Kiều Phức coi phản ứng của Khương Lâm Quyện như anh đang xấu hổ, “Được được được, không nói nữa. Con còn ngại cơ à?”

Ôn Tố ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, cô rất muốn biết anh xem video gì và tại sao lại xem video có cô. Nhưng sau khi Khương Lâm Quyện nói xong lời đó, rõ ràng anh không muốn nói gì thêm.

Sau khi ăn xong, mọi người nói chuyện phiếm. Ôn Tố tâm sự với Kiều Phức về công việc hàng ngày của mình, Kiều Phức cảm thán, “Học y vất thật. Cháu là một cô gái, không cần vất vả vậy đâu, nếu như lúc trước thì thi biên chế hoặc…”

“Cô à, con gái cũng cần cố gắng, nếu không sao chứng minh được giá trị tồn tại của bản thân?” Cô nói, “Tuy rằng vất vả nhưng cháu thấy rất ý nghĩa.”

Ban đầu, đúng là Ôn Tố học y vì bà nội. Nhưng trong quá trình học tập cô cũng tìm được giá trị trong đó, nếu không cô cũng không kiên trì đến hiện tại.

Kiều Phức vỗ tay Ôn Tố, bà biết mình nói lỡ, “Là tư tưởng của cô lạc hậu. Dù là nam hay nữ cũng đều phải cố gắng. Bình thường bận bịu công việc nhưng cháu vẫn phải nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, đừng hủy hoại sức khỏe của mình!”

Ôn Tố gật đầu. Cô nâng mắt nhìn về phía Khương Lâm Quyện đang ngồi trên sô pha đối diện theo bản năng. Thật ra có một câu cô vẫn luôn muốn nói với anh. Nhưng quan hệ hiện tại của bọn họ không nói rõ được, vì thế cô cũng vẫn giữ câu nói đó trong lòng.

Ánh mắt của cô bị Kiều Phức tinh ý thấy được. Kiều Phức nhỏ giọng nói bên tai Ôn Tố, “Cháu nói thật cho cô, có phải cháu vẫn thích Khương Lâm Quyện không?”

Cả người Ôn Tố căng thẳng, cô không đưa ra đáp án.

Thấy Ôn Tố không phản bác, Kiều Phức như hiểu ra điều gì đó.

Lúc về, Kiều Phức đưa đồ cho Ôn Tố cầm về. Ôn Tố lắc đầu, cố ý bảo, “Đồ nặng lắm, cháu không cầm về được.”

“Kệ nặng nhẹ đi, cứ để Khương Lâm Quyện đưa cháu về.” 

Kiều Phức nghĩ thầm: May là đợt trước con bà mới thi bằng lái, nếu không có muốn đưa cũng chẳng đưa được. Bà mặc kệ hai người kia vẫn tỏ ra giận nhau, cầm chìa khóa xe trên bàn đưa cho Khương Lâm Quyện.

Ttrên đường xuống tầng, hai người vô cùng yên tĩnh.

Ôn Tố nhớ ngày trước chân Khương Lâm Quyện dài, anh đi rất nhanh. Mỗi lần cô không theo kịp, cậu sẽ đi chậm lại chờ cô.

Ôn Tố ngây ngốc. Cô quên đuổi theo Khương Lâm Quyện, tiếng bước chân vang lên bên tai đột nhiên biến mất. Ôn Tố ngước mắt lên thì thấy Khương Lâm Quyện đứng ở dưới cầu thang như lúc đó. Tuy rằng biểu cảm anh lạnh nhạt nhưng rõ ràng đang có ý đợi cô.

Sự dịu dàng và phong độ ẩn giấu dưới bề ngoài lạnh nhạt của anh như nước xuân chảy qua tuyết mùa đông làm người ta sa vào.

“Không đi à?”

“Ồ.”

Ôn Tố xuống bãi đỗ xe. Cô thấy chiếc xe lần này của anh và chiếc lần trước không giống nhau. Cô mở cửa sau xe ra theo bản năng thì thấy Khương Lâm Quyện đứng ở cửa xe lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, “Cậu coi tôi là tài xế à?”

