Hà Lợi ngơ ngác nhìn họ, mãi đến khi Biên Việt quay lại kêu: “Lái xe đi bệnh viện.” Cậu mới hoàn hồn, chạy vào trong xe.

Cầm vô lăng, khởi động xe, Hà Lợi không dám thở mạnh.

Đằng sau, Phương Ninh Trí nằm ngửa, gối đầu lên gối Biên Việt, một tay nắm góc áo hắn, siết chặt.

Biên Việt cúi đầu, bàn tay to lớn kê sau gáy Phương Ninh Trí. Anh nghiêng đầu cọ mặt lên cánh tay hắn. Hình như anh đã tìm được chính mình, lại tựa hồ cũng đánh mất bản thân, anh trở thành một con chó con, mèo con được Biên Việt nuôi.

“Biên Việt…” Phương Ninh Trí liếm răng, nhắc đi nhắc lại cái tên đã khắc cốt ghi tâm từ lâu.

Biên Việt vừa “Ừ” một tiếng Phương Ninh Trí đã kéo áo hắn, nhìn chằm chằm, khóe mắt ầng ậc nước, vành mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng vậy.

Phương Ninh Trí giơ hai tay ôm chầm lấy eo Biên Việt, giọng nghẹn ngào tựa trời mưa: “Biên Việt, anh hôn em lần nữa được không?”

Bỗng nhiên xe phanh gấp, người Phương Ninh Trí bắn ra ngoài, Biên Việt kéo anh lại vào lòng.

Nửa đầu xe đã đè vạch. Hà Lợi nhìn đèn đỏ trước mặt mà thở phào. Cậu thoáng ngẩng đầu, qua kính chiếu hậu, nhìn bóng dáng hai người đang ôm ấp ở hàng ghế sau. Anh Phương ngày thường nghiêm túc, lạnh lùng hình như đã biến thành người khác, hình dung tựa chim nhỏ nép vào người cũng không quá.

Tầm mắt láo liên bỗng khựng lại, Hà Lợi rụt cổ, nghe người đàn ông phía sau nói: “Lái xe cho cẩn thận.”

Cậu vội vàng gật đầu, nói xin lỗi. Vừa lúc đèn đỏ chuyển xanh, bánh xe từ từ lăn đi. Sau khi đi qua đường lớn cậu mới ngước lên. Đèn đường chiếu vào thân xe, gương mặt trong kính chiếu hậu hơi cúi, nét lạnh lùng đuôi mày đã lặng lẽ biến mất.

Đến bệnh viện, sau khi kiểm tra bác sĩ mới nói tình trạng suy hô hấp cấp có thể xảy ra do nguyên nhân tâm lý, khi người bệnh quá lo âu sẽ sinh ra trạng thái kí,ch thích.

Phương Ninh Trí nghe bác sĩ nói cũng không ngạc nhiên. Thực ra tình trạng này đã từng xuất hiện một lần trước đây rồi.

Đó là vào một ngày sau khi mất liên lạc với Biên Việt, anh đánh vỡ một chiếc bát, mảnh vỡ văng tung tóe dưới chân. Khi cúi xuống kiểm tra, Phương Ninh Trí bị mảnh vỡ xẹt qua tay, thực ra vết xước cũng không đau đến vậy nhưng anh khóc.

Thế giới bên ngoài cũng nhòe đi trong đôi mắt ngập nước.

Ngày hôm đó… Vào ngày hôm đó, anh hốt hoảng nhận ra, có lẽ cả đời này mình sẽ chẳng thể gặp lại Biên Việt nữa.

Anh nghĩ như vậy, cảm thấy như trời sập xuống. Đứng cạnh đống bát vỡ, Phương Ninh Trí khóc đến mức không thở nổi, tựa như hôm nay.

Khi bác sĩ giải thích tình trạng bệnh, anh đang ngồi còn Biên Việt đứng đằng sau. Bác sĩ nói xong, nhìn cả hai rồi nói với Biên Việt: “Bệnh nhân xuất hiện tình trạng như hôm nay là cực kỳ nguy hiểm. Phải nhớ về sau không thể kí,ch thích bệnh nhân, để cảm giác suy sụp này xuất hiện nữa.”

