẽ không quá lâu.

Quả nhiên chưa đến vài khắc thì trên núi vang lên tiếng kèn, đám người Trương Hắc Ngưu lập tức đi qua con đường hiểm địa số một số hai trong thiên hạ. Tuy con đường này có vẻ rất hẹp nhưng cũng đủ chỗ cho vài chiếc xe ngựa, hơn nữa đây là con đường giao thông chủ yếu vì vậy rất có hình tượng, động tác của người nào cũng rất nhanh, khoảng đường hơn một dặm đi qua chỉ trong nháy mắt. Nhưng lúc này trên mặt đất vẫn còn đầy thi thể sơn tặc, tràn đầy máu tươi, hơn nữa thân thể lại vặn vẹo biến hình, có nhiều tên bị nát vụn cực kỳ khủng bố.

Sau khi đi qua khe núi thì trước mặt bừng sang, đó là một bình địa rất rộng, mọi người dừng lại chờ đợi, chờ đám người Triệu Nhất Hợp quay về. Bạch Kim Nguyệt cũng cực kỳ kích động, tuy lúc đầu nàng thấy đám người Triệu Nhất Hợp là lính tôm tướng cua nhưng bây giờ lại thấy có tác dụng rất lớn, nàng nói:
- Triệu tướng quân suất lĩnh ba mươi binh sĩ mà công phá được hiểm địa này, quả nhiên là mãnh tướng.

Vẻ mặt Trương Hắc Ngưu rất kỳ quái, trong long tự nhủ một mình ta cũng làm được, nhưng vì Triệu Nhất Hợp chủ động đưa ra yêu cầu, chính mình cũng chưa thấy rõ thực lực của hắn nên mới thử xem thế nào. Nhưng hắn lại cảm thấy có hơi bức bối, hắn không biết cảm giác này là thế nào? Hắn không hiểu Bạch Kim Nguyệt đang khích lệ một nam nhân khác trước mặt mình.

Vẻ mặt Vân Quan Nguyệt cũng rất cổ quái, nàng không biết được sự thần thông quảng đại của Trương Hắc Ngưu, tất nhiên bây giờ Triệu Nhất Hợp chỉ là một thành viên quân sĩ của hăn mà thôi.

Bạch Kim Nguyệt là người thế nào? Nàng chỉ cần nhìn vẻ mặt của Trương Hắc Ngưu thì lập tức có phản ứng, nàng kéo góc áo của Trương Hắc Ngưu rồi nói:
- Triệu tướng quân có dũng mãnh cũng không thể sánh lại Trương đại ca.

Trương Hắc Ngưu chợt chấn động, một cảm giác vui vẻ nói không nên lời chợt bùng lên trong lòng.

Lý Phù Dung lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, đúng là còn nữ nhân kia không biết xấu hổ, dám đứng trước mặt bổn tiểu thư mà quyến rũ tên đen, nhưng nàng thật sự không dám nói, sợ bị dạy ột bài học.

Đúng lúc này một tiếng thét lớn từ trong xe ngựa truyền ra giống như một ác ma từ lâu đắm chìm trong giấc mộng cuối cùng đã tỉnh lại, Chu Bất Đồng đã tỉnh, hắn ngẩng đầu thấy tên hộ vệ quen thuộc, bên cạnh còn có một người nam nhân trung niên. Hộ vệ kia thấy Chu Bất Đồng tỉnh lại thì vui vẻ nói:
- Chu ca, huynh đã tỉnh.


- Á!
Chu Bất Đồng lên tiếng, hắn muốn đứng lên nhưng một luồng lực lượng khủng bố từ trong tay bùng ra, tấm ván bên dưới chợt vang lên một tiếng rắc rồi vỡ vụn, thân thể hắn chợt phóng lên đập vào trần xe. Chu Bất Đồng kêu lên thảm thiết rồi rơi xuống nhưng toàn thân lại không có đau đớn, tất cả chỉ là tinh lực tràn đầy giống như trong cơ thể có sức sông vô hạn, tất cả đều là thần lực, tất cả bộ phận đều nghe theo sự chỉ huy của hắn, trong đầu vô cùng thanh tĩnh, tất cả tri giác đều cực kỳ linh mẫn.

