Gần đây Thu Xích Tây luôn có cảm giác có điều gì đó không ổn. Lúc đầu, cô cho là mình lo lắng về bệnh tình của Chương Minh Hủy. Tuy nhiên sau nhiều lần kiểm tra, bác sĩ nói đây là mối liên hệ của bệnh nhân với thế giới bên ngoài, Triệu Long cũng chăm sóc mẹ cô chu đáo cẩn thận. Thu Xích Tây nhìn chằm chằm bài kiểm tra trên bàn, suy nghĩ sâu xa: nền tảng đang diễn ra tốt đẹp, thị trường chứng khoán đúng như cô mong đợi. Vậy điều gì làm tim cô cứ mang cảm giác thấp thỏm chờ đợi?

“A Thu”

Thu Xích Tây nghe giọng nói quen thuộc, lưng cô đột ngột cứng đờ, cảm giác thấp thỏm trong lòng cô biến mất, âm thanh ồn ào xung quanh như chìm xuống. Ninh Cảnh Trần thuần thục đi vào từ cửa sau, ngồi xuống cạnh Thu Xích Tây, mặt mày sáng sủa mang theo ý cười “Cuối tuần bắt đầu nghỉ đông, A Thu có dự tính gì không?”

Thu Xích Tây thậm chí không quay đầu nhìn qua cũng có thể tưởng tượng được nụ cười với má lúm đồng tiền nho nhỏ của anh, dù sao thì…quá đẹp. Không khí xung quanh có mùi cam ngọt tỏa ra, Ninh Cảnh Trần cứ như vậy, luôn luôn có thể là tâm điểm. Thấy Thu Xích Tây không nhìn mình, Ninh Cảnh Trần ghé vào bàn học, kéo tay Thu Xích Tây. Cậu trai trẻ có tấm lưng gầy gầy hơi cong, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng “A Thu, chúng ta ra ngoài chơi được không?”

“Không có thời gian” Thu Xích Tây cuối cùng cũng nhìn Ninh Cảnh Trần, trong lòng cảm giác kia vẫn nghẹn lại không thể hiểu nổi nhưng trên mặt vẫn không có chút biểu hiện gì khác thường.

“Vậy…khi nào A Thu rảnh?” Ninh Cảnh Trần lấy một miếng chocolate từ trong túi ra, bóc lớp vỏ bên ngoài đưa tới môi Thu Xích Tây.

Thu Xích Tây nhíu mày, thân hình thẳng tắp, lấy chocolate từ tay Ninh Cảnh Trần, dưới cái nhìn chăm chú của anh cũng phải ăn. Vị chocolate ngọt mà hơi đắng, đôi mắt Thu Xích Tây dừng lại trên mặt Ninh Cảnh Trần, cuối cùng cô cũng hiểu cái gì không thích hợp, gần đây chỉ cần anh nhìn mình cười, nói yêu cầu gì mình cuối cùng cũng đồng ý. Giống như là bị thôi miên. Thu Xích Tây không thích cảm giác mình không thể kiểm soát này, trong kế hoạch của cô, Ninh Cảnh Trần không ở bên cạnh Thư Ca, sau đó cô và anh không còn lý do gì để ở cùng với nhau. Không phải giống như bây giờ, Ninh Cảnh Trần mỗi ngày đều tới tìm cô.

“A Thu, mình phải ra nước ngoài đón năm mới trong kỳ nghỉ đông. Mất hơn một tháng mới quay lại” Ninh Cảnh Trần kéo tay Thu Xích Tây, để mặt mình lên cọ cọ, mang theo cảm giác làm nũng. Hành động này thật sự quá thân mật, nhưng Ninh Cảnh Trần cố tình làm ra vẻ nước chảy thành sông, không có chút cảm giác đột ngột.

Thấy Thu Xích Tây vẫn không nói chuyện, Ninh Cảnh Trần cúi mắt, lông mi run run, nhìn rất đáng thương. Lúm đồng tiền biến mất rồi, Thu Xích Tây nghĩ.

