(Phiên ngoại 1)

Trong mắt thế nhân, An thân vương là đệ đệ duy nhất của bệ hạ, cẩm y ngọc thực, phong quang vô hạn, lại không biết, bệ hạ vẫn luôn đề phòng thân đệ đệ của mình.

Lúc phụ hoàng còn sống, tổng cộng có năm nhi tử, ba nữ nhi. Ta và đại hoàng tỷ, nhị hoàng huynh đều do mẫu hậu sinh ra. Nhị hoàng huynh là trưởng tử, phụ hoàng và mẫu hậu đều rất coi trọng, tất nhiên phong làm thái tử, đại hoàng tỷ là hài tử đầu tiên của phụ hoàng, cũng rất được sủng ái.

Ta đứng hàng thứ tư trong số các hoàng tử, trên có hoàng huynh được coi trọng, dưới có ấu đệ được sủng ái. Nhị hoàng huynh tên là Minh Húc, ta là Minh Diệu, nhật tinh và quang huy khác nhau một trời một vực, ta cũng không bắt mắt.

Đại hoàng huynh rất ưu tú, trừ bỏ thân phận đích xuất, nhị hoàng huynh gần như không thể so sánh được với hắn. Tam hoàng huynh khoan dung cung khiêm, người người đều khen hắn có phong cách quân tử, ngũ hoàng đệ cũng thập phần thông minh liều lĩnh, có tài đã nhìn qua cái gì thì sẽ không quên.

Ngày thường ta thích chọi gà cưỡi ngựa, chơi chim bắt dế, ngoại trừ sinh ra có tướng mạo tốt đẹp như mẫu hậu, cũng không có ưu điểm gì khác.

Ngay sau đó đại hoàng huynh bị tra ra cố ý mưu phản, bị giáng chức làm thứ nhân. Tam hoàng huynh ngã ngựa, từ nay về sau không thể đi đứng, buồn bực sầu não mà c.hết. Ngũ hoàng đệ trượt chân rơi vào hồ sen yêu thích của hắn, c.hết yểu.

Trong bốn hoàng tử ngoại trừ thái tử, chỉ có ta, tứ hoàng tử cùng một mẫu thân với thái tử, người chỉ biết chơi chim bắt dế ta đây, bình an sống sót.

Ta quả thật không thông minh như các huynh đệ, nhưng cũng không ngốc, ta biết hết thảy đều là nhị hoàng huynh làm, vì thế ta càng không thích đọc sách, mặc dù phụ hoàng mẫu hậu đau đầu, nhưng cũng không có cách nào, dù sao có một thái tử ưu tú là đủ rồi, tương lai ta chỉ cần làm một vương gia nhàn tản là được.

Có lẽ trải qua quá nhiều đau đớn tang tử, thân thể phụ hoàng càng lúc càng kém, rốt cuộc cũng không chịu nổi.

Nhị hoàng huynh được như ý nguyện mà leo lên vị trí kia, ta cũng được phong làm An thân vương.

Người người đều nói mệnh của ta tốt, chỉ có ta biết, sống dưới tay hoàng huynh, khó khăn đến nhường nào.

Lần duy nhất ta trái ngược ý tứ của hoàng huynh, là vì người trong lòng ta.

Ta quỳ gối trước cửa thư phòng hoàng huynh, vì cái này mà cự tuyệt vương phi hoàng huynh chọn cho ta, ta nhất định phải cưới người trong lòng của ta.

Vì cưới nàng, ta không tiếc buông tha một chút quyền lực cuối cùng trong tay ta, chân chính trở thành một vương gia nhàn tản.

Ta biết hoàng huynh bất mãn, bởi vậy tiếp nhận mấy mỹ nhân mà hắn ban cho, chỉ có thể ủy khuất cho Tâm Huệ.

Ta và Tâm Huệ có hài tử đầu lòng, là một nam hài tử, ta đặt tên là Vân Hạc, nhàn vân dã hạc, ta muốn cho hoàng huynh biết, ta cũng không có dã tâm, ta chỉ muốn sống bình an qua ngày.

