Nụ hôn vẫn tiếp tục, từ buổi ngày vắng mây đến lúc hoàng hôn nhuộm vàng cả bầu trời.

Đột nhiên tiếng sấm vang lên khiến hai người đang ngâm mình trong nước giật mình.

Phương Ninh Trí hoảng sợ ngẩng đầu nhìn giọt mưa men theo kính xuống khiến nước trong bể lạnh dần khiến cậu  run rẩy. Biên Việt ôm lấy Phương Ninh Trí, chờ người ta ổn định mới đưa lên bờ.

Nhìn Biên Việt bơi ra xa vớt váy vào bờ, Phương Ninh Trí liếm đôi môi đỏ thắm đã hơi sưng lên của mình.

Toàn bộ quần áo đã ướt hết, muốn mặc cũng không mặc được. Biên Việt đưa Phương Ninh Trí vào phòng thay đồ của đội bơi. Học sinh đã tan học cả mà hôm nay cũng không có lịch tập nên không có cả huấn luyện viên. Hắn bật đèn lên. Ánh đèn trắng hơi chói mắt khiến Phương Ninh Trí đi phía sau phải nheo mắt lại.

Biên Việt đi đến trước tủ của mình, mở cửa tủ, lấy một bộ quần áo ra: “Tôi để đồ ở đây, cậu mặc tạm trước.”

Hắn đưa cậu đồng phục của mình, áo đồng phục nam quần tây, nhìn có vẻ rộng thùng thình. Phương Ninh Trí giơ hai tay nhận lấy rồi nói với Biên Việt: “Cậu quay người đi.”

Biên Việt bất ngờ rồi cảm thấy hơi buồn cười: “Cậu có cái gì mà tôi chưa nhìn không?”

Mặt Phương Ninh Trí đỏ rực như bị nấu chín, làn da cực trắng dưới ánh đèn làm nền cho đôi rặng mây hồng ấy càng nổi bật hơn. Cậu đứng bất động, ôm vai nhìn chằm chằm Biên Việt.

Ánh mắt ấy khiến Biên Việt nhớ tới con thỏ mà ngày trước giáo viên môn Sinh học đưa tới. Đôi mắt mắt tròn xoe, đỏ au, nó nghiêng đầu nhìn hắn qua song lồng sắt đầy vẻ tội nghiệp. Hắn không chịu được, nhấc chân, xoay người đi.

Vải vóc đẫm nước rất nặng. Biên Việt nghe thấy tiếng quần áo ma sát sột soạt, vừa nghe tiếng động ấy vừa nhìn vân đá trên phòng thay đồ vẻ chán chường.

Phương Ninh Trí mặc quần áo chậm lắm. Biên Việt chỉ cần mười giây là mặc xong mà cậu vẫn cứ rề rà chưa hoàn thành. Biên Việt mất kiên nhẫn nhưng cũng không quay đầu lại, vẫn nhìn về phía trước, hỏi: “Xong chưa Phương Ninh Trí?”

Giọng hắn nghe có vẻ khó chịu. Phương Ninh Trí đang vật lộn với cái khóa quần, vốn đang vội lại nghe giọng Biên Việt thì càng hoảng, chân đạp lên ống quần, mặt đất lại ướt nước nên trượt chân, bổ nhào về phía trước về phía Biên Việt.

Biên Việt chỉ thấy nghẹt cổ, suýt thì tắt thở. Hắn cầm tay Phương Ninh Trí, lôi cậu ra phía trước. Phương Ninh Trí dẫm lên ống quần đồng phục, bị kéo như kéo ròng rọc, loạng choạng cả một vòng mới ngã vào lòng hắn.

Sợ làm ướt quần áo Phương Ninh Trí vừa thay, Biên Việt buông cậu ra trước, tay phải vuốt cổ mình, cau mày: “Định giết người diệt khẩu hả Phương Ninh Trí?”

“Tôi… tôi… đâu…” Phương Ninh Trí bị dọa đến mức nói lắp.

“Thế tự nhiên cậu bóp cổ tôi làm gì?”

“Tại quần dài quá tôi bất cẩn dẫm lên, bị ngã không đỡ được mới ôm cậu.” Phương Ninh Trí chỉ vào ống quần dài vẻ đầy oan ức.

Biên Việt đánh giá cậu từ đầu đến chân, cuối cùng chỉ hộc ra ba chữ: “Đồ chân ngắn.”

