Minh Cẩm chớp chớp mắt, nửa ngày mới hiểu được rốt cuộc Lục Trạm nói gì, tất cả khổ sở và bi thương lúc nãy lập tức thay bằng nỗi vui mừng khôn xiết.

Cho tới nay, trong lòng Minh Cẩm vẫn còn mâu thuẫn khó có thể miêu tả với Tiểu Văn, một thiếu nữ tàn nhẫn độc ác đến thế lại lớn lên trong Đông Viên được mọi người cưng chiều, một khi nàng về đó sống thì làm sao có thể tránh khỏi bị con nhỏ kia ám hại lần nữa?
Cho dù là võ công hay âm mưu quỷ kế, Minh Cẩm đều không tự tin có thể vượt qua Tiểu Văn.

Một đứa con gái có thể dụ dỗ một thiếu niên vô tri đi giết tình địch của ả, một phần Xuân Sinh đích xác quá ngu xuẩn, về phương diện khác chẳng phải vì tâm kế Tiểu Văn quá thâm sâu?
Minh Cẩm gần như có thể khẳng định, chỉ cần không có ai bị giết thì Sở Hoài Uyên chắc chắn kiên quyết bảo vệ Tiểu Văn, mà người trong thôn dĩ nhiên sẽ thiên vị cho đứa con gái họ nhìn lớn lên.

Nếu Tiểu Văn vẫn luôn cài bẫy cho nàng sa vào để châm ngòi quan hệ hai vợ chồng, cứ cho rằng lúc đầu Lục Trạm sẽ tin tưởng nàng, nhưng sau một thời gian ai có thể bảo đảm giữa hai người sẽ không có khoảng cách?
Có thể nói Tiểu Văn là tâm bệnh lớn nhất của Minh Cẩm, đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến nàng luôn hy vọng có thể về thôn trễ chút.
Mặc dù nàng cảm thấy bi thương vì chuyện của Tú Tú, đó chỉ là do hai người đã từng có tiếp xúc; nhưng lúc này nghe được tin tức của tình địch, Minh Cẩm tự nhiên hết sức quan tâm, vứt tất cả những chuyện khác ra sau đầu.
Minh Cẩm nhìn chằm chằm Lục Trạm truy vấn: “Thật sao?”
“Đương nhiên, năm sau sẽ thành thân, ta lừa nàng làm gì.” Lục Trạm hơi mỉm cười.
“Gả đến chỗ nào?” Minh Cẩm hỏi tiếp, nếu lấy người cùng thôn, nàng sợ sẽ có một Xuân Sinh khác tái xuất hiện.
“Qua thôn bên.” Lục Trạm hiểu ý Minh Cẩm, nhẹ nhàng cốc đầu nàng một cái, “Nhưng cũng không xa lắm.”
“Sở Hoài Uyên sao có thể đồng ý gả nó ra ngoài?” Minh Cẩm hoài nghi nhìn Lục Trạm.


Tên Sở Hoài Uyên kia nàng đã kiến thức qua, tuyệt đối không phải một người thị phi rõ ràng đạo đức cao thượng, đâu thể nào vì không gây thêm phiền phức cho Minh Cẩm mà gả Tiểu Văn ra ngoài?
“Lớn rồi thì dĩ nhiên phải lấy chồng,” Lục Trạm nhàn nhạt nói, “Chẳng lẽ cứ giữ trong nhà thành gái lỡ thì?”
Minh Cẩm dùng khóe mắt liếc Lục Trạm một cái, biết anh chàng không muốn nói bèn cúi đầu cười khúc khích: “Mặc kệ con nhỏ đó lấy chồng vì lý do nào, miễn không tìm em gây rắc rối là được.”
Lục Trạm nghe Minh Cẩm nói vậy, bỗng vươn tay đặt lên bả vai nàng.
“Có phải nàng vẫn rất bất an?” Lục Trạm nghiêm túc nhìn Minh Cẩm.
Minh Cẩm sửng sốt, hồi lâu mới gật đầu: “Có một chút.”
“Không tin ta à?” Lục Trạm nhướng mày.
“Không phải,” Minh Cẩm lắc đầu, “Nếu Tiểu Văn chỉ có một mình thì em cũng không sợ, thế nhưng phía sau Tiểu Văn có Sở Hoài Uyên, phía sau Sở Hoài Uyên còn có người trong thôn, dù gì em cũng là người ngoài, tuy em không sợ một thời gian ngắn nhưng sống lâu dài quả thật là một thử thách.”
“Thôi không bàn về đề tài này nữa.” Lục Trạm cười lái sang chuyện khác, kéo Minh Cẩm vào buồng, “Đi xem đồ nàng sáng chế nào!”
“Hả?” Minh Cẩm khó hiểu.
“Chẳng phải nàng đặt thợ rèn và thợ đồng làm một món đồ phòng thân?” Lục Trạm cười nói, “Vừa lúc hôm nay rảnh rỗi, ta thuận tiện mang về giúp nàng, cũng nhìn xem thứ này dùng thế nào.”
Quả nhiên người thích binh khí cứ nhìn món binh khí chưa thấy qua là lập tức lực chú ý bị hấp dẫn.

