Con mắt nào của anh nhìn thấy?
Kỳ Hàn Lâm nhìn ra phía sau, Lâm Mạn theo tầm mắt anh nhìn theo, chỉ nhìn thấy một mặt gương to toàn thân.

Lâm Mạn: “….


Con hề lại chính là cô!
Lập tức Lâm Mạn nói sang chuyện khác: “Tại sao anh muốn đưa cho tôi cái ghim cài áo này?”
Kỳ Hàn Lâm lạnh lùng nói: “Biết rõ còn cố hỏi.


“….

Nếu tôi biết thì tôi còn hỏi anh
sao?”
Kỳ Hàn Lâm một phen bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nặng nề nói: “Bởi vi cô quá nguy hiểm.


Cô quá nguy hiểm.

Trên người cô có mùi thơm lạ lùng, vô cùng mê hoặc lòng người.

Cho dù định lực anh có đủ, nhưng
đều không thể kháng cự được.

Còn những người khác thì sao?

Loại thể chất này, chỉ mang cho cô biết bao nhiêu phiền toái.

Cũng sẽ mang phiền phức đến cho anh.

Anh sẽ không cho phép bất cứ chuyện gì phát sinh ngoài tầm kiểm soát.

Lâm Mạn nói: “Nếu có thể trao đổi thì tốt ròi.


Đột nhiên cô nói ra một câu không đầu không đuôi.

Kỳ Hàn Lâm nhướng mày: “Cái gi?”
“Tôi thấy Kỳ Hàn Nguyệt thích ghim cài áo nước hoa này như vậy, hay là anh đưa cái ghim cài áo này cho cỏ ấy, sau đó đưa cho tôi một trăm vạn!” Lập tức cô lộ ra vè mặt tham tiền.

Kỳ Hàn Lâm: “….


Lâm Mạn nhìn thấy sắc mặt anh âm u, lập tức nói: “Tôi nói giỡn thôi.

Cậu chủ Kỳ, thời gian không còn sớm,
anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi xuống đây.


Nói xong, cô chuẩn bị đi.

Nhưng Kỳ Hàn Lâm lại nắm lấy cánh tay cô, kéo cô đến trước mặt mình.

Tay anh rất lạnh.

Lâm Mạn không khỏi co rúm lại một chút, đột nhiên nghe Kỳ Hàn Lâm ra lệnh nói: “Chuẩn bị tắm rửa.


Cái gì?
Bắc Bắc há miệng thở dốc, nhịn không được phát ra một tiếng kinh ngạc.

“Ai ở nơi đó.


Phía sau, thình lình truyền đến một giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.

Bắc Bắc bị sợ hãi một chút, nhưng cậu không dám động, thân mình nhỏ nhắn cuộn thành một đoàn.

Kỳ Hàn Lâm ở xa xa nhìn thấy một cậu nhóc giống như mèo con núp ở
sau tường.

Anh vừa phát ra tiếng, cậu nhóc kia sợ tới mức động cũng không dám động.


Nhìn tình hình, đứa trẻ này ước chừng năm sáu tuổi, quần áo trên người sạch sẽ bị giặt đến nỗi có chút trắng bệch, cho dù mặc quần áo cũ trên người nhưng khó có thể làm suy giảm nửa phần quý khí trên người đứa trẻ.

Con nít?
Đứa nhỏ này ở đâu tới.

Kỳ Hàn Lâm đến gần, mới vừa tới gần, anh ngửi thấy trên người đứa nhỏ này, có một mùi hương quen thuộc lạ lùng.

Mùi thơm lạ lùng này với mùi hương trên người Lâm Mạn giống nhau như đúc.

Kỳ Hàn Lâm dừng chân, trong lòng hơi nghi ngờ, anh lạnh lùng nói: “Xoay người lại.


Da đầu Bắc Bắc tê dai môt trân.

Cậu rối rắm trong chốc lát, xoay người lại.

Kỳ Hàn Lâm hơi giật mình.

Bắc Bắc có một mái tóc đẹp dày, mượt mà nhu thuận theo từng luống, làn da trắng nõn như ngọc, gương mặt non nớt cho dù mang khẩu trang nhưng cũng không khó mà nhìn ra những đường nét tinh tế.

Gương mặt phấn nộn, đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong veo xinh đẹp, đặc biệt là hàng lông mi, vừa cong vừa dày, đúng là một hàng lông mí xinh
xắn!
Một tiểu tinh linh đáng yêu như vậy, bây giờ cảnh giác nhìn anh.

Bắc Bắc vừa nhìn thấy Kỳ Hàn Lâm, cũng ngây ngẩn cả người.

Chú này lớn lên thật đẹp trai.

So với nhưng minh tinh trên TV còn đẹp hơn!
Hơn nữa, còn rẩt có khí thế!
Tuy nhiên Kỳ Hàn Lâm chỉ cần một ánh mắt đảo qua cũng đủ để kinh sợ.

Nhưng mà nghé con mới sinh không sự cọp, Bắc Bắc cũng không sợ anh, ngược lại ưỡn ngực hỏi: “Là chú kêu tôi sao?”
Kỳ Hàn Lâm nhướng mày: “Cháulà ai.



Bắc Bắc nói: “Trước khi hỏi người khác là ai, không phải nên tự giới thiệu trước sao?”
Cậu lại hỏi tiếp: “Chú tên là gì?”
Kỳ Hàn Lâm ở trước mặt cậu ngồi
xổm xuống, gằn từng chữ một: “Kỳ, Hàn, Lâm.


Kỳ Hàn….

Ngay lập tức Bắc Bắc nhận ra thân phận của người đàn ông này.

Kỳ Hàn Lâm, còn không phải là vị cố chủ trong miệng mommy sao?
BOSS lớn của Kỳ gia, Hoàng Thái Tử, cũng là anh.

.

Là Daddy đã vắng mặt 5 năm của mình.

Bắc Bắc “A” một tiếng, sau đó tò mò mà đánh giá người đàn ông.

Khó trách chú này đẹp trai như vậy!
Người cho cậu sinh ra đẹp trai như vậy, nhất định không phải người thường.