Giang Du hiển nhiên không thành thật như Minh Cẩm nghĩ, hắn vẫn lợi dụng thời cơ trao ngọc bội đeo bên người cho Minh Lan, còn đòi Minh Lan cho hắn hà bao.
Mà Minh Lan to gan dĩ nhiên không thể qua mắt được Tề thị, mất đi một hà bao coi như khó phát hiện, nhưng trong tay cứ nắm chặt một miếng ngọc bội ngồi ngẩn ngơ thì quá mức rõ ràng, vừa vặn bị Tề thị bắt được.
Minh Lan cũng không phải con bé giảo hoạt, nói mấy câu đã bị Tề thị bức cho khai tuốt tuồn tuột.
Khi Minh Cẩm vào cửa, Tề thị đang nổi nóng, thấy Minh Cẩm là mắng ngay.

Minh Cẩm thầm biết không thể trốn tránh đành phải cúi đầu nhận tội.
“Mi tội nghiệp nó,” Tề thị tức giận quá đỗi nhưng gian viện này nhỏ xíu nên không dám cao giọng la mắng, nghẹn đỏ cả mặt, “Như vậy đâu phải tội nghiệp, đây là hại nó đấy!”
“Là con hồ đồ.” Minh Cẩm cúi đầu nhận lỗi.
Bây giờ nhìn lại, thật sự nàng quá vội vàng khi đồng ý để Minh Lan và Giang Du ở một mình chỉ vì không đành lòng nhìn Minh Lan thất vọng.

Hôn sự của hai đứa vốn có một chút hy vọng bởi vì cha Phó được nâng đỡ, nhưng hiện giờ tình hình thay đổi khiến việc đưa cha Phó vào quan trường bị gác lại, hôn sự kia càng thêm xa vời.
“Mi nghe rõ cho ta,” Tề thị giận dữ ra lệnh cho Minh Lan đang nức nở, “Sau này không bao giờ cho phép mi ra cửa, chuyên tâm ở trong nhà chờ lấy chồng!”
“Mẹ...” Minh Lan khóc đến tan nát cõi lòng, van nài réo rắt thảm thiết, “Con không bao giờ gặp lại huynh ấy, nhưng mẹ đừng bắt con lấy chồng.


Con sẽ ở trong nhà cả đời cùng cha mẹ.”
Tề thị nhìn dáng vẻ của Minh Lan cũng có chút mềm lòng, cuống quít quay đi không nhìn nữa: “Cứ quyết định vậy đi, về phòng!”
Minh Lan còn muốn nói thêm nhưng bị Minh Cẩm bên cạnh đột nhiên giơ tay kéo lại, lúc này mới im miệng rưng rưng nhìn chị, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin.
Minh Cẩm khẽ gật đầu với em gái, đỡ em đứng dậy đẩy ra khỏi phòng.
“Mi đừng nghĩ giúp nó nói chuyện,” Tề thị không quay đầu lại cũng có thể biết hai tỷ muội ra hiệu cho nhau, tức giận chưa giảm, “Việc này không thể để tùy hai đứa làm bậy!”
“Mẹ,” Minh Cẩm giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho Tề thị, bị bà phủi bay cánh tay lại dày mặt thò qua, “Mẹ nghe con nói nè.”
“Ta không muốn nghe.” Tề thị hung hăng đập Minh Cẩm một cái, xoay người đi trong mắt tràn đầy bất mãn, “Bình thường mi cũng là đứa hiểu biết, hiện giờ lấy chồng rồi mà sao còn làm ra chuyện như vậy?”
“Việc này là con sai rồi,” Minh Cẩm nhanh chóng nhận lỗi lần nữa, “Nhưng mẹ cũng biết tính tình Minh Lan rồi đấy, từ nhỏ nó được nuông chiều, lại là đứa ngang bướng.

Con thật sự lo lắng nó làm ra chuyện gì khác người.”
Tề thị dường như muốn nói gì đó nhưng vẫn nhịn xuống, nghe Minh Cẩm tiếp tục nói.
“Lần này đưa Minh Lan ra ngoài con thật có chút tâm tư khác,” Minh Cẩm cười khổ, “Con muốn nó nhìn xem thế nào là hào môn thế gia, biệt viện to như vậy, nhân vật lớn như thế, ở trong thôn, ở Triệu phủ đều nhìn không tới, không phải để loại người như chúng ta có thể trèo cao.”
“Minh Lan nói thế nào?” Tề thị thở dài.
“Từ khi vào lâm viên nó vẫn luôn buồn bã ỉu xìu, con tưởng sau khi hai đứa nó nhận ra sự chênh lệch giữa hai nhà sẽ biết lùi bước,” Ánh mắt Minh Cẩm mờ mịt, dường như không biết rốt cuộc mình làm vậy là đúng hay sai, “Con mạo hiểm để hai đứa gặp nhau cũng vì nghĩ cho bọn nó cơ hội nói rõ mọi chuyện.”

“Kết quả lại loạn thành như vậy.” Tề thị hừ lạnh một tiếng, nhịn không được vuốt tóc Minh Cẩm, “Con luôn quá dễ dàng mềm lòng.”
Minh Cẩm ghé vào người Tề thị, nhắm mắt lại.
Đã trải qua sinh tử, hiện giờ nàng vô cùng quý trọng thân nhân.

