Câu này vô cùng có lý, Ngọc phi liếc nhìn ả ta: "Tài tử có tiến bộ."
"Nương nương tán thưởng." Phương Như Lan mỉm cười, "Thần thiếp tự biết ngu dốt, chỉ mong có thể phân ưu vài phần cho nương nương."
Còn chưa hết câu, Sở Thư Nguyệt đã khinh thường liếc nhìn: "Nếu muốn phân ưu cho nương nương thì hoàn thành việc này đi, chỉ biết nói miệng thì có ích lợi gì? Ta ít nhất còn đi thăm dò thật hư, còn ngươi thì sao, tự nhiên chạy đi nói với Từ kinh nga hạt mã tiền với tam lăng, cũng không biết tỷ muội họ có nghi ngờ gì không."
Phương Như Lan cứng đờ, trên gương mặt lộ rõ sự ngượng ngùng.
Ngọc phi nhíu mày: "Hạt mã tiền và tam lăng gì?"
Phương Như Lan thẹn không dám đáp, Sở Thư Nguyệt kể lại chuyện Phương Như Lan làm cho Ngọc phi nghe.

Ngọc phi nghe xong, lập tức nổi giận: "Hồ đồ, hành sự như thế chẳng phải rút dây động rừng hả?"
"Thần thiếp biết sai rồi." Phương Như Lan cúi đầu, hai tay nắm chặt, im lặng một lúc lâu, bỗng nhìn Sở Thư Nguyệt, "Nhưng thần thiếp cảm thấy...!Phép thử này có thể thấy Thiến uyển nghi chưa chắc có thai, Sở tỷ tỷ vẫn nên cẩn thận một chút.

Thời điểm thần thiếp nói ba vị thuốc kia với Từ kinh nga, Thiến uyển nghi đã bệnh nhiều ngày.

Nương nương cũng biết Thiến uyển nghi trước giờ thông tuệ giảo hoạt, nhưng Từ kinh nga lại không nhiều tâm tư như vậy, lúc nào cũng có vẻ ngu ngốc.

Mà các nàng lại tỷ muội tình thâm, nếu Từ kinh nga lo cho an nguy của tỷ tỷ, không khỏi sẽ muốn thử mọi cách, cho Thiến uyển nghi dùng ba vị thuốc kia, mà tới nay chúng ta không hề nghe nói Thiến uyển nghi có động tĩnh gì.
Lời này có vẻ cũng có lý, nhưng còn chưa nói xong, Sở Thư Nguyệt đã cười lạnh: "Ngươi cũng biết Thiển uyển nghi thông tuệ giảo hoạt à! Ba vị thuốc kia cho dù Từ kinh nga tin, chẳng lẽ Thiến uyển nghi không biết điều tra hả?"
Phương Như Lan đỏ mặt: "...!Thần thiếp đã dặn Từ kinh nga đừng để Thiến uyển nghi biết là thần thiếp nói.

Hơn nữa nàng ta quan tâm tỷ tỷ, không biết chừng sẽ trực tiếp nấu canh đưa qua, Thiến uyển nghi nào biết ngọn nguồn..."
Càng nói, ả ta càng biết mình chỉ đang biện hộ, nói xong liền ngậm miệng, không dám nhiều lời.
Ngọc phi trầm giọng: "Chính mình không có đầu óc còn cười nhạo người ta vụng về.

Thôi, trở về hết đi, mọi việc chờ tới hành cung rồi nói, bổn cung sẽ tự nghĩ cách thăm dò.

Lần này không nhiều người đi hành cung, bổn cung phải mở lời bệ hạ mới đồng ý cho hai ngươi đi theo hầu giá, nên làm gì không nên làm gì tự các ngươi chắc biết."
Hai người nghe vậy vội rời chỗ ngồi, hành lễ tạ ơn.

Tâm trạng Ngọc phi không tốt, ăn thêm mấy miếng đá bào thì cũng ra ngoài đi hóng mát.
Ba ngày sau, thánh giá rời kinh, Từ Tư Uyển tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của phi tần hầu bệnh, nửa bước không rời Thái Hậu.