Biên Việt vâng dạ, lúc này thì ngoại trừ vâng dạ ra cũng không nói được câu gì.

Ra khỏi phòng khám, Phương Ninh Trí có rất nhiều điều muốn nói với Biên Việt nhưng cả đường chỉ im lặng mà đi. Đến cổng lớn, Phương Ninh Trí vừa định nói gì lại nghe Biên Việt lên tiếng: “Anh có việc đi trước.”

Phương Ninh Trí chóp mắt, vẻ mặt ngơ ngác: “Anh lại đi ư?”

“Em phải chăm sóc bản thân cẩn thận.” Biên Việt cúi đầu, biểu cảm ngược sáng lờ mờ. Phương Ninh Trí nhịn nỗi đau trong lòng, cố gắng trợn mắt mà nhìn, trái tim như dao cắt ra từng miếng mà vứt đi, tình yêu nơi ấy đã thành phế liệu.

Anh nhẫn nhịn đã lâu, nhịn đến mức khó chịu, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa. Tình cảm yêu thầm lúc đầu chẳng biết từ lúc nào đã trở thành căn bệnh mạn tính đau tận xương tủy.

Anh ngẩng đầu, cố mở mắt thật to để nhìn thật rõ người trước mắt nhưng rồi lại phát hiện hắn thật xa lạ.

Phương Ninh Trí nhìn không thấu, cũng nhìn không rõ, điều này như một trò chơi đuổi bắt bất tận mà Biên Việt thỉnh thoảng sẽ bước chậm lại chờ anh nhưng phần lớn thời gian hắn vẫn… vẫn cứ bước về phía trước, về nơi gập ghềnh, xa lạ.

Anh cố gắng trở thành người giống như Biên Việt nhưng tới hiện tại mới nhận ra, tất cả dường như vô ích.

Phương Ninh Trí thấy mệt mỏi quá.

Hà Lợi đã lái xe tới. Ánh đèn xe từ xa chiếu sáng gương mặt hai người. Biên Việt thấy đôi mắt đỏ bừng của Phương Ninh Trí, bất giác muốn lau nước mắt cho anh nhưng khi đưa tay lên, Phương Ninh Trí đã tránh đi trong nháy mắt.

Khoảnh khắc Phương Ninh Trí nghiêng đầu tránh đi, Biên Việt sửng sốt.

Hắn nghe thấy Phương Ninh Trí nói: “Do em tham lam.” Tiếng nói rất nhẹ, chỉ nhẹ như vậy mà dường như đã chiếm trọn sức lực nơi anh.

“Tạm biệt, Biên Việt.”

Phương Ninh Trí nói dứt lời từ biệt thì bước qua người Biên Việt.

Ngồi vào trong xe, sau lưng áp lực nặng nề, trái tim đau đớn khó nhịn vẫn nhảy lên.

Anh ôm chặt tim, nhìn ra bên ngoài. Biên Việt đứng lại chỗ. Xe đi xa dần, bóng dáng hắn cũng dần bị bóng đêm nuốt xuống, mãi đến khi không nhìn thấy nữa.

Phương Ninh Trí trở về, mê man một đêm, hôm sau bị điện thoại đánh thức. Hà Lợi gọi tới hỏi thăm hôm nay sao anh không đi làm, anh ngồi dậy trả lời rằng có đi.

Đến văn phòng, Phương Ninh Trí vừa mở máy tính ra đã thấy trong mail làm việc đã có tài liệu gửi đến, nội dung là về chuyện khu đất. Anh bấm mở tài liệu ra rồi liếc nhìn người gửi.

Gần đến giữa trưa, có vài đồng nghiệp nó muốn ra ngoài ăn, trước khi bàn nhau còn nhìn Hà Lợi hỏi: “Hôm nay anh Phương sao ấy nhỉ, tận trưa rồi mà vẫn còn ở trong phòng làm việc.”

“Mọi người có nghe nói về công ty Thiệu Cảnh chưa?”

