Châu Tiềm gọi điện tới, hỏi Lục Tây Lăng khi nào thì đến công ty.

Hành trình hôm nay không cần đến Châu Tiềm, thế nên Lục Tây Lăng bảo anh ta ở lại công ty chờ chỉ thị, chuẩn bị cho buổi họp chiều.
Lục Tây Lăng nâng cổ tay xem đồng hồ, còn mười lăm phút nữa là đến giờ họp.
Đó không phải là cuộc họp đặc biệt quan trọng, Lục Tây Lăng chỉ cân nhắc một lát, rồi bảo Châu Tiềm gọi phó tổng đến chủ trì thay, sau đó chỉnh sửa lại biên bản cuộc họp và nộp lên là được.
Châu Tiềm lại hỏi: “Vậy còn buổi tiệc rượu tối nay ạ…”
Lục Tây Lăng không kiên nhẫn nữa, lúc này, tinh thần chuyên nghiệp của anh đang bị quấy phá, sự tra tấn vì chuyện bỏ họp để làm việc riêng trước nay chưa từng có đã đủ khiến anh khó chịu rồi, vậy mà Châu Tiềm còn muốn đổ thêm dầu vào lửa.
“Chuyện buổi tối để tối nói sau.”, anh bực bội cúp điện thoại.
Hạ Úc Thanh loanh quanh mãi một lúc lâu trong nhà tắm.
Ở quê cổ hủ, kinh nguyệt là chuyện mà hầu hết mọi người đều che giấu, dường như đó là một điều cấm kỵ tuyệt đối.

Đến Nam Thành, ở cùng các bạn một thời gian, phát hiện ra họ đều vô cùng thản nhiên, cô cũng học họ thái độ thoải mái khi đối mặt với chuyện này.
Nhưng tình huống hiện tại thì khác… Còn chuyện gì xấu hổ bằng chuyện đến nhà trưởng bối, trong lúc tắm lại phát hiện ra kỳ s1nh lý tới trước một ngày?
Đặc biệt, vị trưởng bối này lại là người cô cực kỳ tôn trọng và cảm kích.
Hôm nay đúng là một ngày đen đủi của cô.
Phía phòng tắm có tiếng mở cửa.
Lục Tây Lăng ngẩng đầu liếc nhìn, Hạ Úc Thanh xuất hiện ở góc quẹo gần hành lang, trong tay cầm bộ quần áo bẩn của cô.
Lục Tây Lăng chỉ cho cô phòng giặt ở ngay cạnh phòng tắm.
Vốn dĩ Hạ Úc Thanh định hỏi anh có túi nilon to hay không, để cô gói quần áo mang về, “Sợ là một lúc nữa phơi cũng không khô được…”
“Dùng máy sấy.”
Hạ Úc Thanh không muốn gây phiền toái cho người khác, ngoài những chuyện đặc thù ra, thì hầu như Lục Tây Lăng sắp xếp thế nào, cô cũng nghe theo thế ấy.
Cô gật đầu, đi đến phòng giặt quần áo.
Đó là một gian phòng không quá lớn, chỉnh thể sơn một màu trắng, bên trong kê máy giặt, máy sấy, và bàn cầu là, còn có một cái tủ quần áo, treo mấy chiếc áo sơ mi trắng trông như mới được là xong còn chưa kịp cất vào tủ.

Đưa mắt nhìn kĩ, mấy chiếc áo cùng kích cỡ, nhưng chất liệu, tông màu, thiết kế cổ áo và cổ tay áo, đều có một chút khác biệt.
Trong không gian ngập tràn một mùi hương mát lạnh, giống với mùi hương cô vẫn hay ngửi thấy trên người Lục Tây Lăng.


Bất chợt cô có cảm giác đường đột như thể mình đang xâm phạm lãnh địa của người khác, liền vội vàng mở máy giặt ra, nhét quần áo vào.
Máy giặt ở trường là loại chạy bằng đồng xu, cấu tạo khác loại máy giặt cửa trước này, nhưng thao tác thì tương đương.

Điều khiến cô bối rối là mấy vấn đề rất nhỏ.