Hai ngày nay Lục Trạm vẫn luôn suy nghĩ xem ống đồng kia dùng như thế nào nhưng chẳng thể hiểu được, nếu dùng để đả thương người thì nó rõ ràng không đủ sắc bén, nếu dùng để ném mạnh thì lại quá mức phức tạp.
Ở cùng Minh Cẩm một thời gian, Lục Trạm biết nàng làm cái này nhất định là có ích, nhưng nhìn thế nào cũng không nghĩ ra nó được sử dụng ra sao.
“Đi xem chút nhé.” Minh Cẩm cũng hưng phấn, dù sao đây là lần đầu tiên nàng thử nghiệm, chưa nhất định có thể thành công, phải thử trước mới biết được.
Minh Cẩm đặt tất cả phụ kiện lên bàn, cố gắng hồi lâu mới lắp lại được với nhau.


Cây súng kíp này thoạt nhìn vừa ngu xuẩn vừa thô kệch, cầm trên tay rất nặng, thật cách xa vạn dặm so với hình ảnh đẹp đẽ ngầu lòi trong trí tưởng tượng của nàng.
“Dùng thế nào?” Lục Trạm hết sức chuyên chú nhìn động tác của Minh Cẩm, tò mò hỏi.
Minh Cẩm nhét pháo trúc vào ống đồng, sau đó dùng miếng vải bố đã tẩm dầu bọc viên chì, kế tiếp dùng cây gỗ thọc viên chì vào ống, lần đầu làm nên chưa thành thạo, dầu dính đầy tay.

Lục Trạm ở bên cạnh càng nhìn càng mơ hồ, hết dùng dầu rồi dùng sáp, lại còn có pháo trúc, trông chẳng giống như làm binh khí chút nào.
“Nàng làm ống bắn pháo trúc à?” Lục Trạm nhịn không được hỏi.
Minh Cẩm cười cười, trầm giọng nói: “Nếu có người muốn tới gần, ném pháo trúc không phải cũng có thể phòng thân?”
“Thôi đi,” Lục Trạm vội lắc đầu, “Mấy tép pháo đồ chơi đó mà ném vào ta, ta chỉ cần dẫm một cái là dập tắt liền, làm sao còn nổ được?"
“Chính xác,” Minh Cẩm gật đầu, “Em cũng cảm thấy không dùng được nên mới làm cái này.”
Hai người đang vật lộn lắp ráp thì nghe giọng A Tử từ ngoài truyền vào: “Tỷ tỷ, có người tới thăm.”
Minh Cẩm cuống quít nhét súng kíp vào túi vải, mặc dù không chắc người đến chơi có phải Giang Du hoặc Quân Nghiên nhưng nàng vẫn đề phòng, không muốn bí mật của mình bị lộ ra ánh sáng.
Lục Trạm cười liếc nàng một cái, thản nhiên nói với A Tử: “Mời họ vô đi.”
Rèm cửa bị xốc lên, hóa ra là Sở Hoài Uyên cười tí tởn dẫn một thiếu nữ vào.
Minh Cẩm đột nhiên quay đầu nhìn Lục Trạm bằng ánh mắt dò hỏi.
Lục Trạm ngượng ngập nhỏ giọng giải thích cho Minh Cẩm: “Bọn họ tới kinh thành chọn mua của hồi môn, ta cũng mới biết thôi.” Hắn không ngờ Sở Hoài Uyên dám đưa Tiểu Văn đến đây.
Sở Hoài Uyên cuống quít cúi đầu trốn tránh ánh mắt Lục Trạm, tuy chơi với nhau bao nhiêu năm nhưng hắn vẫn chịu không nổi ánh mắt như lưỡi đao của bạn.