“Chỉ đi nội thành chơi một ngày là được rồi” Ninh Cảnh Trần nhìn Thu Xích Tây, đôi mắt đen nhánh như ấm ức.

Những ngón tay Thu Xích Tây giật giật, cố chống lại thôi thúc muốn chọc vào má Ninh Cảnh Trần “Ừ”

Quấn lấy người để có được câu trả lời hài lòng, trước khi chuông vào học vang lên, Ninh Cảnh Trần lại nhìn Thu Xích Tây cười, đôi má lúm đồng tiền hiện rõ. Thu Xích Tây thở phào nhẹ nhõm, khi Ninh Cảnh Trần rời đi, cô phát hiện cô lại như bị thôi miên mà đồng ý với anh nữa rồi. Gần đây đối với Ninh Cảnh Trần đầu óc như không thể hoạt động trong ba giây, Thu Xích Tây bực bội gấp sách lại, cơ thể cô lại có vấn đề nữa sao?

…..

Vào ngày hẹn, Thu Xích Tây dậy sớm đến phòng Chương Minh Hủy, mẹ cô vẫn còn ngủ. có lẽ thời gian này đồ ăn được cải thiện, chú Triệu biết rõ về việc phối hợp dinh dưỡng, có thể thấy rõ Chương Minh Hủy đã có da có thịt, không còn gầy trơ xương như trước.

“Chú Triệu” Thu Xích Tây nhìn Triệu Long ngay từ sáng sớm đã bận rộn trong bếp, do dự một lúc lâu vẫn hỏi ra miệng “Trong nội thành có gì chơi hay không ạ?”

Cô lớn như thế này vẫn luôn vì việc học và chi phí chữa bệnh của mẹ mà bôn ba, kiếp trước sau khi Chương Minh Hủy mất, cô lại bận rộn làm việc, chưa bao giờ thật sự đi chơi. Hơn nữa, cô hiểu Ninh Cảnh Trần nói đi chơi nhưng chính anh cũng không biết, giống như lần đi lên núi.

“Cháu muốn đi chơi với bạn bè à?” Triệu Long lau tay nhìn Thu Xích Tây. Cô không mặc đồng phục mà mặc một bộ đồ mới.

“Dạ, cậu ấy nói sẽ đi nội thành chơi một ngày” Thu Xích Tây không phủ nhận.

“Nội thành có nhiều chỗ chơi, rất thích hợp với những người trẻ như tụi cháu” Triệu Long nghĩ ngợi “Hay là đi đến trung tâm thương mại của Tongyi, có thể mua sắm, còn có rất nhiều chỗ bán đồ ăn uống, còn có rạp chiếu phim ở trên lầu, nghe nói rất tốt”

Thu Xích Tây nghe xong cầm di động xem đường đi, lên kế hoạch.

“Gần đó còn có công viên giải trí” Triệu Long tự động bỏ qua chữ “tình nhân” “Những người trẻ tuổi đều thích đi tới đó”

“Cảm ơn chú Triệu” Thu Xích Tây đi xuống lầu chờ Ninh Cảnh Trần nhưng lại nhận được điện thoại của anh.

“A Thu, hôm nay mình không đi được” Ninh Cảnh Trần xin lỗi qua điện thoại

Thu Xích Tây nắm điện thoại, im lặng một lúc, cô nói rất nhanh “Ừ, không có gì, tôi cúp máy”

Cúp điện thoại quay về nhà, Triệu Long nghe tiếng mở cửa, đi ra thấy Thu Xích Tây quay lại.

“Tiểu Thu, sao cháu quay lại rồi, quên gì à?” Triệu Long còn cầm dao làm bếp trong tay.

“Không có, không đi ạ” Thu Xích Tây trả lời một câu rồi quay về phòng.