Nhưng hoàng huynh luôn nói con nối dõi của ta đơn bạc, mẫu hậu cũng hi vọng ta nạp thêm mấy thiếp thất khai chi tán diệp.

Vì thế liền có Vân Cẩm, Vân Thư, Vân Khinh...

Tâm Huệ nhất định không dễ chịu, cả ngày buồn bực không vui.

Sau đó, ta và Tâm Huệ có hài tử thứ hai, ta đặt tên là Vân Nhàn. A Nhàn rất giống Tâm Huệ, nhìn thật khiến người ta vui mừng.

Chỉ là lúc sinh A Nhàn, Tâm Huệ bị thương thân thể, không thể sinh hài tử được nữa, không sao, đã có A Hạc và A Nhàn, sau này An vương phủ giao cho A Hạc, A Hạc nhất định sẽ chăm sóc A Nhàn thật tốt.

Nhưng khi A Nhàn được ba tuổi, Tâm Huệ bị bệnh nặng, ta cầu xin Phật tổ ba ngày ba đêm, ông trời vẫn mang nàng đi.

Vương phủ không thích hợp với Tâm Huệ, là ta đã h.ại nàng.

Ta không muốn gặp A Nhàn, A Nhàn lớn lên từng ngày, càng ngày càng giống như Tâm Huệ. A Nhàn quá giống Tâm Huệ, mỗi lần nhìn thấy A Nhàn, ta không thể không nghĩ đến Tâm Huệ.

Ta không muốn gặp A Nhàn, lại giống như ma sai quỷ khiến nhét tiểu thiếp vào trong phủ, mỗi người đều có chút tương tự với Tâm Huệ, có người mặt mày giống nàng, có người thân hình giống nàng, có người cười rộ lên giống nàng...

Có lẽ ta đã điên rồi.

Ta bảo A Hạc chăm sóc muội muội thật tốt, cũng âm thầm dặn dò trắc phi, chi tiêu ăn mặc của A Nhàn đều phải là tốt nhất. Mỗi khi trong phủ có thứ gì tốt, ta đều sẽ sai người đưa đến cho A Nhàn đầu tiên.

Chỉ là ta rất ít khi đến thăm A Nhàn, A Nhàn có lẽ cũng chịu không ít ủy khuất.

Ta không phải là một trượng phu tốt, cũng không phải là một phụ thân tốt.

Ta không cứu được Tâm Huệ, cũng không thể bảo vệ được nữ nhi của chúng ta.

Yến quốc cầu hôn công chúa triều ta, dưới gối hoàng huynh ít công chúa, phóng mắt nhìn khắp hoàng thất tông thân, chỉ có A Nhàn là thích hợp nhất.

Ta biết ta không có cách nào thay đổi được quyết định hoàng huynh muốn A Nhàn gả đến Yến quốc, vì thế ta mặt mày hớn hở đáp ứng.

Ngày A Nhàn xuất giá, ta nói A Nhàn thông minh như mẫu phi con, không biết A Nhàn có thể hiểu được hay không, trong của hồi môn ta cho A Nhàn, có một cái vòng ngọc của mẫu phi A Nhàn, đó cũng là của hồi môn mẫu phi A Nhàn — cũng là tín vật có thể hiệu lệnh một đám dị sĩ tài năng.

Tâm Huệ là thứ nữ, mẫu thân nàng là người Yến quốc, ngoại tổ phụ là đại đương gia của bang phái Yến quốc, nếu không phải mẫu thân của Tâm Huệ yêu phụ thân nàng, mai danh ẩn tích làm thiếp cho phụ thân nàng, chắc hẳn sẽ sống rất tốt.

Hi vọng A Nhàn vĩnh viễn không dùng đến cái vòng ngọc này, có thể bình bình an an, tương lai gặp lại Tâm Huệ, ta cũng có thể cho nàng một lời giải thích.

Tâm Huệ, nếu có kiếp sau, ta sẽ bồi thường cho nàng thật tốt.