Minh Cẩm sửng sốt một hồi lâu mới miễn cưỡng gật gật đầu.

Người vừa cho rằng sẽ không gặp mặt đột nhiên tìm tới cửa, thật sự làm nàng quá đỗi kinh ngạc.
Nàng cẩn thận quan sát thiếu nữ trước mắt, đây tuyệt đối là một lo li, mặt mày thanh tú, mũi hơi tẹt, so về sắc thì kém Minh Cẩm nhiều nhưng trông có vẻ non nớt đáng yêu, thấp hơn Minh Cẩm nửa cái đầu, so với Lục Trạm càng thêm bé xinh.
Tiểu Văn mặc bộ váy áo màu xanh lơ, chất liệu vải thật quen mắt, Minh Cẩm nhìn vài lần mới nhớ ra đây là loại vải may những bộ đồ cũ của Lục Trạm.
Không ngờ Tiểu Văn là một cô gái cổ đại mà dám trộm làm đồ đôi tình nhân, Minh Cẩm thầm mắng, may mắn mình đã đổi tất cả quần áo cũ của Lục Trạm, bằng không bọn họ ăn mặc như vậy thấy mặt nhau, chẳng những Lục Trạm sẽ xấu hổ mà Minh Cẩm cũng cảm thấy mất thể diện -- đàn ông nhà mình mặc đồ cô gái khác may, nói thế nào cũng không chấp nhận được.
Hèn chi Lục Trạm khen lấy khen để quần áo Minh Cẩm may, sau đó nhét tất cả đồ cũ xuống đáy rương.

Minh Cẩm bừng tỉnh ngộ ra liếc Lục Trạm một cái, lại bị ánh mắt chàng ta nhìn Sở Hoài Uyên làm cho giật mình, nhịn không được cong cong khóe môi, trong lòng thầm hy vọng anh chàng cho Sở Hoài Uyên một bài học nhớ đời.
Tiểu Văn hiển nhiên rất thất vọng vì Lục Trạm đã thay đổi quần áo, vừa há mồm là hỏi ngay: “Tại sao Trạm ca không mặc đồ muội may?”
Một câu nói ra khiến Minh Cẩm lập tức đen mặt, con nhỏ kia rõ ràng không để Minh Cẩm vào mắt, còn gọi chồng mình thân thiết đến thế, ngay cả chính Minh Cẩm mà còn không xưng hô kiểu nổi da gà như vậy.
Minh Cẩm dùng khẩu hình nói hai chữ “Trạm ca” với Lục Trạm, trong mắt đầy ý mỉa mai.

Lúc này Lục Trạm đột nhiên cẩn thận hơn nên lập tức ngửi thấy mùi giấm, vội vươn tay thực tự nhiên choàng vai nàng còn bóp bóp một chút, rõ ràng là trấn an nhưng lực đạo không khống chế tốt ngược lại giống như uy hiếp, khiến Minh Cẩm vừa tức giận vừa buồn cười.
“Ta đã thành thân, dĩ nhiên mặc đồ của thê tử may.” Lục Trạm cười nói thẳng, “Đồ ngươi may không tốt bằng nàng nhà ta.”
Tiểu Văn xanh mặt, nước mắt trào ra, suýt nữa cắn nát môi.
Minh Cẩm hài lòng rút lại hai ngón tay đang véo chặt bên eo chàng ta, thuận tiện nhẹ nhàng vuốt v e xem như khen ngợi.
Lục Trạm liếc xéo Minh Cẩm, ý tứ trong mắt thực rõ ràng: Không nên giở trò châm lửa trước mặt mọi người, da mặt ta dày hơn nàng nhiều!
Minh Cẩm ngoan ngoãn thu tay, đứng nghiêm bên cạnh Lục Trạm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Hai người mắt qua mày lại bị hai người khác nhìn vừa vặn.


