*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thu Xích Tây hôm nay không mặc đồng phục, nhưng quần áo cũng là đồ cũ, áo sơ mi không còn nhìn ra màu sắc gốc. Cô không ngại, Ninh Cảnh Trần càng không ngại. Chỉ cần cô có thể đi là đủ.  Thật ra có thể coi đây là lần đầu tiên Thu Xích Tây lần đầu đi ra ngoài mà không có áp lực công việc, cũng không bị khó khăn về tiền bạc.

“Đi thôi” Ninh Cảnh Trần còn chưa chào hỏi, Thu Xích Tây đã thấy anh.

Ninh Cảnh Trần hẹn Thu Xích Tây đi Trường Sơn, chỉ là anh chưa bao giờ đi phương tiện giao thông công cộng, cuối cùng người dẫn đường lại là Thu Xích Tây.

Do cuối tuần nên đường lên Trường Sơn khá chen chúc, người trên xe buýt rất đông. Ninh Cảnh Trần luống cuống chân tay đứng phía trước, thỉnh thoảng bị những người phía sau xô đẩy, hít thở cũng khó khăn. Thu Xích Tây bị ép ở phía sau, cô quay đầu nhìn Ninh Cảnh Trần, cuối cùng mới đi qua hai trạm cô đã lôi Ninh Cảnh Trần xuống xe.

“Làm sao vậy?” sau khi xuống xe Ninh Cảnh Trần hoảng hốt hỏi, lại phát hiện tay mình được Thu Xích Tây nắm nên tai đỏ lên.

“Đi thôi” Thu Xích Tây buông tay ra

Đường tới Trường Sơn không xa trường học, hơn nữa đường đang bị kẹt xe, đi bộ không chậm hơn bao nhiêu. Ninh Cảnh Trần đi theo sau Thu Xích Tây, anh không biết Thu Xích Tây có thấy xung quanh có nhiều cặp đôi cũng đi bộ như họ không.

Khoảng nửa giờ sau, hai người đến chân núi Trường Sơn.

Có nhiều dây tơ hồng cột trên nhánh cây dưới chân núi, nhìn xa xa thấy đỏ rực một mảng. Rất nhiều đôi tình nhân đã đến đây ghi lời cầu nguyện lên mảnh dây đỏ, có người còn mua các ổ khóa tình nhân để khóa ở đây.

“Cây phong trên đỉnh núi à?” Thu Xích Tây không chắc chắn nên hỏi lại, cô không nhìn thấy cây phong dưới chân núi.

“Ừ” Ninh Cảnh Trần hoàn hồn gật đầu.

Để thấy được cây phong, cần phải leo lên đỉnh núi. Trường Sơn không phải khắp núi đều là cây phong, mà trên đỉnh núi có một cây phong ngàn năm tuổi. Thu Xích Tây thường vận động nên việc leo núi với cô tương đối nhẹ nhàng. Đi được nửa đường Thu Xích Tây quay lại chờ Ninh Cảnh Trần, thấy anh cũng theo nhanh phía sau, có vẻ không mệt lắm.

Ninh Cảnh Trần nhạy bén thấy Thu Xích Tây quay lại, anh cười với cô, ánh mắt lấp lánh như sao “Cậu muốn uống nước không?”. Ninh Cảnh Trần lấy chai nước trong túi mình ra, lại lấy một bịch bánh đưa cho Thu Xích Tây.

Thu Xích Tây ngẩn người nhận chai nước, cô đã nghĩ hai người chỉ cần đi lên tới cây phong là tốt rồi.

“Còn có điểm tâm nữa” Ninh Cảnh Trần bước tới cạnh Thu Xích Tây “Đây là đồ ăn mẹ Chu làm”

“Cảm ơn, tôi không đói”, Thu Xích Tây không nhận, đồng ý đi với Ninh Cảnh Trần lên núi đã là phá vỡ quy tắc bình thường của cô.

Ninh Cảnh Trần lấy lại đồ ăn nhẹ, thấp giọng hỏi “Có phải mình làm người khác không thích không?”

Thu Xích Tây ngạc nhiên nhìn lại, suy nghĩ lẩn quẩn muốn nói mấy lần rồi thôi, cuối cùng bảo “Leo núi thôi”

Ninh Cảnh Trần phía sau cân nhắc, anh biết không phải lúc nào tỏ ra đáng thương cũng có hiệu quả.

Trường Sơn không cao, hai người mất khoảng 1 giờ để lên đến đỉnh. Trên đỉnh núi đã có nhiều du khách, hầu hết là những đôi tình nhân nắm tay nhau lên đây.