Hành trình cần hai ngày một đêm, ban đêm tuy ngủ lại quan dịch nhưng dù sao chỗ ngủ cũng đơn sơ, ban ngày đi đường càng vất vả, việc ăn uống lại càng phải chú ý.
Xế chiều hoàng đế tới xa giá của Thái Hậu, Từ Tư Uyển đang đút Thái Hậu dùng cơm, hắn thấy là cháo thịt, gật đầu cười nói: "Nhi tử nhớ mấy ngày trước mẫu hậu chỉ có thể ăn chút cháo thanh đạm, bây giờ ăn uống đã khá hơn rồi?"
Thái Hậu tươi cười, hiền từ nhìn Từ Tư Uyển: "Thiến uyển nghi của con không biết ngày đêm mà canh giữ bên cạnh ai gia, tâm trạng ai gia tốt, ăn uống đương nhiên cũng tốt.

Chỉ là nha đầu này mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không tốt, trong gầy đi nhiều quá."
"Nào có." Từ Tư Uyển lại đút Thái Hậu một muỗng cháo nóng, dịu dàng đáp, "Thái Hậu nương nương từ ái, thần thiếp không hề cảm thấy vất vả, sao lại gầy đi được? Rõ ràng là Thái Hậu nương nương thương thần thiếp, nói vậy để tống cổ thần thiếp đi thôi."
"Ai gia sao nỡ chứ!" Thái Hậu ôn hòa lắc đầu, lại dặn dò hoàng đế, "Phi tần địa vị cao trong cung không nhiều, có người hiền huệ hiển chuyện như vậy thì tấn vị đi.

Quy củ bất thành văn có thai mới tấn phong không cần để ý tới, duyên con cái nên tới rồi sẽ tới, nhưng cũng không thể vì không tới mà để nhiều phi tần tài đức thế này chịu ủy khuất đúng không?"
Các mặt hiền huệ hiểu chuyện, tài đức nếu do người khác nói chẳng qua là tùy ý thổi phồng, nhưng từ miệng ngọc của Thái Hậu nói ra lại rất có trọng lượng.
Không đợi hoàng đế lên tiếng, Thái Hậu lại nói: "Ý chỉ này ai gia định thay con rồi, chờ tới hành cung liền ban xuống đi, cứ nói Thiến uyển nghi có công phụng dưỡng ai gia, tấn phong thành tần."

Từ Tư Uyển nghe vậy vội gác chén sứ xuống, cúi người hành lễ: "Thần thiếp tạ Thái Hậu ân điển."
Tề Hiên cũng rất vui, gật đầu nói nhỏ: "Đa tạ mẫu hậu.

Trẫm cũng sớm muốn tấn phong cho uyển nghi, chẳng qua vì câu nệ quy củ mà chưa vội.

Mẫu hậu đã nói như vậy, xem ra là trẫm hồ đồ."
Xong xong, hắn đỡ Từ Tư Uyển dậy, Thái Hậu cũng duỗi tay, nói với hắn: "Đã là quy củ bất thành văn thì đều không phải quy củ.

Còn nữa, phi tần hầu hạ bên cạnh con, con là người nhìn rõ nhất.

Con vui vẻ mạnh khỏe mới là phúc của thiên hạ, chớ nghe những quy củ đám hủ nho kia treo bên miệng."
Tề Hiên bật cười, cúi đầu đáp: "Vâng."
Thái Hậu lại nhìn Từ Tư Uyển: "Tuy nói thì nói vậy nhưng chuyện con nối dõi con cũng phải để bụng.

Trong cung quá ít hoàng tử công chúa, ai gia không thể không sốt ruột thay hoàng đế."
"Thần thiếp hiểu." Từ Tư Uyển cúi đầu, "Gần đây ăn uống không điều độ, khó tránh phải dùng thêm thuốc.

Đợi thần thiếp khỏe lại sẽ mời thái y phối thuốc điều dưỡng, tranh thủ thêm tôn tử tôn nữ cho Thái Hậu."
Lời này đương nhiên hợp ý Thái Hậu, ngay cả bầu không khí trong xe theo đó mà trở nên nhẹ nhàng.

