Khương Lâm Quyện đứng sững người tại chỗ. Cậu có thể nhìn ra từ trong ánh mắt kiên định của Ôn Tố rằng cô không nói đùa.

Dường như có gì đó mở ra ầm ầm bên tai cậu. Khóe mắt cậu đỏ lên, “Có chuyện gì vậy? Có phải ba tôi nói với cậu gì không?”

“Không phải.”

Khương Lâm Quyện nắm chặt tay Ôn Tố lại bị thiếu nữ từ từ tách ra. Cô cười khẽ một tiếng, “Chỉ là đột nhiên lương tâm tớ trỗi dậy, không muốn chơi cậu nữa. Lúc mới đầu tiếp cận cậu là do nổi hứng, cũng là vì đối nghịch với ba cậu. Nhưng ba cậu đối xử với tớ cũng khá tốt nên tớ không thể tiếp tục làm vậy nữa.”

Trên mu bàn tay cô còn lỗ kim. Không biết có phải do mới truyền dịch xong hay không mà Ôn Tố thấy người mình lạnh buốt.

Thật ra Khương Nham còn được tính là kiềm chế rồi. Nếu không phải trong nhà cô có chuyện, có lẽ ông sẽ không ôn tồn nói chuyện với cô như vậy đâu. Ôn Tố không thể trách ông. Ông giúp cô nhiều như vậy rồi, chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ muốn nhờ cô giúp mà thôi.

Khương Lâm Quyện mím môi. Đôi mắt đen láy của cậu nhìn chằm chằm cô như muốn tìm một ít dấu vết nói dối trên đó. Cậu há miệng thở dốc, cảm thấy yết hầu mình rất đau, cứ như là bị thứ gì đó bóp vậy, đau đến không thở nổi. Cậu làm sao có thể tin được những ký ức tốt đẹp đó chỉ là trò đùa được?

“Tố Tố, đừng nói đùa nữa.”

“Không nói đùa. Cậu quên rồi à? Tớ thích câu dẫn các học sinh giỏi, sau đó đá bọn họ.” Thấy cậu định đi cùng, Ôn Tố ngăn cản, “Dừng ở đây đi. Cậu đừng đưa tớ.”

Con đường mà cô nói không đơn giản chỉ là con đường hiện tại.

Từ sau khi tách nhau, khi gặp lại, Ôn Tố đối xử với Khương Lâm Quyện như người xa lạ. Gặp nhau không chào, thậm chí có chuyện gì cũng đều truyền lời qua người khác. Vào lúc đó, tất cả mọi người đều điên cuồng bàn tán nhau, bảo rằng Ôn Tố đã đá Khương Lâm Quyện cứ như đá những người bạn trai cũ trước đó của cô vậy.

Trạng thái tinh thần của Khương Lâm Quyện hơi sa sút, nhìn qua cả người cậu lạnh nhạt hơn trước nhiều. Điều đó càng chứng thực độ tin cậy của lời đồn.

Kỷ Phán Phán hỏi rằng mọi chuyện có phải thật không, Ôn Tố im lặng vài giây. Cô vốn định bảo họ chưa từng yêu nhau. Nhưng vì cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cô không muốn giải thích nên “Ừ” một tiếng.

Kỷ Phán Phán: “……”

Cô nàng cạn lời. Sao đang êm đang đẹp hai người này lại thành ra như vậy?

Kỷ Phán Phán bảo Thời Tây Sầm đi hỏi chuyện Khương Lâm Quyện một chút, nhưng nhìn qua đối phương rất u ám, rõ ràng là không muốn mở miệng. Làm bạn, cô nàng vẫn muốn hai người làm hòa với nhau, dù sao trước đó ai cũng thấy quan hệ giữa hai người tốt như nào.

Chiều thứ bảy, sau khi học trên lớp xong, Ôn Tố về ôn bài. Có lẽ do thức đến đêm khuya nên hôm sau cô dậy hơi muộn. Ôn Tố rời giường thì đột nhiên nhận được điện thoại của Kỷ Phán Phán, “Tố Tố, khẩn cấp!”

Cô tỉnh táo hơn một chút, “Sao thế?”

“Tớ chơi game ở quán net bị người ta chặn, cậu mau tới cứu tớ!”

