Biên Việt bị điệu bộ đó của Phương Ninh Trí thì bật cười, xoa đầu cậu, nói chuyện như giỗ trẻ con: “Tôi biết mà, trừ môn thể dục ra thì cái gì cậu cũng giỏi.”

Mặt Phương Ninh Trí nóng bừng, xấu hổ: “Cũng không phải thế.”

Biên Việt cười rung người. Phương Ninh Trí giơ tay đẩy hắn: “Đừng có lúc nào cũng cười tôi.”

Biên Việt phất tay, vừa cười vừa nói: “Ừ… ừ… Tôi không cười… Ha ha ha… Sao trêu cậu vui thế cơ chứ.”

Phương Ninh Trí chẳng biết trêu mình vui chỗ nào, sờ gương mặt đang từ từ ấm lên, bò dậy khỏi sô pha, chân trần chạy lên lầu bỏ quên cả dép.

Biên Việt cầm đôi dép đi phía sau.

Đến tầng hai chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên. Phương Ninh Trí nhìn về phía chiếc điện thoại đang sạc ở góc phòng, trên màn nát tươm hiện hai chữ “mẹ Phương”, lóe lên, đâm vào mắt cậu. Phương Ninh Trí đứng yên tại chỗ, không dám tiến lên.

“Ai gọi đấy?” Biên Việt đi đến phía sau cậu, vòng lên cầm điện thoại: “Mẹ cậu gọi này, muốn nghe không?” Hắn vừa dứt lời tiếng chuông đã dừng, nhưng chưa đến hai giây sau lại vang lên. Biên Việt nhíu mày, nhìn chằm chằm cuộc gọi đến, kinh ngạc hỏi: “Mẹ cậu gọi hai mấy cuộc rồi.”

Phương Ninh Trí đứng nhìn, Biên Việt đưa di động cho cậu: “Cứ nghe đi.”

Cậu cầm điện thoại đầy do dự, ngón tay chạm vào màn hình, cuộc gọi nối máy, tạm dừng hai giây cậu nói nhỏ: “Mẹ ạ.”

Mẹ Phương cũng giật mình, phản ứng lại ngay: “Ninh Ninh, con đang ở đâu.”

Phương Ninh Trí nhìn Biên Việt, cúi đầu: “Ở nhà bạn ạ.”

“Bạn nam hay bạn nữ?”

Phương Ninh Trí không đáp, mẹ Phương cũng im lặng, hạ giọng: “Ninh Ninh, lúc nãy cha mẹ sai, không nên đánh con nhưng cha mẹ cũng rất sợ con bị làm hại.”

Phương Ninh Trí đáp: “Vâng, con biết.”

“Nếu Ninh Ninh cảm thấy cha mẹ quá nghiêm khắc thì con cứ nói, sau này cha mẹ sẽ chú ý hơn.”

Cơ thể cứng còng của Phương Ninh Trí dần thả lỏng, đầu mũi hơi tê dại. Cậu im lặng. Mẹ Phương nói tiếp: “Hôm nay con cứ ở nhà bạn nghỉ đi.”

“Vâng”

“Ngày mai có cần mẹ đón không?”

“Thôi, mai con tự về.”

“Ừ rồi, mai thứ hai mẹ để đồng phục trên ghế sô pha cho con nhé.”

“Vâng.”

Nói thêm vài cậu nữa, trước khi cúp máy mẹ Phương vẫn dặn dò: “Ninh Ninh, chơi với bạn bình thường thì được, đừng quá giới hạn.”

Bỗng có tiếng phì cười vang lên. Phương Ninh Trí ngẩng đầu thì thấy Biên Việt đứng bên cạnh đang xoắn dây sạc.

Phương Ninh Trí tắt điện thoại. Biên Việt cầm lại cắm sạc vào. Cậu nhìn lưng hắn, hỏi nhỏ: “Tôi nghe điện thoại thế cậu ở bên cạnh cũng nghe được à?”

Biên Việt quay lại, đứng trước mặt Phương Ninh Trí, nắm cằm cậu lắc lắc, nói trêu tức: “Bạn này muốn hôn cậu một cái thì có tính là quá giới hạn không?”

Phương Ninh Trí lắc đầu, cũng chỉ biết lắc đầu.

Buổi tối hai người ngủ cùng nhau. Dưới tấm chăn hè mỏng, gió điều hòa có vẻ lạnh. Phương Ninh Trí ngủ một lúc thì thấy không chịu được, co tay chân, cuộn người lại. Trong lúc mơ mơ màng màng cậu thấy có nguồn nhiệt nóng bừng thì từ từ tựa vào.

Gió lạnh thổi bay mành vải, sàn gỗ phản chiếu ánh trăng. Giờ Phương Ninh Trí không thấy lạnh nữa mà bị sức nặng trên người đè tỉnh. Cậu cử động tứ chi, dần tỉnh lại sau cơn ngái ngủ mới thấy người phía trên mình.

Phương Ninh Trí bị đè không dậy nổi, giơ tay đẩy Biên Việt mấy cái cũng không động cựa. Cậu thở dài, vặn vẹo người, đầu gối đẩy đùi Biên Việt ra, ý đồ cho người lăn xuống.

Nhưng không ngờ Biên Việt lại nặng đến vậy. Cậu đẩy mạnh mấy cái đối phương không đề di chuyển. Phương Ninh Trí bất lực, nhụt chí nằm về chỗ cũ, nhìn mặt Biên Việt ngẩn ngơ.

Trong căn phòng mờ tối, mặt Biên Việt khuất bóng, chỉ lộ ra một bên. Cậu ngẩn ngơ nhìn, bất giác giơ tay, cách không khí mà tỉ mẩn vuốt ve.

Ánh trăng xuyên qua ngón tay, dừng ở thái dương hắn. Ở nơi vầng sáng ấy, Phương Ninh Trí vẽ vòng mấy vòng rồi di chuyển tới mũi, rơi xuống môi.

Người bên trên giật mình, Phương Ninh Trí vôi vàng thu tay nhưng không ngờ vẫn bị bắt lấy. Cổ tay bị đè xuống giường, hai chân bị đầu gối mở ra, vành tai bị cắn nhẹ, hơi thở ấm nóng phả lên cổ khiến Phương Ninh Trí run rẩy.

“Phương Ninh Trí làm tôi cương rồi.”

Cậu sửng sốt, há miệng th,ở dốc, đơ ra: “Tôi… Tôi không cố ý.”

Biên Việt cười, chôn mặt vào hõm vai đối phương, hít sâu.

Phương Ninh Trí cảm giác như làm việc xấu bị bắt quả tang, chẳng dám động đậy, cũng chẳng dám lên tiếng, chỉ sợ nói sai bị Biên Việt bắt lỗi cười nhạo.

Biên Việt ngửi ngửi cậu như chó con, lúc lâu sau mới ngẩng lên dán sát tai mà thì thầm: “Nằm nghiêng đi.”

Hắn xuống khỏi người cậu. Hai người nhìn nhau hồi lâu rồi nằm nghiêng người.

Quần áo mùa hè mỏng manh dán sát lên tấm lưng gầy, từ trên nhìn xuống còn có xương nhô lên.

Biên Việt dựa vào, ngậm chỗ xương ấy vào. Phương Ninh Trí run bần bật, nức nở. Tay hắn đặt lên eo cậu.