“Không phải là công ty hóa chất mới ra thị trường mà đã nổi đấy sao? Tôi mua cổ phiếu nhà này mà tăng giá nhanh điên lên được, định mai lại mua thêm ít đây.”

“Tôi không chơi chứng khoán.” Hà Lợi đột nhiên nói: “Anh Phương bận đến trưa là vì đang xem tài liệu công ty này đấy.”

Đang nói chuyện, cửa phòng Phương Ninh Trí mở tung, anh bước ra, liếc nhìn bọn họ, nhíu mày hỏi: “Sao còn ở đây? Mọi người không đi ăn à?”

“Có chứ, đi ngay đây.”

Mấy đồng nghiệp đứng dậy, đi ra ngoài như bị đuổi.

Phương Ninh Trí lại nhìn về phía Hà Lợi. Cậu đứng nghiêm bên cạnh anh: “Anh Phương muốn đi đâu nè?”

“Cậu gửi tài liệu này cho bên thành phố.”

“Đây là…?”

“Báo cáo về việc Thiệu Cảnh sản xuất hóa chất trái phép không đạt tiêu chuẩn an toàn.” Phương Ninh Trí đưa tập tài liệu cho cậu, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hà Lợi, nghĩ nghĩ lại nói: “Cậu mua cổ phiếu nhà họ à?”

Hà Lợi lắc đầu, bình tĩnh lại: “Chị Ngải mua ạ.”

“Vậy bỏ đi.”

“Sao ạ?”

Hà Lợi ngẩn người nhìn Phương Ninh Trí, chợt nghe anh nói: “Thiệu Cảnh có vấn đề.”

Thiệu Cảnh là công ty mà năm ngoái, khi tiếp xúc với cấp trên, Phương Ninh Trí cũng ít nhiều nghe qua mấy chuyện, nhưng đa số là về những chính sách bất đồng với dân. Việc này cũng chẳng tới lượt anh lo nên không điều tra. Cũng chính vì vậy mà anh không nghĩ rằng một công ty mới lên như vậy mà lợi ích liên quan lại quá phức tạp, sóng ngầm cuồn cuộn trong làn nước đen thăm thẳm sâu không thấy đáy.

Hà Lợi nghe lời Phương Ninh Trí, buổi chiều đi gửi tài liệu.

Tối, người bên Thiệu Cảnh mời cơm, Phương Ninh Trí từ chối.

Trời xuân mưa rơi cả ngày, hôm qua Phương Ninh Trí ngủ không ngon, đến sáng dậy cũng không tỉnh táo. Anh nhắn tin cho Hà Lợi bảo cậu đón mình muộn hơn nửa tiếng rồi lại gục xuống giường.

Nửa tiếng sau, điện thoại của Hà Lợi đánh thức anh. Phương Ninh Trí thở dài, mở chăn xuống giường.

Hà Lợi chờ bên dưới đến mười phút mới thấy Phương Ninh Trí đi ra khỏi tòa nhà. Cậu dập thuốc lá trong tay, vỗ vỗ quần, đi đến cạnh xe, tiện tay mở cửa sau.

“Anh Phương ăn sáng chưa, em mua tào phớ này.”

“Không có hứng.” Phương Ninh Trí vào trong xe, tựa cửa sổ, nhắm mắt lại: “Anh ngủ thêm một lúc, đến nơi gọi anh.”

“Vâng, vâng.” Hà Lợi cũng không mời nữa.

Dọc đường đi chỉ có tiếng mưa gõ lên cửa kính. Anh cảm thấy mình như đang trên một con thuyền nhỏ. Xe lúc đi lúc dừng, thân thuyền lắc lư chao đảo.

Đầu hình như càng ngày càng nặng, cơ thể rét run, anh cuộn mình lại, thấy khó chịu, bứt rứt, định bảo Hà Lợi lái chậm thôi.

Đúng lúc này xe phanh gấp lại. Anh mở mắt ra, chưa kịp phản ứng lại đã nghe Hà Lợi hô to rồi quay ngược đầu xe lại, tránh được cú va chạm của xe tải, đâm thẳng về phía hàng rào.