Trận mưa hè đi qua để lại vệt nước trên cửa sổ, không khí thoảng mùi bùn tanh. Biên Việt chống cằm nhìn giọt mưa đọng lại trên ngọn cây đang rung rung như sắp rơi xuống.

Chuông vang lên, cô giáo bước vào lớp, chỉ đạo học sinh dọn dẹp bàn ghế.

Trong phòng học ầm ầm tiếng bàn ghế kéo trên mặt đất. Nam và nữ phải ngồi tách nhau ra, người cao ngồi đằng sau, ai thấp ngồi đằng trước, thành tích kém cũng phải ra phía sau nên hội học sinh thể dục thể thao ngồi hết một khu dưới.

Biên Việt dọn đồ xuống góc lớp. Chẳng mấy chốc bên cạnh đã xuất hiện ai đấy, hắn nghiêng đầu nhìn, đối phương cười hì hì gọi “anh Việt”.

Biên Việt chẳng thấy buồn cười, cầm bút ném cậu ta, môi nhếch lên: “Biến.”

“Chỗ của Phương Ninh Trí ở bên trên cơ mà, sao lại xuống dưới rồi.”

Giọng cô giáo vang lên. Một bàn tay trắng trẻo kéo ghế bàn trên bàn Biên Việt đang ngồi ra. Áo sơ mi trắng, váy đen, mùi mưa trong không khí bị thay thế bằng hương thơm gì chẳng rõ. Biên Việt bất giác ngẩng lên nhìn nữ sinh chuẩn bị ngồi phía trước mình.

Hắn nghiêng đầu nhìn dây áo lót hồng nhạt ẩn hiện sau lớp áo sơ mi.

Phương Ninh Trí là lớp trưởng, lại còn là học sinh giỏi thì không nên ngồi phía dưới. Cô giáo định phản đối thì nghe thấy Phương Ninh Trí nói: “Cô ơi, em ngồi đây chỉ bài cho bạn dễ hơn.”

Mí mắt Biên Việt cụp xuống. Phương Ninh Trí là con cưng của các giáo viên nhưng lý do thì vẫn hợp lý nên cuối cùng vẫn được đồng ý.

Trên lớp, lúc nào Biên Việt cũng nằm bò ra ngủ. Phương Ninh Trí thỉnh thoảng đứng dậy phát biểu, lúc ngồi xuống, lại hơi quay lại, thoáng nhìn qua đằng sau cũng chỉ thấy cái gáy của hắn.

Giờ học sáng kết thúc, tới thời gian nghỉ trưa rồi Biên Việt vẫn còn ngủ. Học sinh trong phòng lục tục đi ra ngoài, Phương Ninh Trí chỉnh sửa lại vở ghi xong, quay xuống dưới, huých cánh tay Biên Việt: “Biên Việt này.”

Biên Việt bị đánh thức, nhíu mày, ngẩng đầu, định nổi đóa lên thì lại nhìn thấy mặt Phương Ninh Trí.

Gương mặt gầy gò, trắng trẻo, đôi mắt to tròn, nhìn có vẻ yếu đuối. Phương Ninh Trí thấy hắn tỉnh thì chìa vở ra, nói nhỏ: “Vở ghi sáng nay đây. Chiều nay có tiết tự học cậu đọc qua nhé.”

Giọng Phương Ninh Trí bị cố tình đè xuống nên hơi khàn khàn, không ngọt ngào, dịu dàng như con gái bình thường. Biên Việt chống cằm nghe Phương Ninh Trí nói, ánh mắt lười biếng đảo qua, khóe môi cong lên, nhổm lên về phía trước, nói: “Thầy Phương này, cái “giao lưu học tập” mà lần trước tôi nói không phải “giao lưu học tập” kiểu này.”

Phương Ninh Trí giật mình nhìn gương mặt Biên Việt trước mặt, trí nhớ lật lại cái ngày mà mình bị lộ bí mật, mặt cắt không còn giọt máu, để lộ màu sắc tái nhợt, yếu ớt như màu giấy.

Từ nhỏ Phương Ninh Trí đã yếu ớt, vẫn được miễn học thể dục từ tiểu học đến tận trung học, cũng chẳng cần tham gia hoạt động nào khác.

Trong mắt mọi người, Phương Ninh Trí vẫn rất ngoan ngoãn, lễ phép, thành tích tốt cũng không kiêu ngạo, lúc nào cũng dịu dàng.

Trường có lớp học bơi thì Phương Ninh Trí ngồi trong phòng đọc sách. Cái nắng mùa hè lũ lượt kéo đến. Mặt trời thiêu cháy khắp nơi, lá cây trên ngọn cũng sắp bị hơ khô giòn. Gió nóng thổi vào trong khiến Phương Ninh Trí thở dài, lấy tay lau mồ hôi trên trán rồi tiện tay lấy dây chun đen buộc túm tóc lại ra đằng sau.

