Theo sự xâm lấn của Biên Việt, hai chân Phương Ninh Trí mệt mỏi tách ra, để mặc dươ,ng vật t,o lớn cứ ra vào lối nhỏ ướt át. Môi âmm hộ nhỏ nhắn sưng lên. Tốc độ ma sát nhanh khiến anh vừa ngứa, vừa tê dại. Trong lòng Phương Ninh Trí sinh ra một cảm xúc kỳ lạ, anh muốn nhiều hơn, sâu hơn, muốn Biên Việt hoàn toàn chiếm lấy mình từ trong ra ngoài.

Anh ôm Biên Việt, há miệng th.ở dốc, định nói chuyện nhưng chỉ phát ra được những âm thanh rê,n rỉ. Chính anh cũng kinh hãi chính mình, nửa người dưới gồng chặt. Biên Việt nhíu mày, chỉ thấy lực mút lấy mình mạnh lên khiến hắn suýt thì bắn bên trong.

Nhịn cảm giác ấy xuống, Biên Việt chậm lại, nằm trên người Phương Ninh Trí, th.ở dốc, giọng khàn khàn: “Sao thế?”

Phương Ninh Trí hé môi, gương mặt dính một lớp mồ hôi mỏng, định nói gì nhưng chỉ biết khàn giọng mà gọi tên Biên Việt, nức nở: “Sâu hơn đi.”

Biên Việt thoáng dừng lại, nhìn Phương Ninh Trí rồi giơ tay lau mồ hôi nhỏ giọt trên gương mặt anh.

Phương Ninh Trí mở mắt, th.ở dốc: “Biên Việt, em nhớ anh lắm.”

Biên Việt đờ đẫn. Sự ngượng ngùng của người thiếu niên tựa dòng sông băng, chịu đựng quá lâu, cô đơn quá lâu và rồi cảm xúc bùng nổ thì trở thành sông lớn cuồn cuộn.

Hai người hôn nhau, làm tình, hoài niệm tháng năm, kể hết nhớ nhung, gọi tên nhau và ôm nhau thật chặt.

Phương Ninh Trí bị Biên Việt siết trong vòng tay, đâm thứ kia vào. Anh kêu lên, ngón chân cuộn lại, cắn răng th.ở dốc: “Đừng… Đừng sâu quá.”

Tay Biên Việt đỡ gáy anh, môi kề sát vành tai rồi ngậm vào. Phương Ninh Trí kêu lên, ngửa đầu, giãy dụa như muốn tránh ra.

Đôi mắt anh mở lớn, những giọt lệ chứa đầy ham m,uốn trào ra. Phương Ninh Trí nức nở khóc: “Anh đừng cắn em.”

“Anh không cắn em.” Biên Việt cong môi, một tay đỡ eo Phương Ninh Trí, một tay đè vai đối phương xuống không cho tránh.

“Nhẹ thôi, nhẹ thôi anh, cứ thế vào hết mất.”

Tư thế ngồi khiến thứ to lớn kia vào quá sâu. Phương Ninh Trí không chịu nổi, khóc lóc xin tha.

Biên Việt không dễ tính như thế. Hắn đè gáy anh, trêu tức: “Vừa rồi ai nói muốn tôi vào sâu hơn.”

“Ai cơ?” Phương Ninh Trí ngơ ngác nhìn Biên Việt như thể người vừa nói không phải anh.

Biên Việt cười nhưng cũng chẳng có ý định muốn buông tha anh.

Hắn đẩy mạnh hông về phía trước. Thứ nóng bỏng kia vào sâu tít bên trong. Phương Ninh Trí rê,n rỉ như khóc. Quá sâu. Anh luống cuống, cảm thấy có lẽ mình sẽ bị Biên Việt đâm hỏng cả người, giãy ra định trốn nhưng bị hắn nắm eo giữ lại.

“Định trốn à?”

“Hỏng mất, hu hu.”

“Không hỏng được.” Biên Việt hôn khẽ lên má anh: “Làm sao anh phá hỏng em được.” Dứt lời lại giã thêm mấy cái. Phương Ninh Trí bị thúc đến không nói nên lời, chỉ phát ra được những đơn âm không rõ từ cổ họng.

Ánh mắt nặng nề quét xuống, Biên Việt trước mắt anh như biến trở thành vô số ảo ảnh. Phương Ninh Trí giơ tay lên nhưng chỉ nắm được không khí.

Dường như Biên Việt trở thành hoa trong nước, anh không chạm được, hoảng loạn phát khóc, nghẹn ngào mà gọi tên đối phương.

Biên Việt ghì chặt anh vào lòng, thú,c mạnh về phía trước, vào sâu trong. Lồ,n,g ngực Phương Ninh Trí phập phồng, run lên bần bật. Anh đấm vào vai Biên Việt. Việc thở mạnh khiến anh kiệt sức, mệt mỏi đón nhận sự tấn công của Biên Việt, cơ thể rệu rã.

Biên Việt đỡ lưng anh, thì thầm: “Không mang bao, bắn vào trong em sẽ có thai không?”

Phương Ninh Trí lắc đầu, nói đứt quãng: “Không biết, chắc không đâu.”

“Chắc?”

Biên Việt hỏi lại nhưng vẫn rút ra. Phương Ninh Trí sợ đến run rẩy, giơ tay lên sờ rồi ấn thứ to lớn, nóng bỏng kia vào, giọng khàn khàn: “Đừng… Cứ… cứ bắn bên trong đi.”

Yết hầu Biên Việt run lên. Phương Ninh Trí ngẩng lên, trong đôi mắt đẫm lệ chỉ có bóng hình Biên Việt. Anh khóc, nói: “Em muốn anh.”