- Ta mạnh hơn trước kia rất nhiều, cường tráng hơn, đạo tâm càng vững chắc hơn, chưa từng dao động.

Diêm Vương nói:

- Một mình ngươi gánh vận mệnh của Diên Khang..

- Không!

Tần Mục cười nói:

- Là mọi người Diên Khang cùng nhau gánh vận mệnh của Diên Khang, dựa vào một mình ta thì không gánh nổi, mọi người cùng nhau gánh và cũng gánh được, cuối cùng vượt qua cửa ải sống chết khó khăn.

Thời đại Khai Hoàng cũng như vậy. Thuộc hạ còn lại của Khai Hoàng không nên chia năm xẻ bảy nữa.

Diêm Vương im lặng.

Tần Mục dạo một vòng quanh Tần Vương Điện, cười nói:

- Ngươi ở nơi này vắng vẻ quá, có phần thê lương lạnh lẽo, cứ như là oán phụ bị biếm lãnh cung vậy, ngay cả ngươi cũng biến thành u ám, không thích hợp với ta. Ta đi gặp những người khác đây.

Hắn cất bước đi ra ngoài, thản nhiên nói:

- Uổng phí khi thiếu niên đầu bạc mang trong mình chí lớn, biết làm sao đây khi tuổi đã già mà chí chưa già, có bi ai không đây?

Diêm Vương nhìn theo hắn đi ra khỏi Tần Vương Điện rồi cúi đầu bỏ áo choàng ra sau, lộ ra mái đầu bạc trắng nhưng mặt mũi hắn vẫn là thiếu niên.

Ánh mắt hắn u ám lạnh lùng, nhưng trong tròng mắt đã có những đốm lửa lay động.

- Chắc hẳn ngư phu Thiên Sư đang thả câu ở Vong Xuyên bên kia.

Xích Tú Thần Nhân dẫn Tần Mục tiếp tục đi về phía trước, nói:

- Khe núi nơi đó dốc lắm, tiếc là không có cá, bên dưới Vong Xuyên chỉ có vài cô hồn dã quỷ du đãng trong nước thôi.

Chẳng mấy chốc Tần Mục đã nhìn thấy ngư phu Thiên Sư, lão giả này ngồi trên một cái ghế nhỏ, bên cạnh bày giỏ cá, hai con tiểu hồng ngư bám vây lên giỏ, hết nhìn đông lại nhìn tây.

Thấy Tần Mục tới, hai con tiểu hồng ngư bèn vội vàng lủi vào trong giỏ. Con cá đực còn cẩn thận đóng kín nắp giỏ lại, tránh cho quấy rầy đến Tần Mục, nói nhỏ:

- Lão gia sẽ bị đánh bán sống bán chết..

- Mới là lạ! Ta thấy sẽ bị đánh chết hoàn toàn thì có, kiểu chết hẳn luôn ý!

- Suỵt, nói nhỏ thôi.

Tần Mục đi tới phía sau ngư ông Thiên Sư, ngư ông Thiên Sư cứng người lại, cần câu hơi rung lên.

Tần Mục cười nói:

- Đạo tâm Thiên Sư bất ổn, cẩn thận cá chạy.

Ngư ông Thiên Sư hừ một tiếng, đứng dậy cất cần câu, bỏ đấu lạp ra, xoay người lại:

- Dù sao thì thò đầu một đao mà rụt đầu cũng một đao, ngươi đến đánh ta hay là mắng ta?

Tần Mục kinh ngạc nói:

- Sao lại nói thế?

Ngư ông Thiên Sư thở dài nói:

- Khi Diên Khang Kiếp, lúc các ngươi cần bọn ta nhất thì bọn ta lại chạy, ta mang nợ ngươi. Dù cho ngươi đánh hay mắng ta, ta tuyệt đối sẽ không đánh lại cũng không mắng lại.

Trong giỏ cá, hai con tiểu hồng ngư nhìn xung quanh thông qua khe giỏ, con cá cái nói nhỏ:

- Lát nữa đánh nhau, chúng ta có nên khuyên can không?

- Không khuyên đâu.

- Lỡ biến thành cá kho thì sao?

..