Ôn Tố đành ngồi vào ghế phụ. Cô cúi đầu thắt dây an toàn lại. Vừa nâng mắt lên thì thấy bàn tay thon dài trắng nõn của Khương Lâm Quyện đang để trên tay lái, gân xanh trên tay nổi lên. Ôn Tố không nhịn được nhìn thêm một chút, sao có người có đôi tay vừa to vừa đẹp như vậy được nhỉ?

Dọc đường, Khương Lâm Quyện chẳng nói lời nào. Cho đến khi tới nơi, Ôn Tố nói lời cảm ơn rồi xuống xe.

Nhưng tay cô vừa mới đặt vào, chuẩn bị cởi dây an toàn thì người bên cạnh đột nhiên duỗi tay túm chặt không cho cô cởi ra. Ôn Tố hoảng hốt ngẩng đầu nhưng dường như Khương Lâm Quyện chẳng định làm gì cô. Chỉ là một tay anh mở điện thoại sau đó bật danh bạ lên, “Cậu nhập số điện thoại vào đi.”

Ôn Tố cảm thấy bây giờ Khương Lâm Quyện thích làm theo ý mình đến lạ, cô vừa chịu thua vừa lẩm bẩm, “Quả là lãnh đạo, giờ nói chuyện cũng có khí thế của lãnh đạo.”

Rõ ràng ánh mắt của Khương Lâm Quyện càng trở nên tức giận hơn.

Trong xe không có hơi thở của cô gái, Khương Lâm Quyện cảm thấy hơi khó chịu. Anh cũng không biết sao mình phải về nước, tại sao vẫn chưa chết tâm mà tiếp cận cô. Ôn Tố thì sao? Cô còn có thể thoải mái nói đùa với anh.

Sau khi về nhà, Ôn Tố nhận được lời mời kết bạn trên WeChat của Khương Lâm Quyện. Cô bấm mở thì phát hiện avatar của anh là một mảnh sao trời. Cái này khá phù hợp với hình tượng của anh. Cô bấm nút đồng ý rồi mở vòng bạn bè của anh ra xem có gì không nhưng tiếc là người như Khương Lâm Quyện chẳng hay đăng gì, vòng bạn bè của anh cũng chẳng có gì anh dự đăng, chỉ có một số nội dung được chia sẻ lại liên quan đến khoa học kỹ thuật thôi.

Ôn Tố nhập tên gợi nhớ cho đối phương. Cô nhìn chằm chằm khung chat của mình với anh một lát, vô tình bấm vào avatar của anh. Sau đó ở khung thoại có thêm một hàng chữ…

“Tôi chọc “Khương Lâm Quyện”.”

Tay Ôn Tố run lên. Cô bị hành động của mình dọa sợ, muốn thu hồi làm như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng Khương Lâm Quyện gửi một dấu chấm hỏi qua rất nhanh.

Khương Lâm Quyện cho rằng Ôn Tố sẽ không chủ động tìm mình, anh tưởng cô có lời gì muốn nói, trong lòng anh còn chưa kịp vui vẻ thì Ôn Tố trả lời, “Tớ trượt tay.”

Người đàn ông ngồi trong xe, đầu ngón tay anh nắm chặt lấy điện thoại trở nên trắng bệch.



Sau năm mới, Ôn Tố lại trở về với công việc của mình. Hôm trước cô thấy một bệnh nhân nữ đi cùng Khương Lâm Quyện, nhìn vậy cô mới nghĩ lầm Khương Lâm Quyện có bạn gái. Vốn cô không định hỏi gì nhưng lúc cô nhìn về phía người kia thì phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình. Hình như người đó thấy cô quen mắt?

Người bệnh tới kiểm tra. Thấy Ôn Tố qua, cô ấy không nhịn được hỏi, “Chị biết Khương Lâm Quyện không?”

“Hả?” Ôn Tố khó hiểu, “Sao thế?”

“Hình như em từng thấy chị trên hình nền điện thoại của ông chủ!” Do người trên ảnh là một cô gái vô cùng xinh đẹp nên Giản Hân không nhớ lầm được. Trước đó Ôn Tố đeo khẩu trang nên cô không nhận ra. Nhưng bây giờ được nhìn Ôn Tố ở khoảng cách gần, càng nhìn cô càng thấy giống.