Bỗng gió đêm thổi tới, màn xe bị vén lên, Từ Tư Uyển lặng lẽ nhìn ra ngoài thấy Hoa Thần đang canh giữ thì rời mắt đi, cười cười.
Hoa Thần là người hiểu nàng nhất, khoảng thời gian tiến cung này đã rèn luyện rất nhiều, đương nhiên sẽ tự động truyền lời này ra ngoài, để người khác biết "Thái Hậu nhắc tới chuyện tôn tử tôn nữ với Thiến uyển nghi".
Tối hôm sau tới hành cung, mọi người còn chưa kịp dàn xếp thỏa đáng, ý chỉ của Thái Hậu đã hạ xuống lục cung.

Ý chỉ viết rất đơn giản, ý chính là Từ Tư Uyển phụng dưỡng có công, tấn phong tần vị, lại ban thưởng thêm rất nhiều lễ vật, trong đó có của hồi môn năm xưa của Thái Hậu, tạm thời không nhắc tới giá trị, ý nghĩa tóm lại đã không bình thường.
Mấy thứ này được thưởng xuống cũng nằm trong dự kiến của Từ Tư Uyển.

Gần đây ở Trường Nhạc Cung nàng thường cầm chúng thưởng thức, hành động này chỉ cần hơi không chú ý sẽ bị nói là ham tài, nàng đắn đo rất tốt, mỗi khi nhìn thấy cái gì đều không quan tâm tới giá trị của nó, chỉ nói nhìn như đồ cổ, hỏi Thái Hậu lai lịch.
Con người ở độ tuổi này thường hoài niệm quá khứ.

Thái Hậu lại chìm nổi trong cung hơn nửa đời người, đương nhiên có rất nhiều chuyện xưa để kể.

Mỗi lần Từ Tư Uyển kể, bà đều vui vẻ kể nàng nghe chuyện của mình, trong lúc nói chuyện, Từ Tư Uyển cũng có thể dỗ Thái Hậu cao hứng hơn.
Mà thưởng mấy thứ này xuống với Từ Tư Uyển chẳng qua chỉ có hai tác dụng.

Thứ nhất như đạo lý nàng đắn đo quân tâm, Thái Hậu chẳng qua cũng là người phàm, ai trả giá nhiều sẽ được bà ấy để trong lòng.

Thứ hai, ban thưởng vào lúc này có thể chống đỡ cho nàng một số trường hợp, những món đồ bầu bạn bên cạnh Thái Hậu nhiều năm bỗng thưởng vào tay nàng rốt cuộc vì duyên cớ gì, nguyên nhất dễ khiến người ta nghi ngờ.
Từ Tư Uyển tiếp chỉ, hành đại lễ tạ ơn, sau đó sai người mở hai hộp gỗ kia, thưởng thức lễ vật.
Đột nhiên tiếng cười của Oánh quý tần truyền đến, nàng ngước mắt thấy Oánh quý tần xuyên qua hành lang gấp khúc đi đến: "Gần đây muốn gặp muội đúng là không dễ? May mà lúc này còn phải an bài cung nhân sắp xếp hành trang, nếu không ta sợ chỉ có thể tới chỗ Thái Hậu nương nương để gặp muội."
Từ Tư Uyển từ trước rương gỗ đứng dậy, vừa hành lễ vừa cười nói: "Tới chỗ Thái Hậu nương nương cũng không có gì không tốt cả.