Lớp bơi học vào chiều thứ sáu. Sau khi hết giờ, mọi người thay đồ, tốp năm tốp ba trở về nhà.

Trong phòng học vắng, Phương Ninh Trí nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếng ve kêu ầm trời. Một cơn gió nữa thổi qua, bóng người đang ngồi bỗng đứng dậy, dừng vài giây rồi xách cái túi to đặt bên chân đi ra ngoài.

Biên Việt thuộc đội bơi của trường, tháng sau sẽ đi thi thành phố. Sau khi tan học hắn không vội rời khỏi làn nước mà lượn vài vòng, cuối cùng nằm ngửa ra nhìn gợn sóng phản chiếu trên trần.

Mặt trời sắp xuống núi, gợn sóng lăn tăn trên trần nhà. Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi chìm sâu xuống.

Một giây… Mười giây… Hai mươi giây… Sáu mươi giây… Một trăm hai mươi giây…

Tới cực hạn, hắn trồi lên trên mặt nước. Vào khoảnh khắc ấy, bọt nước bắn lên, hắn thấy Phương Ninh Trí… và cơ thể được nắng chiều ôm lấy.

Cơ thể trắng tựa tuyết ấy như phát sáng, bờ ngực bằng phẳng khác hẳn khi mặc áo, quần bơi màu xám che chắn nơi bí ẩn, phía dưới của thân hình nữ giới nhô lên đặc trưng nam giới.

Nam nữ khó phân, là cô ấy, cũng là cậu ấy.

Biên Việt kinh ngạc, Phương Ninh Trí cũng ngây người. Cậu vốn định chờ mọi người đi hết thì bơi một chút nhưng chẳng ngờ là Biên Việt còn ở lại.

“Phương Ninh Trí!” Biên Việt từ từ bơi vào bờ, hai tay bám lên thành bể, vươn nửa người trên lên. Đường cong người thiếu niên vừa phải, màu da hơi sẫm hoàn toàn tương phản với Phương Ninh Trí. Hai người đối diện nhau, nhận ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương nhưng hình như trong mắt Phương Ninh Trí còn ẩn chứa sự sợ hãi.

Biên Việt vừa dứt lời, Phương Ninh Trí đã giật bắn cả mình như vừa tỉnh mộng, vội quay đầu lại định bỏ chạy.

Biên Việt nhảy hẳn lên bờ, gọi tên Phương Ninh Trí lần nữa nhưng đối phương lại không có ý dừng lại, vội vàng bỏ chạy.

“Phương Ninh Trí, đừng có chạy nhanh như thế, cẩn thận ngã.”

Vừa dứt lời, Biên Việt đã nghe “A” một tiếng. Phương Ninh Trí ngã rồi.

Biên Việt cười, đi đến bên cạnh Phương Ninh Trí, cúi đầu đánh giá.

Người kia cuộn mình trên mặt đất, dùng tay che chắn cơ thể. Biên Việt ngồi xổm xuống, kéo gần khoảng cách cả hai. Hắn giơ tay kéo tay Phương Ninh Trí.

Phương Ninh Trí nhắm mắt, lông mi run rẩy, mặt trắng bệch, thần sắc thảm hại như con mồi đã rơi vào bẫy rập.

Biên Việt nghiêng đầu, hỏi: “Phương Ninh Trí này, cậu là nam hay nữ vậy?”

Là buổi chiều hôm ấy, cái cây ngoài cửa in bóng xuống mặt nước bể bơi bị nắng chiều nhuộm đỏ, Phương Ninh Trí nằm trên mặt sàn trắng phau, lạnh lẽo nhìn Biên Việt lại gần mình.

Cậu nghe thấy giọng Biên Việt, cái giọng điệu mà vui vẻ khi người ta gặp họa, đối phương hỏi: “Tôi phát hiện bí mật của cậu rồi đúng không Phương Ninh Trí?”

Đúng, cậu phát hiện ra nỗi sỉ nhục của tôi.

Cậu không đáp, Biên Việt lại hỏi: “Nếu phát hiện bí mật rồi thì có phải tôi có thể uy hiếp cậu đúng không?”

Phương Ninh Trí choàng mở mắt, cơ thể run rẩy bị một vòng tay ôm lấy. Cậu tựa vào lòng Biên Việt như con rối gỗ. Hơi thở ấm áp ghé lại bên tai Phương Ninh Trí, Biên Việt nói: “Tôi rất hứng thú với cơ thể cậu, cho tôi chơi tí được không?”

Bể bơi yên ắng. Phương Ninh Trí yên lặng nhìn Biên Việt, hỏi nhỏ: “Mấy giờ?”

Biên Việt nhếch môi, nhìn Phương Ninh Trí như nhìn một con sơn dương đợi chờ bị làm thịt: “Hiện giờ luôn, lại đây đi.”