Triệu Long sững người, đã ở cùng Thu Xích Tây một thời gian, nhớ lại vẻ mặt khó chịu của cô khi nãy, ông bị sốc. Khi lần đầu nhìn thấy Thu Xích Tây, ông biết cô bé này còn nhỏ nhưng đáy mắt như hồ sâu không đáy. Sau này ở cùng chưa bao giờ thấy bất kỳ cảm xúc gì trên mặt cô, ngay cả khi cô đối diện với sự mất kiểm soát của mẹ mình. Ông chưa bao giờ thấy biểu hiện của cô như hôm nay.

Nhà họ Ninh.

Thư Ca ngồi khóc trước cửa phòng Ninh Cảnh Trần, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt. Ninh Cảnh Trần bị Thu Xích Tây cúp điện thoại dứt khoát, trong lòng chua xót: A Thu không muốn đi chơi với mình, chỉ vì cô không chịu nổi anh dây dưa nên mới đồng ý.

“Lau sạch mặt cậu đi” Ninh Cảnh Trần ném túi khăn giấy qua, những ngón tay cầm điện thoại run rẩy trong vô thức.

“Tớ là con gái của họ!” Thư Ca lau mặt sạch sẽ, nói xong câu đó lại bắt đầu khóc.

“Tại sao có thể mắng tớ như thế…cả ngày chỉ biết mắng mắng mắng”Thư Ca càng nói càng tủi thân “Làm sao gia đình cậu lại tốt với cậu như vậy, cái gì cũng chiều theo ý cậu”

Ninh Cảnh Trần nằm trên gường, không để ý tới Thư Ca. Gia thế nhà họ Thư cũng được, nhưng không thể gọi là đứng đầu. Gia đình họ Thư có tham vọng, con gái cũng có tiếng là người đẹp trong giới thượng lưu, vì thế họ không thể có những hy vọng. Trước đây Thư Ca với Ninh Cảnh Trần có quan hệ thân thiết, nhà họ Thư rất vui mừng, Thư Ca có muốn điên cuồng cỡ nào cũng được. Kết quả là thời gian này hai người lại không thân thiết như trước, tin tức Thư Ca có quan hệ với một nam sinh khác truyền tới tai nhà họ Thư, cha mẹ Thư Ca mắng cô thê thảm. Nói chung không có gì ngoài chuyện là không được dây dưa với người ngoài, đặt chú ý lên người Ninh thiếu gia.

Thời gian này Chu Lan Bân đối với cô như gần như xa, lại thêm gia đình đàn áp xuống, Thư Ca giận dỗi nói rõ mình không thích Ninh Cảnh Trần. Cái này là chọc tới trời. Buồn cười nhất là nhà họ Thư ép Thư Ca đến đây nhận lỗi với Ninh Cảnh Trần.

Thư Ca không cho rằng mình sai, trước kia cô đến nhà họ Ninh chơi là vì muốn có một chỗ yên ổn, dù sao Ninh Cảnh Trần không quan tâm tới bất cứ chuyện gì, chỉ có cô phát hiện bộ mặt thật của anh. Ninh Cảnh Trần yêu cầu cô diễn như bình thường, cô giả vờ ôm đùi Ninh Cảnh Trần, hai người đều đạt được thứ mình cần. Ngay khi bước vào cửa, Thư Ca ngồi xổm ở cửa khóc, dù sao phòng được cách âm tốt, ba mẹ cô ở dưới lầu không nghe được.

“Cậu khóc tiếp cũng vô ích” Ninh Cảnh Trần quay lưng lại Thư Ca, mở những hình chụp với Thu Xích Tây trên đỉnh núi, ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.

“Tớ ghen tị với cậu!” Thư Ca ngồi bẹp trên đất nói với vẻ ghét bỏ, không còn chút hình tượng mỹ nhân.

“Cậu có bản lĩnh thì rời khỏi nhà họ Thư đi, nếu không thì cả đời vẫn chịu sự quản lý của họ”. Ninh Cảnh Trần thản nhiên nói, anh cũng chán ghét cặp vợ chồng dưới lầu kia. Bởi vì họ mà anh không thể đi chơi với A Thu. Nhưng nếu anh không quan tâm Thư Ca, cô ấy về nhà sống cũng không yên ổn.

A Thu…ngày mai anh đi tìm A Thu.