Trong mũi chợt nghe được những mùi mà trước nay chưa từng có, lỗ tai nghe được những âm thanh cực nhỏ, cặp mắt bao quát cả bóng tối.

Tất cả mọi thứ đều rất rõ ràng, gió thổi qua làn da cũng lập tức sinh ra cảm ứng, các loại cảm giác kỳ diệu cứ bùng lên, nhưn ngay sau đó Chu Bất Đồng nghĩ lại, hắn cảm thấy mình thật sự thoát thai hoán cốt. Hắn khống chế cơ thể và nhảy xuống xe ngựa.

Chu Bất Đồng thấy Trương Hắc Ngưu thì quỳ gối xuống nói:
- Kể từ ngày hôm nay mạng của Chu Bất Đồng là của đầu lĩnh.

Lúc này tốc độ của Chu Bất Đồng quá nhanh, hắn để lại vài ảo ảnh trong mắt người khác, nếu so ra đã có tốc độ không thua gì Trần Đạo Đồng.

Bạch Kim Nguyệt chợt kinh hoàng, thế tới của người kia đã vượt qua mức độ của cao thủ nhất lưu, nhưng đó lại là một tên côn đồ không quá tinh thông võ học là Chu Bất Đồng, điều này làm nàng kỳ quái, nàng nói:
- Ngươi là Chu Bất Đồng?

- Vâng, phu nhân.
Chu Bất Đồng dập đầu thật mạnh trên nền đất.

Vân Quan Nguyệt cũng kinh hoàng, chẳng lẽ một tên Trần Đạo Đồng lại ra đời? Nhưng hắn thấy trên người Chu Bất Đồng không bùng ra khí tức quỷ dị như Trần Đạo Đồng, nếu nói thân thể và tố chất có thể đạt đến độ cao của Trần Đạo Đồng nhưng không phải là đối thủ của mình.

- Ngươi đã tỉnh rồi à?
Trương Hắc Ngưu nói.

- Đúng vậy, đa tạ đầu lĩnh tài bồi, phần ân tình này Chu Bất Đồng tuyệt đối không quên.
Chu Bất Đồng cảm nhận được lực lượng khủng bố trên người mình, một cảm giác tự tin của cương giả bùng lên trong lòng, cuối cùng hắn cũng biết cảm giác của cường giả, vì vậy mà cực kỳ cảm kích Trương Hắc Ngưu.

- Ngươi không hối hận?
Trương Hắc Ngưu hỏi.

Bạch Kim Nguyệt dù có rất nhiều nghi hoặc cũng chỉ có thể đứng nhìn, nữ nhân đều phải có chừng mực, hơn nữa sự việc này quái quỷ dị, tất nhiên phải có bí mật kinh thiên. Dù nàng có quan hệ với Trương Hắc Ngưu nhưng không vì nó mà có cơ hội chen vào.

- Tất nhiên.
Chu Bất Đồng không hối hận, dù cho hắn tái sinh lại một lần nữa, hắn cũng không thể nào có được thành tựu một nửa như bây giờ.

- Được rồi, có thời gian ta sẽ truyền cho ngươi một bộ thủ pháp, bây giờ ngươi tuy có công lực và mức độ thân thể cực tốt nhưng đối mặt với người bình thường thì còn có thể, nhưng gặp cao thủ thì rất khó nói.
Trương Hắc Ngưu nói, trước kia Chu Bất Đồng chỉ là một tên côn đồ, dù bây giờ có công lực nhưng không có tu vi của cao thủ, tất nhiên sẽ không thể nào địch nổi cao thủ.

Chu Bất Đồng chợt sinh ra cảm giác muốn khóc rống lên, đúng là người tốt, người tốt.