Có điều cô ngại hỏi Lục Tây Lăng, bèn quyết định tự mình mày mò.
Cô rút điện thoại ra khỏi túi quần, lúc đang gõ chữ thì chợt nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa.
Lục Tây Lăng đi tới, liếc mắt vào bên trong rồi hỏi: “Biết dùng không?”
“Có một số chỗ không biết ạ.”
Lục Tây Lăng đi vào, “Chỗ nào?”
Hạ Úc Thanh chỉ vào hộp viên giặt và chai nước giặt để trên kệ, “Chú Lục, bình thường chú hay dùng loại nào ạ?”
Lục Tây Lăng trầm ngâm một lát, chỉ bừa vào hộp viên giặt.
“Bỏ thẳng vào trong ạ? Có phải xé vỏ không ạ?”
“…”, Lục Tây Lăng lại chọn nước giặt.
Hạ Úc Thanh kéo ngăn nhựa ở cạnh phải của máy giặt ra, chỉ vào hai ngăn nhỏ và hỏi: “Thế đổ nước giặt vào ngăn nào ạ?”
…Làm sao mà anh biết được, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng tự giặt một cái quần áo nào.
Hạ Úc Thanh nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Lục Tây Lăng mà phải khẽ phì cười, “Để cháu tìm hiểu xem sao.”
Dựa theo kết quả tìm kiếm, Hạ Úc Thanh bỏ thẳng mấy viên giặt vào, điều chỉnh chế độ giặt phù hợp, rồi ấn nút khởi động.
Vòi xả nước bắt đầu chảy tí tách, Hạ Úc Thanh cảm thấy rốt cuộc không gian này cũng không còn im ắng như tách biệt với nhân gian nữa.
Lục Tây Lăng lại nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ một lần nữa.

Ba rưỡi chiều, vừa không gần bữa trưa, cũng chẳng gần bữa tối.
Anh đã báo không tham gia cuộc họp, bây giờ nên làm gì?
Quần áo thì đang giặt, anh không thể bảo cô về được.
Nếu đưa về Thanh Mi Uyển thì đã chẳng xảy ra chuyện này rồi.

Đỡ phải mất công suy nghĩ.
Hạ Úc Thanh nhìn về phía Lục Tây Lăng.

Anh dựa lưng vào kệ đồ, hai tay khoanh lại, trông như đang suy tư điều gì đó, mãi một lúc lâu mà vẫn không nói câu nào.
Ánh đèn vàng dịu tỏa trên dáng người cao lớn, anh khôi ngô tuấn tú là thế, nhưng gương mặt lại luôn thiếu đi vẻ ấm áp.
Hạ Úc Thanh biết tính cách của anh không giống như diện mạo thoạt nhìn của anh, lúc này, cô bất giác cảm thấy bồn chồn, không biết có nên mở lời hay không, hoặc nếu nói thì nên nói gì, đành phải im lặng đứng yên tại chỗ.
Một lát sau, Lục Tây Lăng hạ tầm mắt, anh vừa định mở miệng thì tầm mắt chợt lướt qua cổ áo của cô, hơi khựng lại, rồi nhíu mày.
Hạ Úc Thanh không hiểu, bèn cúi đầu nhìn.
Cổ áo vẫn ổn mà.
Lục Tây Lăng tiến lại gần.
Đỉnh đầu bỗng chốc tồi sầm lại.

Trong tầm mắt của cô, anh duỗi tay ra, ngón tay tóm lấy đầu dây rút ở mũ áo của cô, kéo bên ngắn xuống, cho tới khi hai bên bằng nhau, anh liếc nhìn lại một lần nữa, cuối cùng đôi mày mới giãn ra.
Hạ Úc Thanh không còn lòng dạ nào mà nghĩ nhiều về chứng ám ảnh cưỡng chế của anh.
Trái tim cô nhảy nhót như sắp lộn ra ngoài.
Anh cách cô quá gần.
Lại khiến cô nhớ đến đêm giao thừa hôm ấy.
Mùi sữa tắm trên người, mùi thơm trong phòng giặt đồ, mùi hương như tuyết đọng trên rừng của anh, cùng với mùi thuốc lá thoang thoảng, tất cả cùng bủa vây khiến cô như thiếu oxy một cách trầm trọng.
Lục Tây Lăng đang định lùi về, nhưng khi đưa mắt liếc nhìn Hạ Úc Thanh, anh lại đứng yên.
Anh đã không còn nhớ rõ vào lần đầu tiên gặp cô hồi mùa hè năm trước, cô trông như thế nào, chỉ nhớ là màu da rất đậm, ánh mắt rất sáng, còn đường nét gương mặt thế nào thì không để lại cho anh ấn tượng gì sâu sắc.
Sau này, dường như anh vẫn dựa vào đôi mắt này để phân biệt, bên cạnh anh, người có đôi mắt sáng như ánh sao, chỉ có một mình cô.
Nửa năm qua đi, màu da của cô đã nhạt đi mấy phần, lúc này nhìn gần mới biết, đôi mắt cô rất to, sống mũi cao thẳng, các nét trên mặt rất hài hòa.
Mái tóc mới gội xong rối tung, buông xõa trên đầu vai, không có dấu vết uốn nhuộm gì, đen nhánh, mềm mại.
Anh vừa nghĩ ra đề tài thì lại quên béng mất.
Máy giặt bắt đầu quay rầm rầm, lại không thể át đi tiếng thở khẽ khàng của người đang đứng trước mặt.
Lục Tây Lăng vội thu tầm mắt, lùi ra phía sau, xoay người, im lặng đi ra ngoài.
Hạ Úc Thanh thầm thở phào một hơi.
Ra khỏi phòng giặt, Hạ Úc Thanh thấy Lục Tây Lăng đang vắt chân ngồi trên sofa, chẳng biết châm thuốc từ bao giờ, kẹp bằng bàn tay đang quàng trên tay vịn ghế.
Anh liếc mắt nhìn, rồi nói: “Xem kết quả thi cuối kỳ của cô nào.”

