Trong thành phố lớn, gần như chẳng cảm thấy mùa hè tới, cả mùa chỉ giấu mình trong gió lạnh phòng điều hòa ốm cả người.

Mùa hè trong trấn nhỏ đến lại cực kỳ rõ ràng, gió ướp cỏ xanh mùi mặt trời thiêu đất, tỏa hơi nóng hầm hập khiến cột điện ven đường cũng như muốn tan ra. Chim sẻ trú dưới tán lá, chó con cuộn mình dưới xe.

Bánh xe bon bon trên mặt đường nóng rẫy, khói phả ra cũng bỏng rát vô cùng.

Mùa hè tới, kỳ nghỉ hè cũng đã đến, số lượng học sinh đăng ký học bơi cũng tăng lên, Biên Việt vừa vào dạy, chưa kịp nhàn mấy hôm lịch đã kín mít.

Lớp của hắn bắt đầu lúc mười giờ. Hôm qua ngủ muộn, lại là thứ bảy nên Phương Ninh Trí cũng không dậy sớm rồi gọi hắn dậy cùng nên ai kia muộn giờ. Cũng may nhà gần bể bơi nên đi xe chưa đầy mười phút đã đến, đi qua hai con phố là đến.

Biên Việt chạy hộc tốc vào bên trong, thay đồ ra bể đã thấy mấy bạn nhỏ xếp thành hàng rồi.

“Đầu tiên chúng ta sẽ khởi động nhé.”

Hắn chỉ đạo vài bạn lớn hơn hướng dẫn các bạn nhỏ hơn khởi động còn mình thì đi ra lấy phao tập bơi hôm nay cần dùng ra.

“Thầy ơi, em giúp thầy được không ạ?”

Nghe thấy giọng nói rụt rè vang lên, Biên Việt quay lại thì thấy một bé trai mặc quần bơi hình cu Shin.

Hắn nhớ rõ cậu bé này, họ Tiêu, tên hình như chỉ có một chữ “Bảo”, ngày đầu tiên đi học bơi còn có ba ngồi bên cạnh. Cậu bé này cực kỳ cố gắng nhưng hình như không có năng khiếu bơi lội gì, nỗ lực đạp chân lắm cũng chỉ bắn nước lên chứ người thì không chuyển động. Hắn nén cười, đưa chiếc phao nhỏ cho cậu bé: “Con cầm cái này đi ra trước.”

“Vâng ạ, con cảm ơn thầy.”

Buổi học hôm nay cũng đơn giản, Biên Việt chỉ dạy căn bản. Sau khi tan học, các phụ huynh đi từ khu chờ vào đón con.

Lúc đang dọn dẹp dụng cụ, Biên Việt chợt nghe thấy giọng của ba Tiêu Bảo.

“Tiêu Bảo, hôm nay thấy sao? Bơi có vui không?”

“Vui lắm ạ, con bơi được xa ơi là xa?”

“Xa chừng nào?”

Tiêu Bảo dang hai tay biểu hiện một khoảng cách rồi nhào vào lòng ba cười khanh khách.

Biên Việt nhìn hai người rồi im lặng đặt mấy chiếc phao bên cạnh, quay người đi.

Hơn bốn giờ, học sinh về gần hết, Biên Việt vẫn còn ngâm mình dưới nước. Quản lý kêu hắn đi về sớm một chút cũng được nhưng Biên Việt vẫn nằm thẳng trên mặt nước, hai chân nhẹ nhàng đạp.

“Em bời một vòng nữa, thầy cứ về trước đi, tí em khóa cửa cho.”

“Rồi, thế để ý đừng có ngủ luôn đấy.”

Biên Việt bật cười: “Không có đâu.”

Những tia nắng của hoàng hôn xuyên thấu qua lớp thủy tinh, rơi xuống mặt nước. Biên Việt nhắm mắt lại, dần dần chìm xuống, nín thở. Tiếng sóng nước lướt nhẹ qua màng nhĩ hắn, rì rào, rì rào.

Đột nhiên, tiếng bước chân vội vàng ở đâu vọng tới, làm đứt đoạn giai điệu của nước. Biên Việt nổi lên, bọt nước văng khắp nơi. Chiều tà loang lổ nắng, người trước mặt đứng nơi nguồn sáng, trán ướt mồ hôi, thở dốc, gương mặt giữ lại nụ cười ngại ngùng thuở ấy.

“Sao em đến đây?”

“Em thấy anh hết giờ làm rồi mà chưa về nên đến tìm.”

“Kéo anh cái nào.” Nói xong Biên Việt bơi vào bở.

Phương Ninh Trí đưa tay ra. Hai lòng bàn tay chạm nhau, ngón trỏ đan chéo. Chỉ trong nháy mắt, anh bị túm vào trong nước.

Cơ thể chìm xuống nhưng lại được một đôi tay mạnh mẽ giữ chặt lấy. Giây tiếp theo, đôi môi cảm thấy ấm áp, hơi thở giao hòa, hương vị của Biên Việt ùn ùn kéo đến.

“Em mặc quần gì đó? Sao không cởi được?” Biên Việt sờ loạn quanh hông anh, ghé sát lại bên tai hỏi.

Phương Ninh Trí nuốt nước bọt, kèo tay hắn đến bên eo mình: “Khóa kéo ở đây này.”

“Quần áo bây giờ đúng là…” Biên Việt lầm bầm, hỏa tốc kéo khó,a quần đối phương.

Ngón tay vừa đi vào đã cảm nhận được ướt nóng bên trong. Biên Việt cười, ngón tay chọc vào trong khiến Phương Ninh Trí rên khẽ.

“Sao Phương Ninh Trí ướt nhanh quá vậy nè?”

Phương Ninh Trí nước nở, cơ thể run rẩy vì dị vật xâm lấn, cổ họng phát ra những âm thanh không rõ. Đột nhiên, vai anh bị đè lại, cả người chìm xuống. Biên Việt siết Phương Ninh Trí trong vòng tay, tựa vào bên tai, thì thầm: “Có người đến đây.”

Bên dưới nước như thế giới chỉ có mình mình, tiếng nói chuyện cũng trở nên thật nhỏ, thật nhỏ. Anh hơi cuộn mình lại, ngửa đầu lên. Ánh sáng mờ nhạt dừng trên mặt nước, anh giơ tay lên chạm, đầu ngón tay va phải eo Biên Việt.

Quản lý quay lại vì quên đồ, lấy xong rồi định đi nhưng lại vòng ra bể bơi nhìn một cái, quả nhiên Biên Việt vẫn còn đang ngâm mình ở đấy.

Quản lý bước lên mấy bước, Biên Việt đờ người, cao giọng nói: “Thầy đi trước đi đừng có giục em.”

“Cậu cũng biết là tôi giục cậu đấy, về đi, bơi nữa da nhăn nhúm hết bây giờ.”

“Em biết rồi.” Biên Việt đáp lại, vừa thấy quản lý ra khởi cửa thì thở phào, quay người lặn xuống, kéo cái kẻ đang chọc chọc sau lưng mình lên.