- Đúng rồi, số dược phẩm lần trước đã dùng hết, ngươi biết ở đâu còn nữa không?
Trương Hắc Ngưu hỏi đến dược vật của Đạo giáo đại thừa.

- Vâng, thuộc hạ biết, Đạo giáo đại thừa trải rộng khắp thiên hạ, nhưng phải tìm được bọn họ mới có được bí dược, nhưng phương thuốc rất thần bí, người bình thường khó thể nào biết được.
Chu Bất Đồng quyết định bán đứng Đạo giáo đại thừa, Trương Hắc Ngưu khẽ gật đầu, sau này gặp người của Đạo giáo đại thừa thì phải đoạt dược vật ngay.

Đúng lúc này vẻ mặt Trương Hắc Ngưu chợt kỳ quái giống như phát hiện ra thứ gì đó, mặt đất chợt chấn động, có tiếng móng ngựa từ trong khe núi truyền ra.

- Triệu tướng quân đã quay lại.
Bạch Kim Nguyệt kêu lên.

Vân Quan Nguyệt lại lắc đầu nói:
- Không phải....Nghe tiếng vó ngựa dồn dập, không phải do nhóm Triệu Nhất Hợp mặc khôi giáp có thể phát ra, hơn nữa số lượng cũng khác biệt, phương pháp điều khiển cũng khác biệt.

Triệu Nhất Hợp sẽ hợp thành quân trận, như vậy tiếng vó ngựa sẽ thống nhất, mà lúc này tiếng võ ngựa lại rất rời rạc.

Lúc này người đi qua khe núi là ai? Mọi người cảm thấy nghi vấn, Chu Bất Đồng dùng ánh mắt dò xét nhìn khắp bốn phía, sao lại đến đây? Đây là khe núi Cửu Khúc Sơn.

Một ngựa cầm đầu phóng ra khe núi, người này khoảng ba mươi, một thân tơ lụa, trong tay là kim thương, hai mắt có thần, tướng mạo đường đường nhưng vẻ mặt lạnh lùng vô tình, toàn thân tràn đầy hương vị giang hồ, tuấn mã cũng như vậy, là loại ngựa quý phóng đi như bay. Nhưng sau lưng tên kia có một lá cờ mà mọi người rất quen thuộc, Trương Hắc Ngưu cũng thấy, đó là chiếc cờ mình cắm lên xe ngựa, sao lại vào tay kẻ kia.

Nhưng cũng không đúng, lá cờ kia bị Trương Hắc Ngưu sửa chữ và vẫn còn cắm trên xe ngựa, mà lá cờ của người kia lại nhỏ hơn một chút.

Vẻ mặt Vân Quan Nguyệt chợt trở nên ngưng trọng, lá cờ kia cực kỳ hoa lệ và dùng tơ vàng với sợi kim tuyến dệt thành với một phương pháp cực kỳ đặc biệt, chữ Lý ở giữa sáng lên, điều này giống như nhắc với Vân Quan Nguyệt một sự thật tàn khốc, người Bạch Long Lý gia đã đến.

Vẻ mặt Lý Phù Dung chợt trở nên vui sướng.

Lần lượt mười tám người cưỡi ngựa hiện ra rong tầm mắt mọi người, tên ba mươi tuổi chạy đầu và dùng ánh mắt lợi hại như chim ưng quét qua mọi người, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Lý Phù Dung, điều này làm Lý Phù Dung vui sướng như điên.

Mười tám người này cùng hợp lại một chỗ với khí thế thiên quân vạn mã, những mũi thương lóe lên sát ý vô tận, tuấn mã chợt sải bước vây quanh đám người Trương Hắc Ngưu.

- Đại tiểu thư, nàng náo loạn đủ rồ, theo thuộc hạ quay về.
Người cầm đầu thản nhiên nói, bên trong giọng nói có cảm giác uy nghiêm nói không nên lời.