Nhìn xem, Thái Hậu nương nương thưởng cho muội rất nhiều thứ, nếu tỷ tỷ đi nói không chừng cũng được như vậy, không phải vừa lúc hợp ý tỷ tỷ sao?"
"Thôi." Oánh quý tần ngồi xuống giường trà, phất tay, "Thái Hậu nương nương không thích ta, cứ coi ta như kẻ thù, ta cũng không rảnh đi làm người ta chướng mắt." Dứt lời, nàng cho các cung nhân lui xuống, đợi cửa phòng đóng lại, mới nói tiếp, "Kế hoạch của muội thực hiện cũng đã nhiều ngày, bây giờ tới đâu rồi hả? Sao không thấy Ngọc phi có động tĩnh?"
"Việc này trách muội, trước đây cho bọn họ thấy sự lợi hại, lúc này ai nấy đều biết cẩn thận hơn rồi." Từ Tư Uyển thở dài, "Có điều chắc cũng sắp đến rồi, Thái Hậu nương nương đột nhiên tấn phong cho muội chắc chắn sẽ khiến họ nóng vội, khó lòng kìm nén."
"Vậy thì tốt, mau cho ta xem kịch hay đấy." Oánh quý tần cười một tiếng, lại hỏi, "Có chỗ nào cần ta hỗ trợ không?"
"Có." Từ Tư Uyển ngồi xuống cạnh nàng ấy, đang muốn nói chuyện, nàng ấy lại như sợ ai đến gần, vì thế không chút lưu tình mà đứng dậy vòng sang bên kia ngồi xuống, chọc Từ Tư Uyển phải bật cười, "Tỷ tỷ đúng là khiến người ta đau lòng, muội buồn lắm đấy."
"Chờ đến mùa đông, tùy muội ngồi gần thế nào cũng được, muốn ngủ cùng ta cũng hoan nghênh.

Đang mùa hè, xin muội cách xa ta một chút.

Mau nói đi, muốn ta làm gì?"
"Trước giờ tỷ tỷ thích ăn chua ngọt, trở về bảo bếp nhỏ làm rồi đưa qua cho muội một ít được không?"
"Muội muốn bọn họ cho rằng ăn chua là có nam hài, ăn cay là có nữ nhi?" Oánh quý tần nhìn nàng, hơi do dự, "Bảo ta đến chỗ Thái Hậu nương nương?"
"Tỷ tỷ không cần đi." Từ Tư Uyển nói, "Bảo cung nhân đi là được.

Vừa lúc gần đây Thái Hậu nương nương cũng không có khẩu vị, muội và bà ấy cùng ăn một chút, nếu bà ấy ăn ngon miệng, nói không chừng sẽ nhớ tới tỷ tỷ."
"Thôi, ta không có ý định lấy lòng bà ấy." Oánh quý tần lắc đầu, ánh mắt không hề lộ sự bất kính hay chán ghét với Thái Hậu, chẳng qua là không có hứng thú với việc này, "Muội muốn ăn ta đưa cho muội là được, không cần ở trước mặt Thái Hậu nói tốt về ta đâu."
"Được được được." Từ Tư Uyển cười đồng ý, "Oánh quý tần của chúng ta là người tiêu sái, không quan tâm tới những việc này, thần thiếp cẩn tuân phân phó là được, không dám chọc nương nương tức giận."
"Dẻo mồm dẻo miệng!" Oánh quý tần trừng mắt, ngồi thêm một lát rồi trở về nghỉ ngơi.
Từ Tư Uyển tiễn Oánh quý tần đi rồi lệnh cung nhân thu dọn mọi thứ, sau đó về chỗ Thái Hậu.
Chỗ Thái Hậu ở tại hành cung tên Thọ An Điện, vì tiện cho Từ Tư Uyển chăm sóc Thái Hậu, trong cung sắp xếp nàng đến Y Lan Các, rất gần Thọ An Điện.
Hành cung ở kinh giao còn lớn hơn hoàng cung trong kinh thành, Y Lan Các cũng rộng hơn Niêm Mai Các một chút, vừa vào cửa viện liền thấy một cái hồ nhỏ, ở góc có suối chảy róc rách, đi tiếp là hành lang gấp khúc rẽ thành hai ngã đi thông tới cửa phòng.
Đây là lần đầu Từ Tư Uyển đến hành cung, nàng cảm thấy nơi này tao nhã lịch sự, thư thái hơn ở trong cung rất nhiều.

Tuy vậy, khi bước vào tiền viện Thọ An Cung, nàng vẫn giật mình với cảnh tượng trước mặt.
Khác với trước chính điện trong cung đều là một cái sân rộng, tuy to lớn lại không trang trí gì.

Phía trước Thọ An Điện ở hành cung núi non trùng điệp, không chỉ có cây tươi tốt mà đầy đủ núi giả lẫn đình hóng mát.
Thời tiết đang ấm dần, cây cối đua nhau sinh trưởng.