Để Minh Lan và Giang Du gặp mặt chính vì trong lòng nàng còn có một tia ảo tưởng ngây thơ -- Nếu tương lai Phó gia có thể lấy lại quyền thế, nếu tình yêu của Giang Du và Minh Lan đủ kiên định...
Chính vì thấu hiểu cách sống của thời đại này nên Minh Cẩm mới có thể phá lệ quý trọng tình yêu của em gái.

Thế giới này phần lớn đều là "Manh hôn ách gả", có thể tìm được một người đã quen biết trước hơn nữa chính mình còn thật lòng thích thật sự quá khó khăn.
Ngay cả một cô gái như Minh Cẩm đã được rửa tội bởi thời hiện đại mà cũng phải tốn rất nhiều công sức để thích ứng với việc gả cho một Lục Trạm xa lạ.

Khi một cô gái vị thành niên phải gả cho một người đàn ông chưa bao giờ gặp mặt, hơn nữa đêm động phòng phải làm chuyện thân mật nhất, đối với cô gái đó mà nói xác thật có chút tàn khốc.
Tương lai Minh Lan dĩ nhiên phải lấy chồng, dựa vào tính tình của Tề thị nhất định sẽ chọn lựa một cậu trai gia cảnh không tồi, ít nhất không thể để Minh Lan gả qua phải chịu khổ.

Tuy Tề Tĩnh Vũ không tệ nhưng hai đứa em trong nhà không phải đèn cạn dầu, bà mợ sinh ra hai đứa con gái kiểu vậy cũng là một vấn đề lớn.


Những người khác Minh Cẩm càng không thể nào hiểu biết, chẳng lẽ nàng đủ khả năng bảo đảm Minh Lan có thể ân ái khi lấy người mà Tề thị lựa chọn? Có thể bảo đảm đối phương sẽ không nạp thiếp?
Người thời đại này sẽ không vì vấn đề nạp thiếp mà hạ thấp tiêu chuẩn tìm bạn đời.

Cho dù Minh Cẩm cảm thấy có lợi, Tề thị và Minh Lan chắc chắn không nguyện ý bởi vì lý do này mà phải lấy một nông phu rồi xuống ruộng làm việc.

Những người chưa từng làm việc nhà nông dĩ nhiên có thể đứng thẳng nói chuyện không đau lưng, nhưng với Minh Cẩm và Minh Lan từ nhỏ lớn lên trong thôn lại biết việc nhà nông vất vả biết bao nhiêu.

Suy cho cùng, những thứ hư ảo như tình yêu không thể nào so được với những thứ thực tế như vàng bạc.
Cũng vì lý do này, Tề thị không hài lòng với Lục Trạm, thậm chí lúc đầu đánh mắng vì thầm mong con gái mình có thể thoát khỏi thân phận nông dân.

Chỉ nhờ Minh Cẩm đủ kiên định, Lục Trạm đích xác có khả năng, vì thế mới khiến Tề thị miễn cưỡng ngầm đồng ý việc hôn nhân này.
Minh Cẩm tới Triệu phủ thời gian không dài, trước nay vẫn luôn sống trong thôn quê bình thường nên nhìn sự tình không đủ nhiều, nhưng nàng nghe nói trong thôn xuất hiện nhiều vụ rất phổ biến.

Đa số những kẻ có học leo lên được chức cao là muốn lấy người vợ khác có gia cảnh tốt, vì thế tìm ra cái cớ để bỏ vợ thật khó nghe, hoặc làm cho người vợ ở nông thôn chết bất đắc kỳ tử dễ như trở bàn tay.

Sinh mệnh so với quyền thế thật sự quá mức mong manh, mà phụ nữ càng là những người yếu đuối nhất.

Minh Cẩm không phải bênh vực người xuyên qua, nhưng Giang Du rõ ràng mang theo loại tình cảm bình đẳng đặc trưng của người đến từ thời hiện đại, xem như hiếm thấy ở trên người các thiếu gia.

Giang Du biết tôn trọng sinh mệnh con người, thậm chí có một loại phong độ quân tử khi đối xử với phụ nữ, chắc hẳn hắn sẽ không giống như người nơi này coi thường sinh mệnh của những người địa vị thấp kém hơn mình.
Thay vì đối mặt với điều không biết, chi bằng hai đứa nó có thể kết thành một đôi thì thật sự tốt hơn.

Cho dù tương lai Giang Du muốn nạp thiếp, ít nhất vẫn có thể bảo đảm Minh Lan có một cuộc sống giàu có mà không gặp phải rủi ro mất mạng.
Nếu tình cảm của Giang Du đối với Minh Lan đủ kiên định, nếu cha Phó trong tương lai có thể làm quan lần nữa, việc hôn nhân này có cơ hội thành công khá cao.

Chỉ là hết thảy còn quá sớm để nói, trước khi quan lộ của cha Phó chưa được giải quyết xong xuôi, nàng không muốn trình bày vấn đề này với Tề thị; còn về phần Giang Du thì nàng cũng không có lập trường bênh vực cho hắn.

Hai đứa khỉ kia lần này quá mức hấp tấp.
“Mẹ,” Minh Cẩm nhỏ giọng khuyên, “Hiện giờ Minh Lan còn nhỏ, nhà ta vẫn chưa đứng vững gót chân ở kinh thành, mẹ đừng vội, cứ từ từ xem sao.

Chỉ là tạm thời không để hai đứa nó liên lạc với nhau thì tốt rồi.”
Tề thị thở dài: “Cũng chỉ có thể như thế,” lại bực bội trừng mắt đe Minh Cẩm, “Nếu mi làm thêm lần nữa, xem ta có lột da mi ra hay không!”.