Ôn Tố làm như lơ đãng hỏi, “Khương Lâm Quyện là ông chủ của em à?”

“Đúng rồi ạ!” Nói đến đây, Giản Hân như hiểu ra gì đó, “Đang êm đang đẹp ông chủ đưa em tới đây không phải vì muốn tới thăm chị đó chứ?”

Ôn Tố ngẩn người.

“Em đã nghe người ta bảo trong lòng ông chủ nhớ mãi không quên một người từ lâu rồi, người ấy vừa xinh lại vừa đáng yêu. Mấy năm trước lúc ở nước ngoài cũng có không ít cô gái muốn yêu đương với anh ấy nhưng anh ấy chẳng nhìn họ chút nào cả.” Ăn dưa của ông chủ nên Giản Hân vô cùng hứng thú, “Em vẫn luôn tò mò không biết cô gái mà ông chủ nhớ mãi không quên là người như nào, cuối cùng hôm nay cũng gặp được rồi.”

Sau khi về chỗ làm, cô nhất định sẽ chia sẻ việc “tày đình” này với các đồng nghiệp!

Ôn Tố rũ mí mắt xuống, “Thế à…”

Về sau, Giản Hân mặt dày bám theo Ôn Tố xin WeChat của cô, cô nàng còn bảo Ôn Tố là bà chủ tương lai của mình nên nhất định phải làm quen cùng. Thật ra Ôn Tố không định kết bạn với bệnh nhân, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến như nào mà cô vẫn đồng ý.

Làm việc vất vả mấy ngày cũng tới ngày nghỉ. Lúc Ôn Tố định rời đi thì có đồng nghiệp giữ chặt Ôn Tố, bảo rằng cô ấy thất tình, đòi Ôn Tố ra ngoài đi uống rượu cùng mình. Ôn Tố nhớ lại, lần trước đối phương chia tay người yêu, cô an ủi mất bao nhiêu thời gian. Kết quả đối phương quay lại với bạn trai cũ còn nhanh hơn tên lửa phóng lên trời.

Ôn Tố lễ phép từ chối, “Bạn thân tớ bị ốm, tớ phải đi thăm cậu ấy. Xin lỗi cậu nha.”

Ôn Tố nói dối không chớp mắt. Nhân thời gian nghỉ cô ra ngoài ăn cơm. Trong lúc rảnh rỗi cô lướt vòng bạn bè, vô tình thấy được bài đăng mới của Giản Hân, “Mấy người đang chuốc rượu ông chủ đúng không? Tôi cũng tới đây!!”

Trong ảnh là bàn đầy rượu, phía góc bàn còn có một cái tay đeo đồng hồ, vừa nhìn là biết chủ nhân cái tay đó là ai. Là một chút đồ liên quan đến Khương Lâm Quyện, Ôn Tố phóng to lên nhìn vài cái.

Cô nhấn thích.

Lúc Ôn Tố đi đến trước quảng trường, cô nhận được tin nhắn của Giản Hân, “Bà chủ, chúng em đang liên huan, chị có tới không?”

“Chị vừa ăn cơm xong.” Ôn Tố từ chối.

“À… Nếu chị đến thì tốt rồi. Ông chủ có bệnh dạ dày mà cứ uống rượu, mà anh ấy uống rượu như uống nước vậy á, nói thế nào cũng không được!”

Ôn Tố nhìn mấy chữ trên màn hình. Do dự một lúc lâu, cô gõ chữ, “Mọi người đang ở chỗ nào?”

Chờ sau khi Ôn Tố lấy được địa chỉ từ trong tay Giản Hân, đến nơi thì cô mới biết mình bị lừa. Một đám người đang ngồi trên ghế lô uống rượu còn Khương Lâm Quyện mang theo ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh. Nhìn qua trông anh chẳng say chút nào cả. Anh đút một tay vào túi, thấy cô, rõ ràng anh hơi bất ngờ, “Sao cậu tới đây?”

Ôn Tố giấu thuốc ra sau theo bản năng, “Tớ đi ngang qua…”

Người đàn ông nhìn cô một lúc lâu, môi anh mím lại, “Ăn cơm chưa?”