Ôn Tố cầm áo khoác trên giường lên. Cô rửa mặt qua một chút rồi đến địa điểm. Đẩy cửa ra, cô bị mùi thuốc lá nồng nặc bên trong làm cho sặc. Cô tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng của Kỷ Phán Phán, gọi điện thoại cho cô nàng cũng không được.

Ôn Tố cảm thấy hơi lạ. Cô lại tìm tiếp. Không thấy Kỷ Phán Phán nhưng cô lại thấy một người quen.

“Diêm Trạch? Sao mày ở đây?” Ôn Tố híp mắt.

Diêm Trạch đang ăn mỳ ăn liền, nhìn như này chắc là ngồi đây thâu đêm rồi. Ôn Tố biết cậu không thích học, nhưng không thể ngờ được cậu lại chạy tới quán net xa như này để chơi game. Tất cả các quán net quanh trường cậu ta đều đóng cửa rồi sao?

“Chị Tố, em cố ý tới tìm chị đó! Chị bất ngờ không?”

Ôn Tố nhướng mày, còn lâu cô mới tin, “Mày tới đây làm gì? Khai nhanh?”

“Được rồi. Thật ra em tới để gặp đối tượng yêu qua mạng.”

Ôn Tố: “……”

Cô định nhịn nhưng không nhịn nổi, mở miệng mắng, “Mày tắm xong vứt luôn não trong đó à?”

“Đừng mắng em!” Diêm Trạch lấy một điếu thuốc ra, “Không phải em hy sinh vì tình yêu sao? Em sai chỗ nào cơ chứ?”

“Vì tình yêu à? Thế bạn gái mày đâu?”

Cậu ấp úng không nói lời nào.

Ôn Tố bảo ông chủ cho mình một máy, cô vừa mở ra chơi game vừa gọi điện cho Kỷ Phán Phán. Đối phương nói, “À… Tớ vừa mới ra được rồi. Nếu không cậu ngồi đó chơi một lát đi.”

“……”

Thật ra Kỷ Phán Phán đang cố ý tạo ra cơ hội cho Ôn Tố và Khương Lâm Quyện gặp nhau. Cô nàng cũng nhắn tin cho Khương Lâm Quyện rằng mình và Ôn Tố ở quán net gặp chuyện. Với tính của Khương Lâm Quyện, chắc chắn cậu sẽ không thể không đi.

Ôn Tố chỉ nghĩ Kỷ Phán Phán đùa mình thôi nên không nghĩ nhiều. Cô nhận lấy điếu thuốc Diêm Trạch đưa qua. Đột nhiên đối phương nhớ tới lần trước có người bảo mình đừng dạy hư Ôn Tố. Cậu trêu chọc, “Anh rể đâu? Không ai quản chị nữa à?”

“Chơi chơi thôi.” Trước mắt Ôn Tố như mờ đi, đến tập trung cô cũng không thể tập trung được. Cô cho rằng chỉ cần nói một lời nói dối nhiều lần thì chính bản thân mình cũng sẽ tin vào điều đó, “Chị với cậu ấy cũng không phải người cùng một thế giới, kết thúc rồi.”

“Cũng đúng. Chị nhiều bạn trai cũ như vậy, làm gì có ai qua nổi hai tháng đâu?”

Ôn Tố nắm chặt con chuột. Nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua theo bản năng. Trùng hợp cô đụng phải ánh mắt lạnh nhạt của Khương Lâm Quyện. Trái tim cô nhảy dựng lên, nhưng cô cũng không giải thích mà chỉ ngồi đằng xa nhìn cậu.

Ôn Tố lập tức hiểu tại sao mình xuất hiện ở đây.

Nhưng Ôn Tố không giải thích. Cô nghĩ: Đúng, từ trước đến nay hai người chưa từng là người cùng một thế giới.

Lúc cô hãm sâu vào vũng bùn, Khương Lâm Quyện giống như ánh trăng sáng soi chiếu vào người cô. Từ đầu đến cuối đều là cô mạnh mẽ xông vào thế giới của cậu, nếu không cuộc sống của cậu vẫn sẽ bình thường như lúc trước. Cậu bảo cô đừng để người khác kéo cô xuống vũng bùn. Ôn Tố nghĩ, cô cũng không thể duỗi tay mạnh mẽ kéo cậu vào thế giới của mình.

