Phương Ninh Trí nhớ tới buổi chiều hôm ấy. Dưới hoàng hôn mùa hạ, thời tiết nóng bức, cậu đứng trước vòi nước giơ tay vã nước lên mặt để đầu óc tỉnh táo hơn.

Ngẩng đầu, nước mưa rơi vào trong mắt, trong giây phút ấy, dưới ánh mặt trời chói chang, cậu giơ tay dụi mắt, tầm mắt nhòe đi.

“Phương Ninh Trí à?” Có người gọi tên cậu, giọng vẻ ngạc nhiên. Người đó bước lại gần, bóng dáng mờ nhạt, cậu nghe được giọng nói có ý trêu chọc: “Sao khóc vậy?”

“Tớ có khóc đâu.” Phương Ninh Trí lắc đầu, tay che mắt: “Nước rơi vào mắt đấy.”

“Rồi rồi, lau cho nè.” Đối phương kéo tay cậu ra, đặt túi giấy khô vào tay cậu.

Phương Ninh Trí lùi về sau, nắm túi giấy khô, tiếng gói ni-lông kêu sột soạt. Cậu cố gắng mở to mắt, trong tầm nhìn mờ nhạt trước mặt, cậu thấy Biên Việt.

Cậu thích người ta trước.

Cậu biết Biên Việt tan học xong còn đi bơi nên hay trốn sau cửa bể bơi nghe tiếng nước, hoặc lén nhìn qua khe cửa.

Cậu thấy trong ánh nắng mùa hè, dưới làn nước trong veo, Biên Việt như chú chim chao liệng mà bể bơi là bầu trời của hắn.

Phương Ninh Trí còn ảo tưởng rằng một ngày nào đó mình cũng có thể trở thành con người như vậy, biến thành một chú chim dang rộng đôi cánh, bay tới vùng đất tự do.

Vì thế cậu bắt chước Biên Việt, thử tiến vào trong nước, từ từ cất cánh.

Biên Việt đứng trước làn bơi của mình, vào tư thế chuẩn bị, bả vai gồng lên. Theo hiệu lệnh phát ra, hắn nhảy ngay xuống nước. Vẫn như những lần cất cánh trước trong trí nhớ của Phương Ninh Trí, cơ thể hắn giãn ra lướt nước, những gợn sóng trở thành ngọn gió nâng đỡ hắn. Chỉ trong nháy mắt, Biên Việt đã trở thành người dẫn đầu.

Tiếng cổ vũ hò reo bao quanh, năm mươi mét cuối cùng, hắn lại gia tốc. Phương Ninh Trí bất giác đứng lên, tay nắm chặt lan can, hơi ngả người về phía trước nhìn đối phương trong làn nước.

“Người đầu tiên về đích là vận động viên ở đường bơi số ba…”

Giọng MC vang lên, Phương Ninh Trí nín thở vì căng thẳng cuối cùng cũng thở phào. Cậu nhìn chằm chằm bảng xếp hạng rồi chạy xuống dưới.

Phương Ninh Trí đi vào đường hầm dẫn ra ngoài, nghe thấy loa gọi mới từ từ đẩy cửa bước ra.

Ánh sáng chói mắt chiếu lên mặt khiến cậu lùi về sau nửa bước nhưng rồi lại dứt khoát đẩy cửa ra.

Ở bên ngoài, cậu thấy rõ được nụ cười trên mặt Biên Việt tại góc sáng nhất đằng xa ấy.

Nụ cười đó là nụ cười thuần túy chỉ có sự vui vẻ, hấp dẫn Phương Ninh Trí, khiến cậu say đắm.

Bất tri bất giác bước về phía trước, mãi đến khi có người gọi Phương Ninh Trí giật mình, hoảng sợ định đi thì thấy Biên Việt mới từ dưới nước lên bờ.

Hắn ra phía ghế nghỉ nhặt khăn lau người rồi đi đến trước mặt Phương Ninh Trí. Cánh tay ướt nước vẫy vẫy trước mắt cậu khiến nước văng tung tóe. Phương Ninh Trí nhắm mắt lại, trên vai bỗng nặng trĩu. Biên Việt tựa vào người đối phương, nói thầm: “Xuống cũng xuống rồi ngại cái gì hả Phương Ninh Trí. Đi, xuống thay quần áo với tôi, bơi bốn vòng mệt chết.”

Phương Ninh Trí như bị ôm đi, hai người tựa vào nhau, đi qua đoạn đường đến phòng thay đồ. Người đi đi lại lại rất đông, đa số là chúc mừng Biên Việt giành quán quân.

Biên Việt cười hì hì đáp lại, cái tay gác trên vai Phương Ninh Trí quơ quơ như chào hỏi.

Hội Triệu Huy cũng đến định chúc mừng nhưng vừa thấy Biên Việt kéo người vào lại dài giọng kêu, vòng qua vòng lại mấy vòng, ngó ngó nghiêng nghiêng, tôi một câu ông một câu: “Thôi thôi, người ta cần bồ chúc chứ mình là cái gì đâu.”

“Ờ nhỉ, đi thôi, ở đây làm bóng đèn làm gì.”

Phương Ninh Trí dễ ngại, xấu hổ không ngẩng đầu lên được.

Biên Việt cúi đầu nhìn cậu, lập tức giơ chân đạp vào mông Triệu Huy: “Lượn đi, không phải tị.”

Triệu huy ôm mông. Cả hội hi hi ha ha, bỏ chạy ra xa.

Biên Việt đi vào thay đồ, áo khoác vàng nhạt với quần thể thao, bộ đồ rộng rãi khiến hắn trông có vẻ cao gầy. Phương Ninh Trí ngẩng đầu.

Biên Việt nhún xuống, vòng tay sau lưng, tầm mắt ngang với Phương Ninh Trí, tủm tỉm nhướng mày: “Tôi thắng rồi Phương Ninh Trí.”

Phương Ninh Trí không tránh né, cậu đối diện với hắn, hỏi: “Cậu muốn gì?”

Câu hỏi này khiến Biên Việt ngẩn ngơ, ánh mắt rời đi. Hắn đứng thẳng dậy, hai tay sau lưng buông ra, móng tay gãi gãi lòng bàn tay, nuốt nước bọt.

Đột nhiên, hắn nói: “Tôi còn chưa nghĩ ra.”

“Vậy nghĩ ra rồi nói.” Phương Ninh Trí bắt lấy bàn tay đang bị gãi, giọng dịu dàng: “Cậu nói gì tôi cũng đồng ý.”