Thu Xích Tây không chú ý điều đó, cô nhìn Ninh Cảnh Trần “Tới rồi”

Cây phong chiếm gần như toàn bộ đỉnh núi, một lớp lá phong dày trên mặt đất, chân dẫm lên mềm như bông, giống như đạp lên những đám mây trên cao kia.

“Cậu đợi mình một chút”, Ninh Cảnh Trần nói với Thu Xích Tây, đi qua quầy bên cạnh bán những dây nguyện ước. Ninh Cảnh Trần mua hai cái, lấy một cây bút đưa cho Thu Xích Tây “Cái này có thể ghi một điều ước”

Mỗi người một cái, Ninh Cảnh Trần viết từ “hạnh phúc” lên đó rồi đưa bút cho Thu Xích Tây.

Cho dù là đời trước hay đời này, Thu Xích Tây chưa từng làm những điều này, cô ngạc nhiên cầm bút, cho là trên đó chỉ viết được hai chữ. Ninh Cảnh Trần nhìn hai chữ “Khỏe mạnh” Thu Xích Tây viết, ánh mắt ấm áp.

Cả hai đi về hướng cây phong ngàn năm, Ninh Cảnh Trần và Thu Xích Tây treo dây ước nguyện lên cây. Thu Xích Tây chưa từng làm điều này nên quay qua nhìn người bên cạnh xem làm thế nào. Ninh Cảnh Trần nhanh chóng lấy ra một khối gỗ ước, lấy tốc độ cực nhanh mà cột lại. Khối gỗ nguyện ước người ta bán chỉ có 21 đồng, chỉ cần cột vào đầu một dây là được. Ninh Cảnh Trần cột khối gỗ vào sợi dây của mình lại là làm từ gỗ tử đàn. Treo lên cây giống như hạc giữa bầy gà, mà bên kia Thu Xích Tây không hề hay biết, cô loay hoay tìm cách cột dây ước nguyện của mình lên cây.

“Để mình giúp cậu” Ninh Cảnh Trần tới nói nhỏ

Thu Xích Tây thả tay ra, đưa sợi dây cho Ninh Cảnh Trần, nhìn những ngón tay thon dài trắng trẻo của anh cột sợi dây lại, buộc vào nhánh cây. Sau khi làm xong thì dĩ nhiên phải chụp hình lưu niệm. Ninh Cảnh Trần lấy điện thoại di động ra, nhờ du khách đứng cạnh đó chụp giúp.

“Chúng ta đứng ở đây được không?” Ninh Cảnh Trần âm thầm dẫn Thu Xích Tây tới chỗ anh để dây nguyện ước của mình, hỏi.

“Tôi chụp nhé” anh thanh niên cầm di động của Ninh Cảnh Trần nói to

Thu Xích Tây vô thức nhìn qua mặt Ninh Cảnh Trần. Cảnh này được anh chàng chụp ảnh chụp lại. Mặt sau miếng gỗ tử đàn nếu cố tình nhìn kỹ sẽ thấy: có tên hai người được khắc trên đó, có một hình trái tim ở giữa.

Ninh Cảnh Trần thỏa ước nguyện, tâm trạng lúc xuống núi cực kỳ tốt, mặt đầy ý cười.

Vừa xuống núi, điện thoại của Thu Xích Tây đổ chuông, người hàng xóm dưới lầu gọi “Tiểu Thu, cháu mau tới bệnh viện, mẹ cháu xảy ra chuyện rồi”

Tim Thu Xích Tây như ngưng đập, cô lập tức cúp điện thoại, chạy về hướng bệnh viện. Ninh Cảnh Trần theo Thu Xích Tây lên taxi. Chất lượng điện thoại của Thu Xích Tây không tốt nên vừa rồi giọng chủ nhà rất vang, Ninh Cảnh Trần nghe rõ nội dung.

“Cậu đừng lo lắng quá, dì sẽ không có việc gì đâu” Ninh Cảnh Trần mím môi, nắm tay Thu Xích Tây an ủi.

Thu Xích Tây theo bản năng hất tay Ninh Cảnh Trần ra, kiếp trước mẹ cô không có chuyện gì, nếu hôm nay mình không đi ra ngoài… Không phải cô đem trách nhiệm đổ cho Ninh Cảnh Trần, Thu Xích Tây chỉ tự trách mình, trong lúc này cô không thể chấp nhận điều đó.

Hai người chạy như bay tới bệnh viện, chủ nhà đang đợi Thu Xích Tây ở trước cửa phòng bệnh. “Mẹ cháu té trên cầu thang xuống, cũng may người không có việc gì lớn, chỉ có mấy chỗ xương sườn bị bầm tím, không cần lo quá”

Thu Xích Tây hít sâu một hơi, đẩy cửa vào.