Hạ Úc Thanh đã gửi qua rồi, nhưng nghĩ là anh muốn nghe báo cáo tỉ mỉ, cô gật đầu, đi đến ngồi xuống cạnh anh, sau đó mở khung trò chuyện Wechat với anh, tìm lại tấm ảnh kia.
“Ngồi gần chút.”, anh vỗ nhẹ mặt sofa da, “Không nhìn thấy.”
Hạ Úc Thanh nhích lại gần.
Anh khoác tay lên thành ghế, hơi nghiêng người, nhìn vào màn hình điện thoại trên tay cô.
Mùi hương quen thuộc trên người anh lại quẩn đến, động tác phóng to màn hình từ hai ngón tay Hạ Úc Thanh bỗng cứng đờ, nhưng cô nhanh chóng dùng giọng điệu bình thường nhất để báo cáo về kết quả của các môn, “…Tiếng Anh vẫn hơi kém, cháu đã cố hết sức rồi, nhưng bài thi nghe đúng là khó quá.”
“GPA xếp thứ mấy?”
“Thứ hai ạ.”
“…Lục Sênh mà tự giác được bằng một phần mười cô, tôi cũng chẳng phải sốt ruột như thế.”, Lục Tây Lăng nói ra rồi mới ý thức được, hình như mình thường xuyên lấy Lục Sênh ra để so sánh, giống một hành vi cố nhấn mạnh thân phận “em gái” hoặc người vai dưới của cô.
Điều này không khỏi khiến anh nhíu mày.
Hạ Úc Thanh nói: “Nếu muốn xin học bổng, vẫn phải đứng thứ nhất mới chắc chắn được.”
Lục Tây Lăng nhìn cô, “Có câu này có lẽ cô không thích nghe.”
Hạ Úc Thanh đáp ngay, “Chú nói đi ạ.”
“Đừng cậy mạnh, lại càng đừng vì lòng tự trọng mà đảo gốc thành ngọn[1]… Cô hiểu ý của tôi không?”
[1] Miêu tả việc đảo lộn, nhầm lẫn giữa cái quan trọng và thứ yếu.
Hạ Úc Thanh gật đầu, “Chuyện gì cháu cũng đều muốn tự mình cố gắng thử trước, nếu thật sự không làm được, cháu sẽ xin giúp đỡ.”
Lục Tây Lăng thản nhiên “ừ” một tiếng.
“Nhưng mà, tình huống như hôm nay, cháu không biết là do năng lực không đủ, hay đơn thuần là quá đen đủi nữa.”, Hạ Úc Thanh cười tự giễu.
Vừa dứt lời, cô nhìn thấy Lục Tây Lăng hất cằm về phía đầu bên kia sofa, ý bảo cô lấy cho anh cái áo khoác.
Hạ Úc Thanh lấy cái áo khoác, đưa cho Lục Tây Lăng.
Anh nhận lấy, lục trong túi áo, rút ra cái ví tiền màu đen rồi hỏi: “Có ví tiền không? Lấy ra đây.”
Hạ Úc Thanh không hiểu, nhưng vẫn nghe theo.  Cô đứng dậy lấy túi, rút ví ra, rồi ngồi trở lại bên cạnh Lục Tây Lăng.
Anh rút từ trong ngăn ví một tấm bùa bình an, đưa cho cô, “Mang theo bên mình.”
Hôm mùng Một đi chùa, vị đại sư giúp ông anh tính mệnh lại nói năm nay Lục Tây Lăng sẽ gặp chút tai họa nhỏ.