Từ Tư Uyển đứng ở cửa viện, nhân lúc sắc trời đã tới lặng lẽ nhìn ngắm ánh đèn chiếu rọi tường điện màu son.
Mấy ngày nay, các ma ma của Trường Nhạc Cung đều đã quen biết nàng.

Thấy nàng tới, vị ma ma đứng ở cửa liền hành lễ cười nói: "Thiến tần nương tử vạn an, nô tỳ chúc mừng nương tử được tấn vị."
"Đa tạ ma ma." Từ Tư Uyển gật đầu.

Nói rồi nàng nhìn vào trong điện, dò hỏi, "Không biết Thái Hậu nương nương đã ngủ chưa?"
"Vẫn chưa." Ma ma kia đáp, "Khi nãy Thái Hậu nương nương còn nói trời chiều rồi, lại đi đường xóc nảy, chắc ngày mai nương tử đã tới, vốn định sai cung nhân đi nói một tiếng với nương tử, bây giờ xem ra không cần nữa."
Từ Tư Uyển áy náy: "Trước giờ ta chưa từng tới hành cung, còn chưa quen đường, sợ bị lạc đường cũng không biết.

Có điều phượng thể của Thái Hậu vừa có chuyển biến tốt, ta vẫn nên tới xem mới an tâm được."

"Lòng hiếu thảo của nương tử Thái Hậu hiểu." Ma ma vừa nói vừa dẫn đường, "Mời nương tử."
Từ Tư Uyển gật đầu, đi theo bà ấy vào trong.
Trong tẩm điện, tuy chưa ngủ nhưng Thái Hậu cũng đã rửa mặt chải đầu, đang nằm trên giường nghỉ ngơi.

Thấy Từ Tư Uyển tới, bà cười ôn hòa: "Con tới rồi."
Từ Tư Uyển cúi đầu đi tới, vì vừa mới tấn phong, đương nhiên phải gật đầu tạ ơn.
Không đợi nàng quỳ xuống, Thái Hậu nói ngay: "Miễn lễ đi, không cần nhiều lễ nghĩa như vậy.

Ai gia đã sai người thu dọn trắc điện, hôm nay con cũng mệt rồi, mau đi nghỉ đi."
Từ Tư Uyển nghe thế vẫn hành lễ nói cảm tạ, thấy Thái Hậu đã mệt liền cáo lui.
Qua hai ngày đi mệt nhỏ, đêm nay nàng ngủ rất sâu.

Có lẽ vì ngủ sâu, nàng thả lỏng rất nhanh, hôm sau mới bình minh đã tỉnh.
Các cung nhân chuẩn bị đồ ăn theo khẩu vị của nàng, nàng rửa đầu chải mặt xong dùng một chút rồi đi vấn an Thái Hậu.

Khi vào điện Thái Hậu còn đang dùng bữa, cung nữ thấy nàng tới liền nhường vị trí cho nàng.

Có lẽ do hai ngày trước ăn không ngon miệng, sáng nay dường như Thái Hậu ăn uống tốt hơn một chút, không chỉ dùng hết một chén cháo thịt nhỏ, còn ăn nửa cái trứng chiên.
Đợi bà dùng xong, Từ Tư Uyển lệnh cung nhân thu dọn, không bao lâu thì có cung nữ vén màn đi vào, tay bưng khay đựng mấy chén sứ, hành lễ, nói: "Oánh quý tần nương nương đưa tới mấy món điểm tâm cho Thiến tần nương tử, nói là để giải nhiệt tăng khẩu vị."
Từ Tư Uyển đứng dậy nhìn, thấy tất cả đều làm từ sơn tra, cười nói: "Mấy ngày trước vô tình nói gần đây ăn uống không ngon miệng, Oánh quý tần thế mà để trong lòng.

Đặt xuống đi, ta cùng Thái Hậu dùng một chút."
Cung nữ hành lễ, gác đồ lên bàn trà.
Lại nghe Thái Hậu lãnh đạm nói: "Ai gia không ăn đồ của nàng ấy.

Nếu con muốn ăn thì về trắc điện ăn đi."
Tay cung nữ kia cứng đờ.