Tần Mục nắm tay lại đấm một quyền lên ngực ngư ông Thiên Sư, nói:

- Chuyện này cứ thế bỏ qua đi. Diên Khang Kiếp là vết sẹo trong lòng ta, đi tới Phong Đô, mỗi người các ngươi đều phải rạch vết thương của ta à. Tim cũng làm từ thịt mà, đau lắm, không được nhắc lại nữa.

Ngư ông Thiên Sư ngơ ngác nhìn hắn:

- Ngươi.. Được rồi, không nhắc đến nữa.

Tần Mục lộ vẻ tươi cười, nói:

- Lần này ta tới đây, một là muốn gặp các ngươi, hai là tìm kiếm Dịch Nguyệt Thiên Vương, mượn Thiên Môn Minh Đô của nàng để đối phó với thần thông của Âm Thiên Tử. Thiên Sư biết nàng ở nơi nào không?

Ngư ông Thiên Sư thử dò xét nói:

- Ngươi không đi gặp những người khác một lần à? Nói thí dụ như Thanh Hoang lão nhân, hoặc là Đế

Thích Thiên Vương, còn cả cái tên tiều phu nữa.

Tần Mục chần chừ một lát rồi gật đầu nói:

- Ta sẽ đi gặp bọn họ.

Hắn cáo từ rời đi, Xích Tú Thần Nhân dẫn hắn tìm đến thôn trang của Võ Đấu Thiên Sư, bên cạnh chính là Đấu Ngưu Giới, thậm chí Võ Đấu Thiên Sư còn dời cả ruộng lúa và cây liễu to vào trong Phong Đô.

Dưới cây liễu, Ngưu Tam Đa đang hút shisha khò khè, thấy hắn đi tới thì cuống quít đứng lên, có phần không biết phải làm sao.

Tần Mục tiến lên trước, cười nói:

- Tam Đa sư ca, biệt lai vô dạng?

- Vô dạng, vô dạng!

Ngưu Tam Đa hoảng hốt vội nói:

- Khi Diên Khang Kiếp..

Tần Mục giơ tay lên, cười nói:

- Không cần nhắc lại.

Ngưu Tam Đa đành phải nghẹn lại, nói:

- Lão gia còn chưa biết ngươi qua đây, nếu như biết thì chắc chắn hổ thẹn không biết trốn đi đâu.

Tần Mục mỉm cười:

- Võ Đấu Thiên Sư, võ đạo thông thần, đương nhiên thần thông quảng đại, sao có thể không biết chuyện ta đi tới Phong Đô được chứ? Có thể hắn sẽ trốn một lát, nhưng sau khi trốn xong thì vẫn sẽ nghĩ thông suốt mà đi ra gặp ta.

Ngay vào lúc này, giọng nói của Võ Đấu Thiên Sư Trạc Trà truyền đến từ phía sau hắn, nói:

- Nghe thấy tin tức ngươi đến đây, đúng là ta đã trốn, nhưng suy nghĩ một lát, ta vẫn phải ra gặp ngươi. Ta có lỗi với ngươi, nếu như lại trốn tránh không gặp, vậy thì càng có lỗi hơn.

Tần Mục xoay người lại, cười nói:

- Thiên Sư..

Đột nhiên, Võ Đấu Thiên Sư quỳ phịch xuống đất dập đầu mấy tiếng cộp cộp vang dội với hắn, mặt đất bị

đập thành một cái hố to!

- Ta luôn luôn tự nhận mình sống ngay thẳng, ngạo nghễ thiên địa không thẹn với lòng! Thế nhưng chuyện Diên Khang Kiếp, trong lòng ta mãi không bỏ qua được!

Tần Mục đang muốn nâng hắn dậy, đạo hạnh của Võ Đấu Thiên Sư mạnh mẽ cỡ nào, Tần Mục ngăn hắn lại để hắn tiếp nhận quỳ lạy của mình, trầm giọng nói:

- Người của Đấu Ngưu Giới là con cháu của những tướng sĩ tử trận thời đại Khai Hoàng, bọn họ xóa bỏ

Thần Kiều, hết đời này đến đời khác đều không cách nào tránh khỏi tử vong, là ngươi cứu bọn họ, thế mà ta lại thoát thân lúc ngươi đang chịu khổ! Không phải là hành vi quân tử, là hành vi của tiểu nhân!

Tần Mục đành phải kệ hắn.

Nếu như mình ngăn cản hắn nhận lỗi, như vậy sẽ trở thành trở ngại trong tâm võ đạo của hắn.