Ý anh là mời cô vào ăn cùng. Ôn Tố vừa định từ chối thì Giản Hân thấy cô, cô nàng nhanh chóng túm cô vào, “Chị dâu đến rồi hả? Mau vào đây liên hoan với chúng em!”

“……” Ôn Tố cạn lời, “Em lừa chị đó à?”

“Bảo là lừa thì khó nghe quá, em đang nói dối thiện ý!” Không làm như này làm sao tạo cơ hội cho hai người họ được?

Trên ghế toàn là nhân viên của Khương Lâm Quyện, thấy một chị gái xa lạ không ở công ty mình thì tất cả đều hưng phấn, “Sao lại có thêm một người thế này? Người nhà ai đây?”

“Tới ngồi chỗ em đi!”

“Chị gái muốn ăn gì để bọn em gọi cho chị?”

Ôn Tố vừa định bảo mình ăn rồi thì phía sau cô như xuất hiện thêm một người. Khương Lâm Quyện đứng sau cô, “Đừng trêu cô ấy, ăn hẳn hoi đi.”

Không đứng ra nói giúp cho Ôn Tố còn được, đứng ra cái ai cũng nhìn ra giữa hai người có gì đó mờ ám. Tuy rằng Khương Lâm Quyện lịch sự giải vây cho người khác nhưng anh không bao giờ thể hiện biểu cảm đó. Rõ ràng anh bảo vệ người mình vô cùng cẩn thận.

Có người nói một câu mờ ám, “Ồ, ra là người nhà ông chủ!”

Tất nhiên chỗ của Ôn Tố được xếp bên cạnh Khương Lâm Quyện. Nhưng Ôn Tố chỉ ăn hai miếng rồi dừng. Khương Lâm Quyện liếc nhìn cô một cái, “Cậu ăn thêm một chút đi.”

Ôn Tố nhỏ giọng, “Tớ ăn rồi.”

Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt hơi tối đi.

Không lâu sau, Khương Lâm Quyện bị chuốc rượu. Nhưng tửu lượng của anh cũng không tệ lắm, uống vài ly rượu mà trông vẫn khá tỉnh táo. Ôn Tố nhìn mà nóng lòng, cho đến khi Khương Lâm Quyện đi vệ sinh cô mới lặng lẽ nói với Giản Hân, “Cậu ấy uống nhiều rồi…”

Đối phương nháy mắt tỏ vẻ đã hiểu, cô nàng lập tức lớn giọng, “Chị dâu bảo mấy cậu đừng chuốc rượu sếp nữa, sao mấy cậu vẫn rót vậy?”

Ôn Tố: “……” Cô thấy rồi, Giản Hân có một phần mười phong độ của cô năm đó đấy!

“Chị dâu biết uống rượu không? Nếu không chị uống thay ông chủ đi?”

“Được.” Ôn Tố do dự vài giây rồi cầm lấy ly rượu mà Khương Lâm Quyện ngồi cạnh đã uống rồi, một hơi cạn sạch. Người bên cạnh chẳng có thời gian cản cô. Ôn Tố hỏi, “Được chưa? Đừng làm khó cậu ấy nữa!”

Như bình thường thì cô sẽ không uống rượu, nhưng có Khương Lâm Quyện ở đây nên cũng chẳng có chuyện gì được.

Người đàn ông kia bị người khác đánh vào gáy, “Cậu dở à? Lại còn bắt chị dâu uống rượu nữa?”

Ôn Tố nghĩ rằng độ rượu không cao, dù sao đây cũng chẳng phải rượu trắng nên cô cũng không quan tâm lắm. Chờ đến khi cô thấy bản thân mình hơi hưng phấn cô mới thấy có gì đó sai sai. Rượu có tác dụng chậm như này thường có số độ khá lớn. Trong lúc hoảng hốt cô nghe được tiếng chất vấn lạnh lùng của Khương Lâm Quyện, “Ai cho các cậu cho cô ấy uống rượu?”

“À cái đó, bọn em chỉ đùa thôi. Ai ngờ chị dâu uống sảng khoái vậy.”

“Không phải do cậu sao? Tự dưng bảo chị dâu uống thay cho sếp!”

Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên mặt Ôn Tố. Cô nhắm mắt cũng cảm nhận được ánh mắt phức tạp của Khương Lâm Quyện. Khương Lâm Quyện cúi đầu, hơi thở ấm áp phả lên má cô. Anh nhẹ giọng hỏi, “Cậu say rồi à?”

Ôn Tố lắc đầu, “Không say.”

Là Khương Lâm Quyện dịu dàng.

Cô túm chặt lấy áo vest của Khương Lâm Quyện, nói như nào cô cũng không buông ra vì sợ anh rời khỏi mình.

Khương Lâm Quyện cúi đầu rồi duỗi tay nắm lấy tay Ôn Tố.

Mọi người chỉ thấy ông chủ cầm điện thoại trên bàn, sau đó anh bế Ôn Tố lên theo kiểu bế công chúa, ôm cô vào trong lòng ngực mình. Biểu cảm của anh trông hơi đau lòng một chút, lúc rời đi anh còn không quên dặn những người còn lại, “Mọi người muốn gọi gì thì gọi đi. Cứ tính hết vào hóa đơn của tôi. Tôi có việc đi trước đây.”

Trên đường bế Ôn Tố đến gara để xe, Ôn Tố luôn nhìn Khương Lâm Quyện, hai mắt cô sáng như sao. Thật ra cô vẫn luôn muốn nói rằng Khương Lâm Quyện đẹp trai thật đấy, nhất là lúc anh mặc vest! Cô nhìn gương mặt trắng nõn của anh mà nghĩ, hồi ấy thơm lên cảm giác rất thích, cô rất muốn thơm anh thêm cái nữa!

Ôn Tố cười một tiếng sau đó giơ tay ôm lấy gương mặt Khương Lâm Quyện.

Đối phương trầm mặt xuống, dường như cảm thấy khó chịu trước hành động của cô, “Say rồi à?”

Thật ra do Ôn Tố chịu ảnh hưởng của cồn nên cô hơi hưng phấn, nhưng cô hoàn toàn không nhận ra rằng đó là biểu hiện của say. Dù sao cô cũng rất muốn véo mặt Khương Lâm Quyện, dù không uống say cô cũng muốn. Cô lắc đầu, “Không đâu, tớ chỉ uống một ly thôi!”

Khương Lâm Quyện “xùy” một tiếng, rõ ràng anh cảm thấy độ đáng tin trong lời nói của Ôn Tố không cao.

Khương Lâm Quyện gọi tài xế tới. Anh mở cửa ghế sau ra nhét Ôn Tố vào, “Về đâu? Cậu có địa chỉ không? Hay là tôi đặt phòng cho cậu?”

Đặt phòng?

Ôn Tố nghe hai chữ đó lập tức bại lộ bản tính. Cô cười ngọt ngào với Khương Lâm Quyện, “Đặt phòng, chúng ta đi đặt phòng thôi!”

Tài xế mở to hai mắt, không nhịn được nhìn hai người kia một cái qua gương.

Hai tai Khương Lâm Quyện đỏ lên nhưng trên mặt anh vẫn lạnh lùng, “Lại còn bảo mình chưa uống say nữa? Tôi đưa cậu về khách sạn nghỉ ngơi.”

Ôn Tố nói hơi nhiều, dọc đường đi cô luôn miệng nói linh tinh với Khương Lâm Quyện. Cô kể cho anh nghe thời gian anh không ở bên cô tài giỏi như nào. Khương Lâm Quyện hơi cạn lời nhìn cô, anh đang định dùng phương pháp vật lý nào đó để làm Ôn Tố yên lặng một chút thì đột nhiên Ôn Tố nắm chặt lấy cánh tay anh, “Lúc không có cậu ở bên, tớ đã cố gắng trở nên xuất sắc. Tớ không làm cậu thất vọng!”

Khương Lâm Quyện lập tức cảm thấy lòng mình nổi bão.

Anh nghiêng đầu nhìn qua, gương mặt cô gái phiếm hồng, cô ngọt ngào cười với anh, hoàn toàn khác so với mấy lần gặp mặt trước. Khương Lâm Quyện vốn còn nghi ngờ mục đích trở về của mình, anh vốn còn tự bảo rằng mình không còn thích cô nhưng bức tường cao anh xây trong lòng lập tức sụp xuống.

