Biên Việt giơ tay, nghĩ hắn định đẩy mình ra nên Phương Ninh Trí ôm chặt lấy tay đối phương.

“Anh đừng từ chối em.” Anh nói như vậy chẳng khác nào tự chà đạp bản thân xuống mặt đất.

Nhưng Biên Việt vẫn nói: “Phương Ninh Trí, em đừng như thế.”

“Em không thể không như vậy được.” Phương Ninh Trí ôm chặt cánh tay đối phương, dán mặt vào. Anh cảm thấy bộ dạng mặt dày này của mình tựa như một con chó vậy.

“Em say rồi.”

Phương Ninh Trí lắc đầu, nói đi nói lại: “Em không say.” Biên Việt ôm lấy anh, định nói gì nhưng giây tiếp theo Phương Ninh Trí đã nhũn ra, nằm úp sấp lên người hắn, tiếng thở đều đều. Ngủ mất rồi.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn ánh đèn phòng khách le lói, hai người đứng ở cửa ra vào, hai cái bóng lồng vào nhau nhìn thân mật biết bao.

Biên Việt bế Phương Ninh Trí vào trong phòng. Anh vừa đụng tới giường đã thả lỏng tứ chi, nằm ngửa, hai má đỏ ửng, đuôi mắt cũng đỏ ửng.

Biên Việt bán quỳ bên giường nhìn anh, thiếu niên mảnh khảnh ngày nào đã nảy nở, bây giờ sẽ không ai nhầm Phương Ninh Trí nhỏ gầy khi xưa là con gái nữa.

Advertisement

Biên Việt giơ tay gạt tóc hai bên má Phương Ninh Trí ra, mơ,n trớn làn da anh. Chỉ vài giây lưu luyến ngắn ngủi rồi hắn thu tay lại. Phương Ninh Trí bừng mở mắt như đang nhìn Biên Việt, cũng như đang nhìn không trung, nói: “Người giúp em trong thang máy là anh đúng không?”

Biên Việt không đáp, Phương Ninh Trí nói tiếp: “Người đưa em về là trợ lý của em.”

“Em không cần giải thích với anh.”

“Em phải nói.” Phương Ninh Trí dựa vào hắn, tuy chỉ cách một cái gối nhưng anh vẫn muốn gần gũi Biên Việt hơn. Anh nhìn chằm chằm đối phương: “Em không muốn anh hiểu lầm.”

Biên Việt quay đi: “Em đừng nhìn anh như thế, Phương Ninh Trí.”

“Không.” Phương Ninh Trí lắc đầu. Đây chắc là lần đầu tiên Phương Ninh Trí không nghe lời Biên Việt. Anh chống tay dậy, quỳ trước mặt hắn, ôm eo, ghé sát vào đối phương.

“Em lớn rồi, có thể không nghe lời anh được rồi.” Phương Ninh Trí nói như vậy rồi lại định hôn Biên Việt. Lúc này anh tựa như một chú cún, li.ếm liế.m khóe môi Biên Việt.

Biên Việt định tránh nhưng chẳng thể kiểm soát bản thân được. Hắn nhắm mắt lại, miệng lúc nãy bị cắn hơi nhức nhẹ. Phương Ninh Trí hôn chẳng có kỹ thuật gì, chỉ vụng về mà liế.m.

Lý trí lúc này như một sợi dây, càng lúc càng căng ra.

Khi hắn cảm nhận được nước mắt rơi trên mặt mình cũng là lúc nghe được tiếng sợi tơ đứt đoạn trong đầu. Hắn mở mắt, đưa tay đè gáy Phương Ninh Trí làm nụ hôn trở nên sâu hơn.

Hai người ngã xuống giường, chăn đệm mềm mại như bông. Phương Ninh Trí bị hôn không thở nổi, nức nở, tay đặt lên vai Biên Việt.

Biên Việt dừng lại, hơi tách ra, định cho anh cơ hội thở nhưng lập tức bị ôm cổ. Hắn không kịp đề phòng, mất thăng bằng ngã đè lên người Phương Ninh Trí.

Chóp mũi kề sát, thân thể gần gũi, Phương Ninh Trí nhìn chằm chằm Biên Việt, nũng nịu: “Em tưởng anh muốn đi.”

Biên Việt không nói, chỉ đáp lại Phương Ninh Trí bằng một nụ hôn sâu, đầu lưỡi quấn quýt, dịu dàng mà liế.m hôn.

Chỉ là hôn, mà không chỉ là hôn, anh còn muốn đòi cả sự cô đơn mấy năm nay.

Phương Ninh Trí bị hôn đến nhũn cả người, cuộn đầu ngón chân, bất giác dựng đầu đối cọ Biên Việt. Biên Việt tạm dừng, hơi tránh khỏi cái chân hư hỏng của Phương Ninh Trí.

Nhưng không ngờ Phương Ninh Trí bắt đầu ra tay. Lòng bàn tay ấm áp tiến vào bên trong vạt áo Biên Việt, vuốt ve bụng dưới rồi lại lần xuống. Khi tay bị Biên Việt nắm lấy thì anh tròn xoe mắt, nhìn hắn đầy vô tội: “Anh cầm tay em làm gì?”

Biên Việt híp mắt nhìn gương mặt ngây thơ kia mà đau đầu. Hắn hỏi: “Em muốn làm gì?”

“Em muốn lên giường với anh.” Biên Việt thẳng thắn.

Biên Việt trố mắt, tay đang cầm tay Phương Ninh Trí thả lỏng ra. Tìm được thời cơ, Phương Ninh Trí nhanh chóng thăm dò rồi vui vẻ: “Anh cương rồi.”

Mặt Biên Việt đờ ra vài giây rồi hắn cong môi, vẻ mặt ngày trước lại xuất hiện. Hôn thật mạnh lên môi Phương Ninh Trí, nhay cắn rồi đè giọng xuống, hắn nói: “Đây là em gây sự nhé Phương Ninh Trí.”