Chương Minh Hủy đã ngủ, có lẽ do tiêm thuốc an thần. Thu Xích Tây không dám dộng vào mẹ, cô chỉ ngồi xuống nhìn chăm chăm vào mẹ trong sự bàng hoàng. Một lát sau, Thu Xích Tây mới đứng dậy đi ra ngoài tìm chủ nhà “Cô, tiền thuốc men cháu sẽ gửi lại cô”

“Không gấp, cháu cứ lo chăm sóc mẹ trước đi” chủ nhà xua tay, bà cũng nhìn Thu Xích Tây lớn lên, biết cô cũng không dễ dàng gì.

“Mẹ cháu…”

“Hôm nay thời tiết đẹp, mẹ cháu có vẻ muốn đi ra ngoài, không biết người nào đáng chết ném rác bừa bãi ngoài hành lang, mẹ cháu bị trượt chân” nhắc tới đó chủ nhà hết sức tức giận.

Hai người nói được vài câu, chỉ nhà vội vàng trở về.

Chương Minh Hủy vẫn nằm trong phòng bệnh, mặc dù vết thương không nghiêm trọng, Thu Xích Tây không muốn mẹ xuất viện nhanh, nhân cơ hội này kiểm tra sưc khỏe một lần luôn.

“Vừa rồi… xin lỗi”, giọng Thu Xích Tây nghẹn nghẹn, mắt đỏ hoe.

Ninh Cảnh Trần lắc đầu “Dì không sao là tốt rồi”

Anh chỉ biết qua hoàn cảnh gia đình Thu Xích Tây nhưng anh không ngờ mẹ cô lại bệnh nặng vậy. Chương Minh Hủy sắc mặt tái nhợt, gầy trơ xương, vừa nhìn là biết bà bệnh quanh năm.

“Cậu về trước đi”

Ninh Cảnh Trần không cương quyết ở lại, lúc này ở lại chỉ làm Thu Xích Tây thấy khó xử hơn. Trước khi đi, Ninh Cảnh Trần nhìn Thu Xích Tây “Chúng ta là bạn bè đúng không?”

Thu Xích Tây nhìn lại Ninh Cảnh Trần, nhìn chăm chăm vào vẻ nghiêm túc của Ninh Cảnh Trần, sau đó gật đầu.

Vì Liễu Tri Tự đã đồng ý khoản lợi nhuận kia, Thu Xích Tây có can đảm đem số tiền còn lại cho mẹ kiểm tra sức khỏe toàn bộ. Việc làm thêm buổi tối Thu Xích Tây xin nghỉ, cô ở lại bệnh viện với mẹ. Chiều chủ nhật cô làm thủ tục cho mẹ xuất viện về nhà.

“Tắm nắng”, ra tới cửa bệnh viện, Chương Minh Hủy quay lại nhìn Thu Xích Tây.

Thu Xích Tây sửng sốt, nhớ trước đó nói với Chương Minh Hủy là nếu bà có thể ra ngoài tản bộ, hít thở không khí. “Ra ngoài tắm nắng thì được, nhưng xuống cầu thang nhớ cẩn thận”. Thu Xích Tây thì thầm.

Chương Minh Hủy tỉnh táo cũng chỉ được một lát, rất nhanh đã lại bắt đầu mê man, miệng không ngừng lẩm bẩm “Tắm nắng, tắm nắng…”

Thu Xích Tây không thấy mất mát, cô chỉ nghĩ tới việc nhận hai phần trăm lợi nhuận sau ba tháng kia. Ít nhất cô có thể nhờ hộ lý chăm sóc cho mẹ, không cần hộ lý cao cấp gì, chỉ cần trông chừng mẹ cô để không bị thương là được.

……

Khi Ninh Cảnh Trần trở về, Thư Ca đang ngồi trong phòng khách nhà anh ăn trái cây.

“Về rồi hả?” Thư Ca phun vỏ nho, cười tủm tỉm hỏi “Chơi vui không?”

Ninh Cảnh Trần trong lòng có chuyện, anh không trả lời Thư Ca.

“Haizz…” Thư Ca nhìn bóng Ninh Cảnh Trần lên lầu, cũng may là cô quen chịu vắng vẻ rồi, dù sao cô tới nhà họ Ninh cũng chỉ vì trốn mấy người trong nhà.

Nằm trên giường, Ninh Cảnh Trần nhớ ánh mắt đỏ hoe của Thu Xích Tây trong bệnh viện, đây là lần đầu tiên anh thấy cảm xúc của cô biến động lớn như vậy. Ninh Cảnh Trần thà rằng anh không bao giờ phải nhìn điều đó, anh không thể tưởng tượng Thu Xích Tây phải chịu bao nhiêu áp lực. Có vài việc chỉ cần liếc mắt qua là đã biết, ví dụ như trong phòng bệnh không có cha của Thu Xích Tây, ví dụ như trong miệng chủ nhà không có lời nào về cha của Thu Xích Tây.