Bà nội thỉnh cho anh mấy thứ, khăng khăng bắt anh mang theo, tấm bùa bình an này được bà nhét vào ví tiền của anh.

Anh chẳng muốn nghe lời, nhưng dù sao cũng không chiếm nhiều chỗ, sau này mà không thích thì lấy ra vứt đi là được.
Có điều, chuyện vụn vặt, quay đi quay lại cũng quên luôn.
Tấm bùa rất tinh xảo, Hạ Úc Thanh cầm trên tay ngắm nghía, lại hỏi: “Có tác dụng không ạ?”
“Học chủ nghĩa duy vật chưa? Cô nói xem có tác dụng không.”
“Thế sao lại cho cháu?”, Hạ Úc Thanh cười hỏi.
“Nếu cô không thích thì vứt đi.”

Hạ Úc Thanh lập tức học theo anh mà nhét nó vào ngăn nhỏ trong ví.
Lục Tây Lăng liếc thấy một tấm ảnh trong ví của cô, ánh mắt dừng lại trên đó, anh giơ tay như muốn lấy ra xem.
Hạ Úc Thanh thoáng do dự, nhưng vẫn đưa cho anh.
Ngón tay Lục Tây Lăng kẹp lấy nếp gấp của ví, ngón cái đè lên ngăn nhựa trong suốt, anh cúi đầu nhìn.
Một tấm ảnh thẻ be bé, dính một nửa con dấu, giống như được gỡ từ một bản chứng nhận nào đó.

Trong ảnh là một người phụ nữ trẻ tết tóc hai bên, gương mặt giống Hạ Úc Thanh đến bảy phần… Đương nhiên, câu này có lẽ nên được nói ngược lại.
Hạ Úc Thanh nói: “Mẹ cháu đấy.”
“Ừ.”
“Cháu cảm thấy có lẽ một ngày nào đó sẽ tìm được bà ấy, nhưng trước lúc đấy, cháu chỉ sợ quên bà ấy mất.”, cô cười nói.
Lục Tây Lăng nhìn cô.
Gập ví lại, trả vào tay cô.

Anh đứng dậy, thuận tay dụi bỏ điếu thuốc vào gạt tàn, rồi đi thẳng về phía căn phòng ở trước mặt.
Lúc cửa mở ra, Hạ Úc Thanh đưa mắt liếc vào trong, đó hình như là thư phòng.
Cô nghe thấy có tiếng mở ngăn kéo, một lát sau thì Lục Tây Lăng đi ra.
Đi đến trước mặt cô, anh dừng bước.

Bóng dáng gần như bao phủ lấy cô, anh duỗi tay, tóm lấy cánh tay cô.
Hạ Úc Thanh sửng sốt, theo bản năng muốn rụt tay về, nhưng vẫn cố kiềm chế.
Xúc cảm ấm áp, bởi anh nắm hờ lấy cổ tay cô.
Anh cầm một chuỗi vòng đen nâu, hạt gỗ tròn, kết hợp cùng với ngọc thạch.
Chuỗi vòng này được bà nội thỉnh cho anh, nghe nói là trầm hương kỳ nam đen, kết hợp với ngọc Hòa Điền.
Lục Tây Lăng lại càng không thể đeo thứ này, để dỗ cho bà vui, anh chỉ đeo một lát trong lúc đi trên đường, vừa về là đã bỏ vào ngăn kéo.
Lúc này lại quấn ba vòng trên cổ tay Hạ Úc Thanh.
Vừa định dặn khi đeo vòng này tốt nhất đừng để dính nước, thì di động trên sofa lại đột nhiên đổ chuông.
Lục Tây Lăng buông tay, liếc nhìn cổ tay cô một cái rồi mới cầm điện thoại lên, vừa nhận cuộc gọi vừa đi ra ban công.
Chất liệu của chuỗi vòng trên cổ tay lành lạnh, nhưng làn da nơi tiếp xúc với ngón tay của Lục Tây Lăng lại nóng rẫy.
Tất cả máu trong người dường như cũng không chịu thua kém mà dồn hết về vành tai.
Hạ Úc Thanh đưa tay sờ lên vành tai giấu sau mái tóc dài, nóng đến dọa người.
Bộ đồ thể thao nhung này, có phải là hơi dày hay không?.