Ngón chân cuộn lại dưới ống quần đã được gấp cao. Phương Ninh Trí ngượng đến mức không ngẩng đầu dậy nổi. Đúng lúc này Biên Việt đột nhiên ghé lại, hai tay vòng qua eo Phương Ninh Trí khiến cậu giật mình kêu lên: “Cậu làm gì đó?”

Biên Việt nhướng mày, ngón tay vuốt phẳng nếp quần phồng lên ở bên hông rồi trở lại đằng trước, giơ ngón trỏ kéo cái khóa bất động nãy giờ. Hắn cúi đầu, kéo khóa lên rồi nói: “Khóa bị kẹt trong nên không kéo được.”

Phương Ninh Trí cúi đầu, nhìn cái đầu như đang chôn trước ngực mình kia mà tim đập như sấm. Cậu thấy như hơi thở ấm nóng khi Biên Việt nói chuyện phả vào bụng mình khiến chỗ da ấy trở nên thật nhạy cảm. Cậu chẳng dám chuyển động dù chỉ một động tác nhỏ, cả thở thôi cũng phải thật cẩn thận.

Thời gian bỗng như chậm lại. Phương Ninh Trí như bị dày vò cảm thấy quá lâu mới nhẹ nhàng chuyển động một chút, nín thở hỏi: “Xong chưa Biên Việt?”

Vải kẹt trong khóa kéo dần bị rút ra. Khóa kéo hình chữ nhật từ từ chạy lên trên, âm thanh chuyển động mượt mà làm người ta sung sướng. Nhưng Biên Việt cũng không vội vàng, hắn vẫn giữ tư thế ấy, thậm chí còn sát lại hơn, nhếch môi lên nói: “Chưa xong đâu.”

Hơi thở ấm áp khiến Phương Ninh Trí co rúm lại, hóp bụng, cố để không đụng đến Biên Việt. Nhưng hành động ấy cũng chẳng có mấy tác dụng vì Biên Việt không ngừng ghé sát lại, cuối cùng nhẹ nhàng chạm vào bụng Phương Ninh Trí.

Một nụ hôn ướt át hạ xuống như con bướm thu lấy phấn hoa.

Phương Ninh Trí sắp tắt thở tới nơi. Cậu nuốt nước bọt, rồi ngay sau đó nghe thấy Biên Việt nói: “Phương Ninh Trí này, cậu cương rồi.”

“…”

“Con gái cũng cương được à?” Biên Việt thuận miệng hỏi một câu rồi lại lẩm bẩm: “À quên mất, cậu cũng có phải con gái đâu.”

Phương Ninh Trí thở gấp. Cậu cắn môi, đôi chân run rẩy. Cậu cảm thấy mình nên nói gì đó nhưng đầu lưỡi run lên rồi lại chẳng nói được câu nào.

Biên Việt lại hôn cậu, ngón tay kéo áo sơ mi lỏng lẻo ra. Đôi môi đặt những nụ hôn ẩm ướt lên chiếc bụng phẳng nhóm lên ngọn lửa tìn,h dục khiến Phương Ninh Trí bối rối, bất an vô cùng.

Cậu muốn trốn nhưng phía sau là vách tường. Phòng thay quần áo đã hẹp, hai người họ một đứng một ngồi, hôn nhau là chơi với lửa, mà trái tim thiếu niên cũng lại là một ngọn lửa bất định.

Biên Việt hôn càng sâu hơn. Đầu lưỡi dạo chơi trên làn da. Hắn nghiêng đầu, răng nanh ma sát trên xương hông mảnh khảnh khiến những đóa hoa đỏ nở rộ trên làn da trắng trẻo. Hai chân Phương Ninh Trí nhũn ra, dựa người trên vách tường, cậu không kiềm chế nổi nữa, để những tiếng rê,n rỉ tràn ra khỏi đôi bờ môi.

Biên Việt ngẩng đầu, trong đôi mắt sáng trong của hắn phản chiếu lại gương mặt của Phương Ninh Trí.

Hắn yên lặng vài giây rồi từ từ đứng dậy, tay phải ôm lấy eo Phương Ninh Trí, mặt dán mặt, chóp mũi cọ vành tai, thật nhẹ nhàng, thật khẽ. Hắn nghe thấy tiếng Phương Ninh Trí nức nở như khó chịu thì mỉm cười, hỏi: “Phương Ninh Trí này, đây có phải lần đầu cậu cương không? Muốn tôi giúp không? Không bắn được bị nghẹn lại khó chịu lắm.”