Từ Tư Uyển quay đầu nhìn, cười nói: "Thái Hậu nương nương." Nàng ngồi xuống mép giường, làm nũng, "Thần thiếp biết Thái Hậu nương nương không thích Oánh quý tần, nhưng tỷ ấy là tỷ ấy, đồ ăn là đồ ăn, tội gì Thái Hậu nương nương phải so đo với mấy món điểm tâm chứ? Thần thiếp nghe thái y nói Thái Hậu nương nương vì không có khẩu vị nên mới ăn uống không được, vừa lúc có sơn tra tạo vị.

Thái Hậu nương nương dùng thử đi, hà tất vì không thích người ta mà làm hại chính mình?"
Nàng đã tận tâm phụng dưỡng Thái Hậu mấy ngày, Thái Hậu rất vừa lòng nàng, cứ thế thường hay dung túng mấy phần.

Nghe nàng nói vậy, Thái Hậu hòa hoãn lại, cười liếc nhìn nàng: "Nhanh mồm nhanh miệng." Nói rồi bà phân phó cung nữ kia, "Gác xuống đi, ai gia và Thiến tần nếm thử."
Một khi đã mở miệng, đồ Oánh quý tần đưa đến chỗ Thái Hậu càng dễ dàng.

Từ Tư Uyển càng ân cần với Thái Hậu, hơn nữa cảnh trí trong Thọ An Cung cũng đẹp, nàng dứt khoát không ra ngoài, nhìn có vẻ đang trốn tránh.
Phi tần trốn tránh thế sự luôn có, nhưng không nên là sủng phi.

Nàng có hành động khác thường như vậy đương nhiên khiến người ta nghi ngờ.
Vào đêm, sau khi Thái Hậu ngủ say Từ Tư Uyển ra ngoài, đứng dưới hành lang ngắm cảnh.
Hành cung dưới ánh trăng trở về an tịch, trong Thọ An Điện chỉ có thể nghe tiếng ve kêu và suối chảy róc rách.

Cây cỏ tươi tốt dưới bóng đêm trở nên mơ hồ, trước mặt là một màu đen, chỉ có đèn hai bên đường sỏi đá phát ra chút ánh sáng.
Đây chính là cục diện hiện tại, có vẻ không nhìn rõ điều gì, chỉ đang thử lẫn nhau.

Thật ra con đường kia vốn rõ ràng, nàng chỉ cần đặt thêm một cái đèn là có thể dẫn dụ họ đi vào con đường này.
Bình minh hôm sau, cuối cùng Từ Tư Uyển cũng nghe cung nhân bẩm báo: "Ngọc phi nương nương và Sở quý nhân tới vấn an."
Lúc đó Từ Tư Uyển đang cùng Thái Hậu dùng điểm tâm Oánh quý tần đưa tới.


Mỗi ngày Oánh quý tần đều đưa điểm tâm tới vào buổi sang, nếu phi tàn muốn vấn an đa phần cũng sẽ tới vào sáng sớm.
Thái Hậu nhíu mày, qua một lát lại khẽ cười: "Sao bỗng nhiên lại nhớ tới ai gia thế hả? Để các nàng vào đi."
Từ Tư Uyển nghe vậy liền đứng lên, đợi ba người vào điện hành lễ với Thái Hậu, nàng cũng hành lễ: "Ngọc phi nương nương vạn an."
Ngọc phi trời sinh thanh lệ, so với nàng thì hợp với bộ dáng hiền huệ hơn, do vậy ở trước mặt hoàng đế và Thái Hậu nàng ta luôn tỏ vẻ nhã nhặn lịch sự.

