Biên Việt nhìn cuộn chăn đang ti hí trên giường, lại gần, nửa quỳ, định kéo chăn ra nhưng không kéo được, bất đắc dĩ nói: “Em không thấy bí à?”

Phương Ninh Trí phun một chữ ra: “Có.”

Biên Việt nghe xong thì phì cười: “Ra đi, anh không bảo em đi đâu.”

“Đừng có lừa em.”

“Anh không lừa em.”

Mấy giây sau, chăn từ từ bị kéo xuống, Phương Ninh Trí ló ra nhìn Biên Việt.

Biên Việt còn chưa mặc quần áo. Cơ thể thuở thiếu niên và hiện tại chồng lên nhau, những đường cong như tác phẩm điêu khắc ở những buổi triển lãm. Phương Ninh Trí cắn môi, vươn tay, đến khi nhận ra lòng bàn tay đã dán lên ngực đối phương.

Biên Việt giật mình, nhìn bàn tay đang dán lên ngực mình rồi lại nhìn chủ nhân nó. Hai người đối diện, hai mắt nhìn nhau, cuối cùng Biên Việt lên tiếng trước: “Vừa rồi sờ chưa đã à?”

Phương Ninh Trí ngẩn người, giây tiếp theo mặt đỏ lựng, lắp bắp đáp: “Không, sờ… sờ đủ rồi. À, không, ý em không phải thế.”

Vai Biên Việt rung rung, hắn vừa cười lắc đầu: “Sao trêu em vẫn vui thế chứ.”

Phương Ninh Trí nhìn nụ cười của Biên Việt mà ngẩn người. Anh quên mất mình định nói gì, bàn tay đặt trên ngực hắn hơi khum lại, bên dưới là trái tim Biên Việt, từng nhịp từng nhịp nảy lên, dường như chỉ cần anh hơi xiết tay lại là có thể nắm trọn nó.

Phương Ninh Trí bất giác cũng cười, trườn ra khỏi chăn, giơ hai tay ôm cổ Biên Việt.

Biên Việt ngoan ngoãn cúi đầu, mặc kệ Phương Ninh Trí kéo mình vào chăn. Bọn họ nằm bên nhau, Phương Ninh Trí tiến vào trong lòng Biên Việt, cố gắng nghe nhịp đập trái tim hắn.

Tiếng tim đập quen thuộc, Phương Ninh Trí lẩm nhẩm đếm, cố để nhịp thở của mình đuổi kịp hắn.

Im lặng một lúc lâu, Biên Việt đang ôm Phương Ninh Trí nói nhỏ: “Anh thấy em trên thời sự, trong một buổi họp báo. Em trả lời câu hỏi đầy tự tin, quyết đoán. Phương Ninh Trí này, sao em trở nên giỏi như thế chứ.”

Cơ thể Phương Ninh Trí cứng đờ, nhịp thở tán loạn. Anh nghiêng người nghe, lại muốn nhìn mặt Biên Việt, đang vặn mình thì bị Biên Việt ôm chặt lấy.

Hắn ôm lấy anh từ phía sau, chôn mặt vào lưng anh, hít sâu rồi nói: “Lúc ấy anh đã nghĩ, em tuân thủ lời hứa rồi, còn anh thì không.”

Phương Ninh Trí há miệng thở, cổ họng đau đớn, anh nói, giọng khàn khàn: “Đây là nguyên nhân anh không tìm em sao?”

Biên Việt không lên tiếng, Phương Ninh Trí lại hỏi: “Anh trở nên hèn như vậy từ khi nào? Bởi vì lý do ấy thôi mà lâu như vậy rồi anh cũng không thèm liên lạc với em?” Phương Ninh Trí cắn răng, nghẹn ngào: “Thật ra em biết chuyện của anh, Triệu Huy kể.”

Biên Việt cười khẩy, tự cười nhạo bản thân. Hắn nói: “Ba mất, công ty cũng phá sản, nợ biết bao nhiêu tiền. Lúc ấy anh còn ở New York, không có tiền đi học, cũng không có tiền thuê nhà, bị chủ nhà đuổi ra đường. Mùa đông năm đó lạnh, tuyết rơi dày, anh kéo vali đi trên đường, nơi nơi trắng xóa, chẳng nhìn thấy gì, không thấy người, cũng không thấy được tương lai. Anh thấy mình quá nhỏ bé, chẳng phải là cái gì, còn chẳng bằng cả người thường thì có tư cách gì đến tìm em.”

Phương Ninh Trí trong vòng tay hắn giãy dụa, quay lại muốn đối mặt. Hai ánh mắt chạm nhau, rõ ràng khoảng cách đã gần như vậy nhưng Phương Ninh Trí thấy chưa đủ, tiến về phía trước, cả người như khảm vào cơ thể Biên Việt mới run rẩy nói: “Nhưng em không cần. Anh không giữ lời hứa, anh không trở nên mạnh mẽ, không bảo vệ được em, em cũng không quan tâm mà.”

“Nhưng anh quan tâm.” Biên Việt buông Phương Ninh Trí ra, xoay người nằm thẳng, ánh mắt xa xăm, buồn bã.

Phương Ninh Trí ngây người, Biên Việt hơi nghiêng đầu, tự giễu: “Buồn cười đúng không, chỉ vì cái lòng tự tôn cỏn con.”

Trầm mặc một lúc, Phương Ninh Trí lại gần ôm Biên Việt như hắn đã ôm lấy anh, ôm đầu hắn kéo vào lòng.

Anh nói: “Không buồn cười, không hề.”

Phương Ninh Trí nói, nước mắt trào ra, rơi trên mặt Biên Việt. Anh gằn từng chữ: “Em giúp anh được không, em ở bên Biên Việt. Một mình cô đơn quá, chúng ta cùng nhau… cùng nhau cố gắng trở thành người rất tốt, được không anh?”