Cậu nên chọn cuộc sống như nào thì cứ chọn cuộc sống đó, đừng vì cô mà phải thay đổi.

Xong việc, Kỷ Phán Phán còn tưởng mình đã làm chuyện tốt. Ai ngờ quan hệ hai người kia càng xấu hơn. Cô nàng hỏi trong sự chờ mong, “Cậu với lớp trưởng làm hòa chưa?”

“Chưa.”

“Cuối cùng tại sao hai người các cậu lại như này hả? Nếu cãi nhau thì giờ cũng nên làm hòa rồi đó chứ?”

Kỷ Phán Phán không biết rằng hành động xuất phát từ lòng tốt của mình đã làm trái tim Khương Lâm Quyện chết hơn nửa. Cậu vốn không hoàn toàn tin lời Ôn Tố nói, nhưng ngày đó, với những lời cậu vô tình nghe được kia, làm sao cậu có thể tiếp tục thuyết phục bản thân rằng Ôn Tố không chơi cậu?

Tháng 11, Ôn Tố nhận được tin bà nội sắp phẫu thuật. Trùng hợp hôm đó là kỳ thi tháng của cô, cô không thể tập trung làm bài được. Phẫu thuật hẳn sẽ đau lắm, tiếc là cô không thể ở bên cạnh bà.

Sau khi thi xong, Ôn Tố nhân được điện thoại, báo rằng cuộc phẫu thuật của bà rất thành công, cô không cần lo lắng nữa. Lúc này Ôn Tố mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi phẫu thuật xong phải tiếp tục hóa trị, nhưng khả năng cao sẽ không xảy ra nguy hiểm gì. Dù cho sau này có thể có di chứng, nhưng ít nhất hiện tại không còn vấn đề gì.

Ôn Tố cảm thấy áp lực của mình vơi đi không ít. Cô càng tập trung học hơn. Có một lần cô vô tình nghe được Thời Tây Sầm bảo Khương Lâm Quyện đang làm thủ tục chuẩn bị xin du học nước ngoài. Nghe xong cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Phần lớn những trường top đầu của châu Âu và bên Mỹ đều có hạn nộp hồ sơ, may là cậu không bị bỏ lỡ. Mọi thứ đều trở về quỹ đạo của nó.

Mãi đến tháng 12, vào hôm sinh nhật của Khương Lâm Quyện. Thật ra ngày sinh nhật của cậu rất dễ nhớ, chính là ngày sau lễ Giáng Sinh. Cả quá trình Ôn Tố không tỏ thái độ gì. Lúc nghỉ, Kỷ Phán Phán rủ cô chúc mừng sinh nhật Khương Lâm Quyện cô cũng không đáp lời.

Kỷ Phán Phán sốt ruột, “Tố Tố, cậu thật sự không níu giữ cậu ấy một chút sao? Lớp trưởng chuẩn bị ra nước ngoài rồi đó, nói không chừng sau này hai người không còn gặp lại nhau nữa đâu!”

Ngực Ôn Tố lại đau một chút.

Khương Lâm Quyện ra nước ngoài, nói không chừng sau này cậu sẽ định cư ở nước ngoài, không bao giờ trở lại.

Kỷ Phán Phán lại nói, “Hơn nữa kỳ nghỉ đông là lớp trưởng sẽ nhận được lời mời của trường đại học, có lẽ kỳ sau sẽ không tới trường nữa. Nếu cậu không làm hòa với cậu ấy thì không kịp nữa đâu. Cậu có thể buông được, để lớp trưởng ra nước ngoài sao? Thật ra cậu chỉ cần bảo lớp trưởng rằng cậu không muốn cậu ấy đi thì chắc chắn cậu ấy sẽ không đi nữa.”

Đương nhiên Ôn Tố biết điều đó. Chẳng cần cô nói với cậu rằng cô không muốn cậu đi. Có lẽ cô chỉ cần thể hiện một chút ý muốn làm hòa với cậu, dù cho chỉ liếc nhìn cậu một cái, có khi Khương Lâm Quyện cũng sẽ ở lại vì cô.

Vì thế cô càng không thể đi được.

“Các cậu cứ chơi đi.” Cô thu dọn đồ đạc, cảm giác được có một ánh mắt dừng trên người mình. Nhưng khi cô ngẩng đầu lên thì chẳng phát hiện cái gì.