Cô đúng là một cô gái hư, toàn nói mấy câu làm anh đầu hàng hoàn toàn.

Khương Lâm Quyện “xùy” một cái như tự cười bản thân.

Sau khi đưa Ôn Tố đến khách sạn xong, Khương Lâm Quyện định rời đi thì Ôn Tố bỏ lại chiếc giường mềm mại mình vừa đặt lưng xuống mà ôm lấy cổ anh, cơ thể mềm mại dán vào người Khương Lâm Quyện làm anh không động đậy được. Khương Lâm Quyện khàn giọng hỏi, “Làm gì thế?”

“Anh à, anh đừng đi được không?” Giọng Ôn Tố mềm như thạch trái cây.

Khương Lâm Quyện nghĩ, phải làm thế nào anh mới rời đi được?

Gương mặt cô gái trông ngon miệng như mật đào ngập nước, hai mắt ươn ướt, lực nắm lấy tay anh rất lớn cứ như sợ anh rời đi, “Khương Lâm Quyện.”

“Ừ.”

“Tớ rất nhớ cậu.”

“……”

Chỉ bốn chữ, bốn chữ vô cùng đơn giản mà Khương Lâm Quyện đã biến thành binh sĩ không vũ khí trong tay. Thậm chí anh còn trở thành tù binh đang khốn khổ, mặc cho cô xâu xé. Yết hầu anh lên xuống, giọng nói đau đớn, “Lại định đùa anh nữa à?”

Ôn Tố không nghe rõ lắm, cô chỉ đắm mình trong thế giới của bản thân, “Tớ thật sự rất nhớ cậu.”

Lúc ấy Khương Lâm Quyện hỏi cô có hối hận không, cô trả lời là không hối hận. Thực tế đúng là cô không hối hận thật, dù cho có được làm lại một lần nữa cô cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình. Nhưng mà cô thật sự rất nhớ Khương Lâm Quyện, nhiều năm vậy rồi cô vẫn luôn muốn gặp lại cậu một lần.

Nghĩ thôi mà ngực cũng đau rồi.

Ôn Tố quơ loạn túm lấy tay Khương Lâm Quyện ấn vào trong ngực mình. Người đàn ông chạm vào thứ mềm mại, đầu ngón tay anh nóng bừng lên, “Đừng làm loạn.”

Anh thu tay lại. Ôn Tố lại ngồi dậy, cơ thể mềm mại của cô dán sát vào người anh, cả người Khương Lâm Quyện cứng đờ.

Anh mở miệng, giọng lại khàn hơn một chút, “Cậu làm gì đấy?”

Ôn Tố chỉ hành động theo tiềm thức. Hai chân cô quấn chặt lấy eo Khương Lâm Quyện, cái tay không ngoan sờ lên yết hầu gợi cảm của anh, sau đó cô duỗi tay cởi cúc áo Khương Lâm Quyện.

Làm được một nửa, đột nhiên Ôn Tố buông lỏng tay ra. Cả người cô dựa vào vai Khương Lâm Quyện, thổi khí vào tai anh, “Anh à, sao lỗ tai anh đỏ thế?”

“……”

Ôn Tố rất thích dáng vẻ này của Khương Lâm Quyện, “Có phải bị anh trai bị em cưa đổ rồi không?”

Ôn Tố chỉ định đùa Khương Lâm Quyện một chút thôi, nhưng cô đã xem nhẹ một chuyện, Khương Lâm Quyện đã sớm không còn là thiếu niên chỉ biết nhịn mà không làm gì như trước kia. Hơn nữa nỗi nhớ nhiều năm lên men, trong lòng anh vẫn luôn thiếu một cái gì đó để trút hết hết chúng ra.

Ôn Tố từ từ lùi lại. Cô hơi buồn ngủ, không hề ý thức được sự nguy hiểm đang tới gần.

Chân cô buông ra. Cô vừa định ngửa đầu ra sau để nằm thì trước mặt xuất hiện bóng đen. Ôn Tố vừa mở mắt ra, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người kia hôn.

