Tần Mục vội vàng rời đi, chỉ thấy Long Kỳ Lân và Yên Nhi đang sắp xếp ổn thoả đám người Diên Khang vừa tới, chờ đến khi bọn họ thu xếp xong, lúc này Tần Mục mới gọi bọn họ đến, hỏi kỹ vị lão giả không có diện mạo và giới tính cố định kia.

Thật lâu sau, ánh mắt Tần Mục loé lên, nói:

- Hắn giống như là biết hết tất cả ư? Thế mà còn biết ta đã truyền thụ Tam Viên Thượng Thức và Đại La Vô Thượng Thần Thức cho ngươi, còn biết Hư Không Mẫu Thú ra đời.. Trước đó Tổ Đình vẫn luôn bị

phong ấn, mãi cho đến khi chúng ta đến nơi đây mới giải phong ấn, nhưng cũng không giải phong ấn hoàn toàn. Vậy thì lão giả thần bí này chỉ có thể là Thần Thánh sinh ra từ trong mạch khoáng hỗn độn thần bí khó lường kia.

Yên Nhi nói:

- Những ngày này hắn đều xách thùng nước, sửa chữa Thần Sơn bị đánh nứt, những Thần Sơn này rất kinh khủng!

- Đây là đạo thay thế vật chất.

Sắc mặt Tần Mục bình tĩnh nói:

- Tổng vật chất tổng năng lượng của vũ trụ vĩnh viễn không thay đổi, quá trình vũ trụ hủy diệt là quá trình biến vật chất thành năng lượng, quá trình vũ trụ sinh ra là quá trình biến năng lượng thành vật chất.

Tuy nói những sinh vật đáng sợ kia đến từ vũ trụ đã bị hủy diệt ngày trước, nhưng cũng cần phải tuân theo nguyên tắc này. Đã có gốc Hắc Mộc này, vậy thì quá khứ và tương lai sẽ có một thông đạo kết nối.

Hắn dạo bước tới lui, suy tư nói:

- Bọn họ nhờ vào Hư Không Thú chiếm lấy một phần vật chất từ vũ trụ này của chúng ta, bổ sung đến vũ

trụ của quá khứ, sau đó vật chất ở nơi này của chúng ta ít đi, vật chất nơi đó của bọn họ nhiều hơn, bọn họ sẽ có thể thừa cơ thay thế đến đây, đi tới thế giới của chúng ta.

- Nói cách khác, bọn họ ở vũ trụ trước kia cũng chính là ở bên cạnh rễ của gốc Đại Hắc Mộc này để tiến hành một trận triệu hồi nghịch hướng, lấy trộm vật chất nơi này của chúng ta. Cho nên các ngươi mới có thể nhìn thấy thi thể Hư Không Thú chất đống như núi rất nhanh đã không còn máu tươi, không còn bắp thịt, thậm chí ngay cả xương cốt cũng biến mất trong mấy ngày.

Tần Mục ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, siết chặt nắm đấm, nói:

- Vị Cổ Thần kia xử lý không ổn chút nào. Hắn đã phong bế quần sơn Đại Hắc Mộc này, nhưng mà vũ trụ

này của chúng ta vẫn thiếu hụt phần vật chất, vũ trụ quá khứ kia vẫn nhiều hơn một phần vật chất. Sớm muộn gì bọn họ vẫn sẽ lại đến đây!

- Phong ấn Đại Hắc Sơn chỉ là trị ngọn không trị gốc!

- Nói hay lắm!

Tần Mục vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một giọng nói truyền đến, khen ngợi:

- Mục Thiên Tôn nói hay thật đấy, không hổ là Mục Thiên Tôn mà.

Tần Mục nhìn về hướng giọng nói phát ra, chỉ thấy một người dáng vẻ thư sinh không biết đã đến phía sau bọn họ từ lúc nào, tay cầm quạt xếp, phong thái phiêu dật, dung mạo tuấn tú, nhưng lại hơi âm nhu.

Tần Mục nhìn về phía Long Kỳ Lân và Yên Nhi, hai người vội vàng lắc đầu, khẽ nói:

- Mỗi lần hắn tới, nam nữ không cố định, khuôn mặt không cố định, chủng tộc cũng không cố định. Chúng ta cũng không biết có phải là hắn hay không.