Sở Hoài Uyên âm thầm thở dài, cảm thấy mình nhúng tay vào vũng nước đục này thật quá ngốc, cố vực dậy tinh thần cười xán lạn hoà giải: “Ây dà, nói mấy chuyện đó làm gì! Biết ngươi vào làm khách ở phủ tướng quân, chúng ta lại đây thăm ngươi một chút đây nè!”
“Chúng ta sắp trở về thôn,” Lục Trạm không cho hắn mặt mũi, “Đến lúc đó ngươi muốn thăm bao lâu thì thăm.”
Sở Hoài Uyên bị nghẹn nói không ra lời, ngượng ngùng sờ sờ mũi.
“Sở thúc thúc bảo rằng các thúc thúc bá bá ở kinh thành đều là huynh đệ của cha,” Tiểu Văn cũng lập tức chuyển đề tài, nhưng vẫn yếu ớt đáng thương nhìn Lục Trạm, “Họ nói muốn gặp muội.”
“Con bé này,” Lục Trạm bất đắc dĩ sửa đúng, “Nếu bọn họ là thúc thúc bá bá, sao ta lại thành ca ca?”
Minh Cẩm thầm mắng: Dĩ nhiên vì nó tơ tưởng đến anh nên mới không muốn xuống phận cháu!
Tiểu Văn cắn môi, mắt trông mong nhìn Lục Trạm, chỉ kém vẫy đuôi mà thôi.
“Sao nào?” Sở Hoài Uyên nhìn Lục Trạm nói, “Lát nữa cùng đi chứ?”
“Không đi.” Lục Trạm lắc đầu, “Mấy hôm nay đám mắc dịch kia đã chuốc bao nhiêu rượu cho ta rồi.”
“Phải nói khả năng uống rượu của ngươi tệ quá, không đủ khí phái đàn ông.” Sở Hoài Uyên cười hì hì kiến nghị, “Tửu lượng không cao thì phải luyện, uống thêm vài lần là được ngay.”
“Thê tử của ta không cho uống.” Lục Trạm chỉ chỉ Minh Cẩm, vẻ mặt tuy rằng ta rất muốn đi nhưng không còn cách nào khác, công khai lấy Minh Cẩm làm tấm mộc.
Minh Cẩm thiếu chút nữa sặc phát ho, liếc xéo Lục Trạm một cái rồi thập phần phối hợp dịu dàng nói: “Say rượu hại thân, ta lo lắng cho sức khỏe của tướng công.”
“Muội sẽ kêu bọn họ đừng uống rượu.” Tiểu Văn nhịn không được xen mồm, trộm liếc Minh Cẩm một cái như muốn tùng xẻo nàng, nói với Lục Trạm, “Trạm ca cùng đi nhé, không thôi mọi người đều cảm thấy không thú vị.”
“Chẳng phải bọn họ muốn gặp ngươi sao?” Lục Trạm cười, thản nhiên lắc đầu nói, “Ngày mai ta phải cùng thê tử dạo phố, hôm nay không muốn đi.”
Minh Cẩm cứng họng, ông tướng này nói dối thật thuận miệng, đành phải cười gật đầu: “Sắp về thôn mà còn chưa mua quà cho người nhà, ngày mai muốn đi dạo phố xem có gì thích hợp hay không.”
Nàng vừa lúc không muốn tạo bất kỳ cơ hội nào cho Tiểu Văn ở riêng bên cạnh Lục Trạm, tửu lượng Lục Trạm không cao, con nhỏ này lại ác độc, nếu lỡ hạ dược gì đó cho Lục Trạm rồi chơi màn "gạo thổi thành cơm", sau đó diễn tiết mục "một khóc hai nháo ba thắt cổ", vậy thì rất phiền toái.
Trong đầu Minh Cẩm hiện ra hình ảnh Tiểu Văn nhu nhược nhỏ xinh chuốc say rồi mạnh mẽ đẩy ngã Lục Trạm cao lớn thô kệch, bất giác khóe môi gợi lên ý cười, giơ tay nắm chặt cánh tay Lục Trạm.
“Các vị đâu biết cha Lục thích thứ gì,” Tiểu Văn chun mũi, quay đầu thản nhiên ra lệnh cho Sở Hoài Uyên, “Vậy kêu bọn họ để hôm khác đi, cháu muốn dẫn Trạm ca đi chọn quà cho cha Lục và mọi người.”.