“Làm gì vậy? Muốn tạo phản hả?”

Thầy Cố đang ngủ lại bị tiếng ồn ngoài cửa đánh thức, mở cửa thì thấy một đám đông toàn người của đội bơi. Thầy tỉnh cả người, quát một câu. Tất cả đứng im, Triệu Huy thấy thầy đứng cô đơn mới nể tình mà hòa giải: “Không có đâu thầy, mọi người trêu nhau thôi mà.”

Thầy Cố hừ một tiếng, nhìn Biên Việt: “Cậu vừa gọi Phương Ninh Trí tôi đang ngủ cũng nghe thấy nhé, la lối làm gì, điện thoại để trang trí à?”

“Tao cũng nghe thấy…” Mấy người bên cạnh lén cười.

Biên Việt nhún vai: “Cái này em sai.”

Dù sao cũng đang đứng ở hành lang khách sạn, thầy Cố cũng không tiện nói thêm gì, chỉ giải tán mọi người: “Ngày cuối cùng rồi, đi chơi thì đi không thì ở đây phải biết điều nghe chưa.”

“Biết rồi mẹ Cố.” Một đám nam sinh dài giọng.

Biên Việt nhịn tức, lấy lại tinh thần rồi thì phát hiện Phương Ninh Trí bên cạnh đi đâu mất.

Cậu rời đi một mình, đứng tựa vào thang máy, trong đầu chỉ có ánh mắt ghét bỏ của Biên Việt nhìn Từ Ninh.

Đột nhiên cậu thấy sợ, nếu có một ngày Biên Việt cũng ghét cậu thì sao?

Hoảng sợ nghĩ vậy rồi, càng nghĩ càng thấy khó chịu. Đột nhiên cửa thang máy đang đóng chợt mở ra, Biên Việt đi vào, nhìn nút bấm rồi cười, giơ tay ấn: “Đang nghĩ gì thế Phương Ninh Trí, vào thang máy cũng không bấm tầng.”

Phương Ninh Trí nhìn hắn, không hé răng.

Hai người đi từ trong thang máy ra, cậu vẫn im lặng đi theo sau Biên Việt.

Biên Việt đi được vài bước, quay đầu lại nói, giọng khó chịu: “Sao đi cách xa thế?”

Phương Ninh Trí mím môi, dừng bước lại. Hai người cách nhau cả mét. Biên Việt xoay người, cau mày.

Im lặng mấy giây, Biên Việt bực bội mà vò đầu, bước tới cạnh Phương Ninh Trí.

“Cậu làm sao vậy?” Hắn cúi đầu hỏi.

Phương Ninh Trí không nhìn Biên Việt mà dán mắt vào bóng hai người dưới đất, giọng khàn khàn: “Đừng ghét tôi nhé Biên Việt.”

Biên Việt hít sâu, hạ giọng hỏi: “Sao tôi lại ghét cậu?”

Phương Ninh Trí lại im lặng. Lòng Biên Việt lo lắng như lửa đốt, hắn giơ tay sờ lên ngực, tay kia nắm tay Phương Ninh Trí, giọng nhũn xuống: “Tôi sẽ không ghét cậu đâu.”

Cân nhắc một chút, Biên Việt lại tiếp tục: “Tôi ghét Từ Ninh vì tôi coi nó như anh em mà nó thì không, bảo thích tôi nhưng tôi không thích, không muốn cho hy vọng nên mới mặc kệ nó.”

Phương Ninh Trí nghe Biên Việt nói vậy trong lòng càng khó chịu. Cậu nghĩ, nếu một ngày nào đó Biên Việt đột nhiên ghét mình có phải cũng sẽ coi mình như không khí vậy không.

Phương Ninh Trí cắn môi, không biết nên làm gì, rối như tơ vò. Cậu hơi hối hận khi bay đến Bắc Kinh. Không đến đây chỉ là không được gặp Biên Việt, trong lòng cũng chỉ nhớ thương thôi chứ không phải thấp thỏm lo âu như bây giờ.

Cậu nắm chặt tay, cắn răng, ngẩng đầu hỏi: “Tôi với cậu có phải đồng tính không?”

Biên Việt trợn mắt. Ánh sáng hành lang rọi rõ từng biểu cảm trên gương mặt hắn. Phương Ninh Trí nhìn chằm chằm đối phương, cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi câu hỏi ấy. Con người sau khi được thỏa mãn sẽ trở nên tham lam, muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa, không chỉ cần thỉnh thoảng quan tâm, âu yếm nữa, cậu muốn có được tình cảm thật sự.

Nhưng Biên Việt không đáp. Tai Phương Ninh Trí ù đi, cậu hơi sợ nhưng lại chợt có động lực thúc đẩy cậu nói ra hết lời.

Cậu hỏi Biên Việt: “Không phải cậu bảo tôi là con trai sao? Nên chúng ta thế này có phải đồn tính không? Có phải một trong những nguyên nhân cậu ghét Từ Ninh là vì cậu ta là con trai không?”

Những vấn đề liên tiếp được đưa ra, vẻ mặt Biên Việt từ kinh ngạc đến bình tĩnh rồi không thấy cảm xúc gì nữa. Hắn nói: “Cậu khinh thường tôi hả Phương Ninh Trí?”

Lời Biên Việt nói như một gáo nước lã dội thẳng lên đầu Phương Ninh Trí, lúc ấy cậu mới nhận ra mình vừa nói năng luyên thuyên đến thế nào.

Nhưng đã muộn rồi, Biên Việt chỉ bỏ lại câu nói lạnh lùng kia rồi quay đi.

Trên hành lang chỉ còn mình cậu đang ngẩn người nhìn hoa văn thảm. Phương Ninh Trí há miệng thở, cổ họng như nghẹn lại, đau đớn trong lòng lan rộng ra xung quanh. Cậu không hiểu tại sao thích một người lại khó khăn đến thế.

Những suy nghĩ trong đầu cứ như bão tuyết, gió xoáy, nham thạch núi lửa, đủ loại thiên tai đang tàn phá cậu từ bên trong.

Toàn thân đau đớn, chỉ muốn nói với Biên Việt rằng không phải khinh thường, chỉ là cậu lo lắng, sợ hãi không nói nên lời.

Những hoa văn thảm dần nhòe đi bởi nước mắt trào ra. Đến khi giọt lệ rơi xuống Phương Ninh Trí cũng ngồi sụp xuống.

Cậu ôm đầu gối, khóc đầy bất lực.

“Cậu khóc cái gì?”

Phương Ninh Trí im lặng. Người vừa nổi giận đùng đùng bỏ đi lại quay về kéo người đang ngồi dưới đất. Biên Việt nâng mặt cậu lên, nhìn thấy đẫm lệ trong lòng lại càng bức bối. Hắn kéo cậu vào lòng, tay vuốt ve mái tóc.

Hắn nói: “Tôi không biết chúng ta có phải đồng tính không nhưng cậu muốn làm con gái thì tôi coi cậu là con gái, muốn làm con trai thì tôi coi cậu là con trai, được chưa, hài lòng chưa?”