Tần Mục làm lễ, nói:

- Xin hỏi đạo huynh xưng hô như thế nào?

Thư sinh kia vỗ quạt xếp xuống tay, chào đáp lễ nói:

- Người đời sau gọi ta là Thái Dịch. Mục Thiên Tôn còn cầm mảnh vỏ trứng lúc ta sinh ra đời đấy!

Sắc mặt Tần Mục hơi đỏ, nói:

- Nhìn thấy bảo vật khó tránh khỏi động tâm. Đạo huynh định đòi lại hay sao?

Thư sinh Thái Dịch kia lắc đầu nói:

- Với ta mà nói đã vô dụng.

Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ hắn cũng không có ý định trả lại cho Thái Dịch.

Thư sinh Thái Dịch nói:

- Mục Thiên Tôn, thật ra chúng ta đã từng gặp nhau.

Tần Mục kinh ngạc vô cùng, nói:

- Xin hỏi đã từng gặp ở đâu?

- Một trăm vạn năm trước, ta hóa thành Đại Côn, mang theo đám người Mục Thiên Tôn và Tần Thiên Tôn ngao du khắp Long Hán Thiên Đình.

Thư sinh Thái Dịch mở quạt xếp ra, cười nói:

- Sáu mươi vạn năm trước, Thiên Đình tách ra, Đại Nhật Tinh Quân thả Hạo Thiên Khuyển ra để tìm kiếm Cung Thiên Tôn, ta là một trong những con Hạo Thiên Khuyển đó, chạy đi từ bên cạnh ngươi. Lúc Thiên Hà rơi xuống, ta là một phàm nhân vội vàng thoát thân dưới chân Mục Thiên Tôn.

Tần Mục trợn mắt lên, cười nói:

- Không ngờ rằng đạo huynh chú ý ta như vậy.

Thư sinh Thái Dịch lắc đầu nói:

- Ta cũng không chỉ chú ý mình ngươi, thật ra thì ta cũng chú ý rất nhiều người, một trong những tiểu trúc mã kiểm tra bản thảo ghi chép của Lăng Thiên Tôn là ta, ta còn là một quả đào trong rừng đào của Nguyệt Thiên Tôn, cũng là con cá Khai Hoàng Tần Nghiệp bị câu lên nhưng lại thoát câu, là một quỷ hồn bên cạnh Thổ Bá. Hoặc là một ngôi sao bay qua tầm mắt của Thiên Công, hoặc là một cọng tóc bạc của Hạo Thiên Tôn bị hắn nhổ bỏ.

Hắn cười nói:

- Ta đã đi qua quá nhiều nơi, gặp qua quá nhiều người, những nhân vật đã để lại dấu ấn đậm nét ở trong lịch sử mênh mông, ta đều đã từng đi gặp bọn họ. Ta còn nhìn thấy ngươi từ bỏ con đường của mình, quay về con đường Thiên Cung Thiên Đình, vì vậy mà than thở. Khi đó, ta là một giọt nước mắt mà ngươi nhỏ xuống.

Cơ thể Tần Mục hơi chấn động, nhớ đến sau khi bản thân thỉnh giáo Thúc Quân, kiên quyết vứt bỏ con đường ban đầu mà lựa chọn tu luyện Thiên Cung Thiên Đình kia, khi đó hắn không nhịn được rơi lệ, bên tai đã nghe được một tiếng than thở yếu ớt.

Hắn lấy lại bình tĩnh, tò mò nói:

- Đạo huynh thần thông quảng đại, nhưng vì sao ngươi lại trở về đây?

Thư sinh Thái Dịch cười nói:

- Ta vẫn luôn ở đây, không thể nói là trở về hay không trở về được.

Trong lòng Tần Mục biết bản thân không cách nào nắm bắt được cảnh giới của Thái Dịch, cũng chẳng thể

nào hiểu được. Có lẽ năm đó không buông bỏ con đường kia thì bản thân còn có thể tu luyện tới cảnh giới của hắn, nhưng bây giờ đã không được nữa rồi.