Thấy Từ Tư Uyển chào hỏi, nàng ta cười nói: "Muội muội đừng đa lễ, bổn cung còn chưa chúc mừng muội muội được tấn phong."
"Tạ nương nương." Từ Tư Uyển cũng mỉm cười.
Bầu không khí hòa thuận như vậy đương nhiên là hình ảnh Thái Hậu muốn thấy, bà nói ngay: "Ngồi xuống đi, ngồi xuống rồi nói chuyện."
Từng người ngồi xuống, Từ Tư Uyển vẫn ngồi lại mép giường, cung nữ dọn thêm ba cái ghế thêu ra, mời ba người Ngọc phi ngồi.
Thái Hậu vốn ăn uống không ngon miệng, thường ngày chỉ ăn vài miếng điểm tâm, mà đa phần đều nhờ tán gẫu cùng Từ Tư Uyển.
Bây giờ nhiều người tới, điểm tâm này càng không ăn được, Từ Tư Uyển thuận lý thành chương nháy mắt ra hiệu cho Hoa Thần đem điểm tâm xuống, trên mặt vẫn duy trì ý cười.
Đám Ngọc phi coi như không thấy, chỉ hỏi thăm Thái Hậu, hỏi ra mới biết Thái Hậu ốm đau trên giường, các nàng không biết sự tình, đúng là có lỗi.
Thái Hậu cười nói: "Cũng không phải ốm đau gì, chỉ là tuổi lớn, thỉnh thoảng ăn không vô.

Ai gia vốn không muốn kinh động tới ai, Thiến tần vô tình nghe bệ hạ kể, cảm thấy không yên tâm nên tới đây phụng dưỡng, các con không cần tự trách."
Lời này có vẻ công bằng, thể hiện rõ bộ dáng rộng lượng nên có của bà mẫu, có điều vào tai kẻ khác lại có ý đó.
Ngồi hai khắc, ba người cáo lui.

Đợi các nàng rời khỏi điện, Từ Tư Uyển nháy mắt, lệnh Hoa Thần: "Ta muốn ăn chè đậu xanh hôm qua, ngươi đi xem bếp nhỏ còn không."
Thái Hậu chỉ cười cười mặc nàng, Hoa Thần hiểu ý rời khỏi đại điện, qua khoảng một khắc mới bưng chè đậu xanh về, cúi đầu bẩm: "Chè đậu xanh lúc nào cũng có, có điều mới ra nồi, vẫn chưa làm nguội, nô tỳ phải thêm chút băng, để nương tử đợi lâu rồi."
"Không sao." Từ Tư Uyển duỗi tay nhận lấy, cứ thế mà ăn.
Mãi đến trưa, đợi Thái Hậu nghỉ ngơi Từ Tư Uyển mới lui về trắc điện.

Hoa Thần đi theo nàng, xoay người đóng cửa.

Hai người vào trong, Hoa Thần thấp giọng bẩm báo: "Cũng may cảnh trí nơi này tốt, nô tỳ trốn sau gốc cây nghe lén, bọn họ quả nhiên hỏi thăm về mấy món điểm tâm kia.

Ngọc phi hỏi Ngô ma ma điểm tâm kia nương tử ăn hay Thái Hậu ăn.

Thôi ma ma trả lời đúng sự thật, nói là Oánh quý tần đưa tới cho nương tử, nhưng ngày ngày Thái Hậu cũng dùng theo.

Ngọc phi nghe nói mỗi ngày đều có, hình như còn muốn hỏi thêm nhưng cuối cùng lại im lặng.

Nô tỳ thế...! Nàng ta đang lo Thái Hậu cố ý che giấu giúp người."
"Nàng ta đương nhiên lo lắng.

Trong mắt nàng ta, hiện nay Thái Hậu, bệ hạ và Hoàng Hậu đều che chở ta, nàng ta đương nhiên nóng lòng rồi."
"Nhưng bọn họ quá cẩn thận, người lại ở chỗ Thái Hậu, không dễ xuống tay.

Nô tỳ chỉ sợ cục diện này thiết kế quá tinh tế, ngược lại biến khéo thành vụng."
"Yên tâm." Từ Tư Uyển lắc đầu, cười như không cười, "Ta đương nhiên sẽ cho bọn họ cơ hội.

Nếu là ngày thường, bọn họ chưa chắc dám dùng.

Nhưng đúng như ngươi nói, chỗ của Thái Hậu không phải nơi dễ ra tay, mắt thấy có đường để đi, ngươi nói xem bọn họ có đi hay không?"
Hoa Thần nghe tới đây, thở phào: "Nương tử bày mưu lập kế, nô tỳ yên tâm.".