Nếu thật sự có cỗ máy thời gian, hắn muốn trở về năm mười tám tuổi, trở về mùa hè năm ấy, bầu bạn với Phương Ninh Trí.

Chào từ biệt cảnh sát Trương ở ngã tư đường. Đầu xuân lạnh lẽo, gió lớn, lá khô rơi lả tả, ánh sáng từ ngọn đèn đường le lói, Biên Việt ôm tay, cúi đầu chôn mình trong bóng đêm.

Hắn rảo bước, định đi lên đằng trước gọi xe, về sớm một chút.

Tắc xi vừa dừng lại trước khách sạn đã nghe thấy tiếng báo cháy. Hắn nhảy xuống xe, chỉ thấy đám người chen chúc trước cửa, vì trời tối, một số còn đang mặc đồ ngủ.

Biên Việt chen vào, túm một người hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Trong khách sạn cháy, bây giờ bên cứu hỏa đang sơ tán người đấy.”

Biên Việt trố mắt, ngẩng lên nhìn bên trên khách sạn đang bốc khói xám ra ngoài. Người tứ phía hoảng loạn, còi xe cảnh sát và xe cứu thương lẫn lộn. Biên Việt đứng trong đám người, hoang mang mà nhìn hết thảy, đẩy từng người một ra, lớn tiếng gọi tên Phương Ninh Trí.

Không ai đáp lại, hắn không tìm thấy Phương Ninh Trí.

Biên Việt ôm ngực, lại lớn tiếng gọi thêm lần nữa. Đột nhiên điện thoại rung lên, hắn đứng phắt dậy, bấm nghe máy.

“Tao không ngờ mày có một chân với thư ký Phương đó.”

Biên Việt đứng trong đám đông, bên kia đường dây im ắng đối lập hẳn với bên này. Hắn nghiến răng nghiến lợi, thái dương nổi gân xanh, gắng hết sức kìm nén hơi thở dồn dập: “Mày muốn làm gì?”

“Tao ghét nhất thể loại ăn cây táo rào cây sung đấy.”

Nhân viên mặc đồng phục đi tới, đẩy vai Biên Việt: “Anh đừng đứng đây, ra ngoài đi.”

Biên Việt nghiêng nghiêng ngả ngả, người như đi mượn vậy, bị đẩy một phát, chống đầu gối, ngồi xổm xuống. Hắn cúi đầu, hạ giọng xuống thật thấp, nặng nề nhắc lại: “Ông… định làm gì?”

Phương Ninh Trí nghe thấy tiếng báo cháy mới đi ra khỏi phòng, hòa vào đám người, xuống dưới. Lúc ấy chưa tìm được nguyên nhân đám cháy nên mọi người rất hoảng loạn, lúc đi xuống dồn đống lại với nhau. Phương Ninh Trí đứng ở cửa thoát hiểm, nhìn đám người bên dưới, trong đầu chỉ nghĩ may mà Biên Việt đi ra ngoài, không gặp phải chuyện này.

Tất cả đều lần đầu tiên gặp phải sự việc thế này, tất cả đều hoảng loạn. Đám người chen chúc cuối cùng cũng được sơ tán. Mọi người cùng nhau đi xuống, lúc ra khỏi cửa anh nghe thấy có người gọi mình. Phương Ninh Trí quay đầu lại, trên gáy bị đập một phát, mất ý thức.

Phương Ninh Trí mơ màng tỉnh lại, trong ý thức bị đánh ngất cũng lờ mờ cảm giác mình bị bắt cóc, thủ đoạn dã man hệ như vụ tai nạn xe cộ.

Mở mắt ra, ngọn đèn trên đầu rọi thẳng xuống, ánh sáng chói lòa kích thích nhãn cầu khiến anh lại nhắm nghiền hai mắt. Chợt có người gọi: “Thư ký Phương.”

Phương Ninh Trí hơi nheo mắt lại, qua khe hở nhỏ thấy được mặt đối phương, đôi môi khẽ nhúc nhích: “Trương Mậu à?”

Anh đã gặp qua người trước mắt, cả hai bữa tiệc gặp Thiệu Cảnh người này đều xuất hiện, nói không nhiều nhưng ánh mắt lúc nào cũng u ám.

Phương Ninh Trí nhìn Trương Mậu, thấy mặt gã bị thương mới nhíu mày.

Trương Mậu kia cảm nhận được ánh mắt của anh mới nở nụ cười độc ác: “Vẻ mặt gì đó thư ký Phương? Làm như không biết vết thương trên mặt tôi là do ai đánh ấy vậy?”

Phương Ninh Trí im lặng. Trương Mậu đánh giá anh, thò tay ra bóp cằm, ghé lại gần, thấp giọng: “Hai thằng đàn ông ở với nhau đúng là khó tin, tởm lợm.”

“Cút.” Phương Ninh Trí quay đầu, phun ra một chữ.

Vừa dứt lời, một bàn tay đã hạ xuống, đầu anh lệch sang một bên, nửa bên mặt nhanh chóng hiện lên dấu tay sưng đỏ.

Phương Ninh Trí nhắm mắt lại, ký ức chồng chéo lên nhau, tranh cãi thời thiếu niên, cái bạt tai của cha mẹ, và cả người trong mơ kia đến cứu mình.

Anh nhớ Biên Việt quá.

“Lại đây.”

Trương Mậu túm vai anh, kéo dậy.

Phương Ninh Trí bị ép ngẩng đầu, lúc này mới nhìn rõ xung quanh, là ở trong một bể bơi.

Vắng tanh, ngọn đèn ở nơi trống trải này trở nên chói mắt. Làn sóng nước nhẹ nhàng lưu động. Phương Ninh Trí nhìn bể nước, chưa kịp phản ứng lại đã bị Trương Mậu đẩy mạnh xuống, cơ thể bị trói chặt như một món đồ vậy. “Rầm” một tiếng, anh chìm vào trong nước.

Cơ thể anh bất lực trồi lên. Làn nước nặng nề cuộn sóng rồi lại nhanh chóng biến mất. Anh chìm dần xuống. Nước bể lạnh lẽo tràn vào cổ họng khô khốc, phổi như bị tổn thương, đau muốn chết, tầm mắt vốn đã mơ hồ lại càng mờ mịt hơn.

Khi Phương Ninh Trí nghĩ hết thảy cứ kết thúc như vậy thì anh được ôm lấy, cơ thể nặng nề lao lên khỏi mặt nước. Anh nghe thấy giọng Biên Việt gọi tên mình, giọng khàn như sắp khóc.