Nụ hôn của người đàn ông rất có tính xâm lược. Đầu lưỡi anh dễ dàng cạy khớp hàm của Ôn Tố ra mà xâm chiếm, đoạt lấy tất cả hơi thở của cô. Vào giây phút đó, Ôn Tố không thở được, cô muốn đẩy Khương Lâm Quyện ra nhưng không đẩy được, chỉ đành nằm trên giường tiếp nhận một cách bị động.

Có lẽ Khương Lâm Quyện cũng cảm thấy mình hơi quá đáng. Được một chút thì anh đã buông Ôn Tố ra.

Ngược lại, Ôn Tố bị hôn xong mà ngây người. Cô chớp chớp mắt, trên lông mi còn vương nước mắt. Tuy rằng cô vẫn luôn tán Khương Lâm Quyện bằng miệng nhưng cô vẫn là cô gái nhỏ, trên phương diện thực hành thì dốt đặc cán mai. Cô còn tưởng Khương Lâm Quyện sẽ dung túng cho cô như trước, ai ngờ anh lại như này…

Cô mềm nhũn người ngơ ngác nhìn Khương Lâm Quyện. Khương Lâm Quyện dữ thật đó!

Cuối cùng không khí cũng lạnh đi. Khương Lâm Quyện nhìn Ôn Tố một cái thật kỹ, đang lúc anh định đi thì Ôn Tố kéo anh lại. Cô hỏi, “Buổi tối cậu ở đây với tớ được không?”

Có lẽ cảm thấy những lời này chưa đủ sức nặng, sợ anh không đồng ý nên Ôn Tố giả bộ run bần bật, vờ yếu đuối, “Ở khách sạn một mình tớ sợ lắm!”

Cổ áo Khương Lâm Quyện mở rộng, trong mắt có thêm một chút dụ.c vọng. Anh nghĩ, nếu anh ở lại thì cô mới phải sợ ấy.

Khương Lâm Quyện ra ngoài.

Ôn Tố hơi buồn, cô ôm đầu gối ngồi trên giường, trong miệng lải nhải liên tục, “Đúng là đồ xấu tính! Hôn xong chạy nhanh thế, đồ cặn bã, không chịu trách nhiệm, mặc quần xong là trở mặt không nhận người…”

Cô tặng cho Khương Lâm Quyện cả đống tội danh. Không biết bao lâu sau, đột nhiên Ôn Tố nghe thấy tiếng bước chân. Cô ngước mắt lên thì thấy Khương Lâm Quyện đang đứng trước mặt mình.

Anh đi đến chỗ lễ tân để bổ sung căn cước công dân của mình, lúc ấy tuy rằng người đứng ở lễ tân không nhìn chằm chằm anh nhưng tai Khương Lâm Quyện vẫn nóng lên.

Thấy anh, hai mắt Ôn Tố sáng như sao, “Tớ biết cậu sẽ không bỏ tớ lại mà!”

Làm sao Khương Lâm Quyện có thể bỏ cô được? Nhiều năm vậy rồi mà anh phát hiện mình vẫn giống như trước, chỉ cần cô đồng ý vẫy tay thì anh sẽ không do dự đi đến bên cô.

Nghe nói yêu là kết quả của quá trình sản sinh ra dopamine, đó chỉ là một phản ứng hóa sinh. Vậy nên, có yêu một người đến mấy rồi dopamine cũng sẽ tan biến.

Nhưng tại sao anh làm như nào cũng không thể quên được cô, càng không thể yêu được những người khác?

Cứ giống như trong đề toán, Ôn Tố là đáp án duy nhất của anh. Yết hầu Khương Lâm Quyện như bị mắc thứ gì đó, một lúc sau anh mới đáp lời, “Ừ.”



Lúc Ôn Tố tỉnh, cô chỉ thấy đầu mình rất đau. Hình như hôm qua cô uống chút rượu, sau đó chuyện gì xảy ra thì cô không nhớ nữa. Chờ khi mắt thấy rõ mọi thứ xung quanh thì Ôn Tố hơi hoảng hốt. Từ đã, hình như có chỗ nào đó sai sai. Cô nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện ra mình đang ở một nơi xa lạ.