Tết, Ôn Tố đến chỗ trước đó bọn họ đi ước nguyện.

Cô nhón mũi chân, muốn tìm thẻ mà lần trước Khương Lâm Quyện treo. Nhưng vì cậu treo ở chỗ quá cao nên Ôn Tố không tìm được. Cô lại mua một tấm thẻ ước nguyện, mặt trên viết, “Sinh nhật vui vẻ.”

Mặt sau là, “Cầu cho con đường tương lai của Khương Lâm Quyện thuận buồm xuôi gió.”

Vào một ngày nghỉ nào đó, ngày mà Ôn Tố thấy Khương Lâm Quyện lần cuối. Hôm ấy tuyết rất lớn, gần như nhuộm trắng cả thế giới. Cậu đứng trên hành lang, dáng người cao lớn, cứ như cây tùng đứng lẳng lặng trong tuyết vậy. Ánh mắt lạnh nhạt của Khương Lâm Quyện dừng trên người Ôn Tố, nó lạnh hơn bao giờ hết.

Thậm chí Ôn Tố còn chẳng dám nhìn thẳng cậu. Cô sợ mình sẽ lưu luyến, sợ mình sẽ mở miệng nhận thua.

Khi về nhà, vì tuyết lớn nên đi rất lâu. Ôn Tố ngồi trong xe chết lặng. Cô cứ nhìn xe chầm chậm đi về phía trước. Rất nhiều năm sau này, Ôn Tố chưa từng thấy trận tuyết nào lớn như vậy, cũng chưa từng trải qua mùa đông nào lạnh đến thế.

Cô nghĩ, nếu Khương Lâm Quyện không xuất hiện, cô sẽ không biết hóa ra mùa xuân lại đẹp đẽ đến vậy, mà mùa đông lại lạnh giá và khó khăn đến thế.

May mà cậu đã xuất hiện, may mà cậu đã đi ngang qua thế giới của cô, nói cho cô rằng thế giới không đau khổ đến vậy, để mùa đông cô mãi mong nhớ về mùa xuân.

Về sau, gần như trong thế giới Ôn Tố chỉ còn lại hai việc là học và chăm sóc bà. Vì việc của bà mà cô quyết định học y.

Học kỳ hai lớp 12, trong trường không còn hình bóng Khương Lâm Quyện nữa. Ôn Tố thay cậu làm lớp trưởng. Cô như trở thành Khương Lâm Quyện thứ hai, vừa hoàn hảo vừa xuất sắc. Vào mỗi đêm không ngủ được, cô sẽ bật đèn sao mà Khương Lâm Quyện tặng mình lên. Nhìn những ngôi sao trên nóc nhà cô mới cảm thấy mình có thể tiếp tục thở được.

Kỳ thi đại học năm ấy, Ôn Tố phát huy xuất sắc, thi đỗ trường đại học Ninh Xuyên, là trường đại học đứng trong top 10 cả nước. Ảnh cô được dán ở bảng vàng danh dự trong trường, cô cũng xuất hiện trong lời kể của rất nhiều thầy cô về câu chuyện học sinh kém quay đầu cố gắng nỗ lực học tập.

Ôn Tố ở lại quê nhà như ý nguyện, bà nội cô cũng đã kết thúc đợt trị bệnh bằng hóa chất, tiếp theo chỉ cần uống thuốc điều trị. Tuy rằng về cơ bản bà đã khỏi hẳn nhưng vẫn sẽ có khả năng xảy ra nguy hiểm mới. Vì thế về sau bà phải kiểm tra định kỳ.

Ôn Tố cũng biết rằng Khương Lâm Quyện đã trúng tuyển vào trường đại học đứng đầu thế giới. Cậu vẫn giống như trước khi gặp cô, là thần thoại trong lòng mọi người. Ôn Tố trộm xé ảnh của Khương Lâm Quyện ở bảng thông tin, lặng lẽ kẹp vào trong sách.

Trên một tờ trong quyển notebook viết…

“Khương Lâm Quyện, chúng ta hãy cùng nhau trở thành người tốt hơn đi!”

Cùng nhau đi về tương lai mà mỗi người chờ mong, dù cho tương lai đó không còn có nhau nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc bối cảnh học đường, chương sau gặp lại!