Ninh Cảnh Trần thở hắt ra, mở điện thoại phần ảnh chụp. Chàng trai chụp ảnh giúp họ hình như từ lúc họ bắt đầu đứng yên là chụp liên tục, có vài bức hình. Ninh Cảnh Trần không xóa tấm nào, để lại tất cả trong điện thoại. Nhìn chăm chú một hồi, Ninh Cảnh Trần đặt 1 tấm làm màn hình nền di động.

Bức hình đó cả hai đều nhìn vào camera, Ninh Cảnh Trần mỉm cuời, mặt mày lộ vẻ sung sướng, còn Thu Xích Tây thì khuôn mặt lãnh đạm, tay chân cứng nhắc, ánh mắt có vẻ trúc trắc. Ninh Cảnh Trần chạm vào người trong ảnh bằng ngón tay của mình, dường như có thể chạm vào nhiệt độ cơ thể của người đó, từ đầu ngón tay truyền tới tim.

Thực tế hai người không có nhiều cơ hội gặp nhau ở trường. Buổi chiều Thu Xích Tây luôn đi làm bán thời gian, chỉ buổi sáng mới đến trường. Ninh Cảnh Trần ở tòa nhà khoa nghệ thuật, chỉ có nghỉ giải lao giữa tiết thứ hai mới có cơ hội tới tìm Thu Xích Tây. Nhưng không thể ngày nào cũng tới tìm cô, làm vậy quá rõ ràng, không có cớ để mỗi ngày tới tìm cô ấy.

Thu Xích Tây vẫn sinh hoạt theo kế hoạch của mình, chẳng qua có thêm việc của Liễu Tri Tự. Giữa trưa thấy mẹ ngủ say, Thu Xích Tây mới đi tới tiệm net. Chiều nay trường không có tiết quan trọng, Thu Xích Tây không đến trường. Thu Xích Tây đi về hướng tiệm net, gần trường có một hẻm nhỏ, Thu Xích Tây quen đi theo đường này.

“Bụp”

Chưa đi tới đầu hẻm, Thu Xích Tây nghe tiếng một vật nặng rơi xuống đất. Nhíu nhíu mày, Thu Xích Tây không ngừng bước chân, hướng về phía hẻm nhỏ đi tới. Hẻm nhỏ kế bên trường thường có mấy học sinh đánh nhau, Thu Xích Tây cũng không muốn xen vào chuyện người khác, cô chỉ nghĩ sẽ nhanh chóng đi ngang qua để tới chỗ làm.

Ngay khi bước vào con hẻm, đúng là có mấy học sinh mặc đồng phục. Giơ tay nhìn đồng hồ, 1:58, đã muộn giờ làm. Thu Xích Tây mắt nhìn thẳng, muốn vòng qua đám người này đi tiếp. Đồng phục học sinh cũng không phải của trường Nhất Trung, là của trường Nhị Trung bên cạnh.

“Này, làm gì vậy, cứ thế đi qua à?” có người không nghĩ sẽ buông tha Thu Xích Tây.

Thu Xích Tây lạnh lùng quay lại nhìn, cô thấy một gương mặt quen thuộc qua khe hở.

“Chuyện của chúng ta…khụ…không… người khác làm gì” Triệu Duy phun ra một ngụm máu, gần như không đứng lên nổi nếu không có Tôn Vĩ Quang đỡ.

“Thế nào, còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân?” người bên cạnh đạp Triệu Duy một cái ngã lăn ra đất.

Thu Xích Tây lại thoáng nhìn đồng hồ, 2:00, muộn làm rồi. Không để ý tới ánh mắt của Tôn Vĩ Quang, Thu Xích Tây hướng về đám người đó đi tới.

Một nữ sinh đứng xung quanh đá lên eo Thu Xích Tây.

Tôn Vĩ Quang nhắm tịt mắt lại.

Thu Xích Tây chỉ nhẹ nhàng né qua, nhấc chân đá lại, thoạt nhìn rất tự nhiên, tựa như chỉ lười biếng duỗi eo. Cô gái đó la thảm thiết một tiếng, trong nháy mắt đã ôm chân nằm lăn lộn trên mặt đất.

Những người xung quanh sững sờ, khi Thu Xích Tây bước tới gần Triệu Duy, đám người mới phản ứng lại, bắt đầu vây quanh Thu Xích Tây.