Còn chưa kịp nhớ hôm qua xảy ra chuyện gì, cửa đã được mở ra một cách nhẹ nhàng. Khương Lâm Quyện xách bữa sáng vào, “Cậu tỉnh rồi à? Đầu còn đau không?”

“……” Cái ánh mắt tự nhiên đó là sao?

Ôn Tố gõ đầu, dường như cô nhớ tới cảnh Khương Lâm Quyện đưa cô tới khách sạn. Lúc ấy anh hỏi cô đi đâu, cô liền đáp là đặt phòng. Đúng là quá đáng thật.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Khương Lâm Quyện, Ôn Tố đi đánh răng rửa mặt. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô cảm thấy mình tỉnh táo hơn nhiều.

Đến lúc Ôn Tố đi ra, có ký ức gì đó như đột nhiên toát ra tấn công cô. Ôn Tố chợt nhớ tới việc tốt hôm qua mình làm. Vừa uống rượu phát là cô quên luôn mối quan hệ xấu hổ giữa mình và Khương Lâm Quyện. Cô còn nghĩ hai người vẫn giống như trước nữa.

Nhưng Khương Lâm Quyện chẳng giống trước. Hình như… Khương Lâm Quyện hôn cô?

Đến tận giờ Ôn Tố vẫn nhớ anh dữ như nào, thậm chí trên môi cô vẫn còn lưu lại cảm giác tê tê.

Ánh mắt Ôn Tố nhìn Khương Lâm Quyện lập tức thay đổi. Cô chỉ mong Khương Lâm Quyện quên chuyện tốt mà hôm qua cô làm, coi như chưa có gì xảy ra. Nhưng rõ ràng mọi chuyện không tốt như cô nghĩ, thấy Ôn Tố cứ chần chờ không qua, Khương Lâm Quyện nhìn cô, “Không phải đêm qua gan cậu lớn lắm à?”

“……” Ôn Tố cười cười, “Cậu đừng chấp một người say chứ!”

Nghĩ đến việc cô say vì đỡ rượu cho mình, Khương Lâm Quyện đi vài bước về phía cô, “Nếu tôi cứ chấp thì sao?”

“Thế… Thế thì cậu cũng nhỏ nhen quá rồi đó!”

Ôn Tố bị cậu ép phải lùi về sau vài bước, nhưng gần như đôi giày da màu đen áp sát giày cô, ép cô lùi vào góc tường, không còn đường lui nữa. Làm gì thế… Khương Lâm Quyện lạnh giọng, “Tôi hỏi lại cậu một lần, cậu từng hối hận chưa? Hoặc là, cho tôi một lời giải thích về chuyện năm đó.”

Thực tế, trong lòng Khương Lâm Quyện đã lấy vô số lý do cho cô, chỉ cần cô đồng ý lừa anh.

Anh nhìn chằm chằm cánh môi xinh đẹp của cô gái, hy vọng cô nói ra một lời nào đó dễ nghe, dù là nói dối cũng không sao.

Nhưng không như Khương Lâm Quyện 3mong muốn, Ôn Tố không nói gì cả. Bởi vì cô không cách nào giải thích chuyện năm đó, càng không hối hận. Cô ngước mắt nhìn anh, “Tớ không có gì để giải thích.”

Ôn Tố có thể cảm nhận được vào lúc cô mở miệng ra, sắc mặt Khương Lâm Quyện lập tức trở nên khó coi. Đầu tiên anh lạnh lùng nhìn cô, nhìn rồi khóe môi anh cong lên độ cong châm chọc. Không biết anh đang cười nhạo cô hay đang tự cười chính bản thân mình.

Rõ ràng đêm qua cô còn nói nhớ cậu, vậy mà hôm nay cô lại vô tình như vậy. Càng buồn cười hơn là gần như cả đêm qua cậu chẳng ngủ được vì nghĩ xem nên cho cô bậc thang để đi xuống như nào.

Người đàn ông duỗi tay miết mạnh cánh môi Ôn Tố cứ như muốn bóp cánh hoa ra nước. Giọng anh lạnh lùng, “Tôi không thích cái miệng của cậu.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thế mà cậu còn hôn?

Đừng mắng, chương sau làm hòa rồi!