Người người đều biết yêu tinh sợ lửa, mà Bùi Kiều lại nói mình sợ lửa, như thể sợ người khác không biết rằng nàng chẳng chịu nổi sự thiêu đốt.Bùi Kiều nói ra điểm yếu của mình, còn muốn hỏi đến điểm yếu của Ngu Bán Bạch: “Tử Ngư công tử, huynh sợ cái gì vậy?”“Không sợ gì cả, ta không phải yêu tinh.” Khóe miệng Ngu Bán Bạch giật giật, chàng sẽ không nói thứ mà chàng sợ với người khác.“Ồ, thật tốt.” Bùi Kiều nhìn Ngu Bán Bạch bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Có điều yêu tinh cũng không tồi, sống lâu năm cũng có thể thành tiên đấy.”Nhưng có thể thành tiên hay không, chuyện đó cũng không quan trọng đối với Bùi Kiều, chỉ cần có cha mẹ ở bên, dù chỉ làm yêu tinh bị thần tiên coi thường cũng không sao.Lời nói có chút sâu xa, sắc trời không còn sớm nữa, Ngu Bán Bạch định về lại cửa hàng son phấn, đuôi cá đã bị bỏng nên không thể trì hoãn thêm nữa, phải trở về xử lý một phen, chàng thả Bùi Kiều xuống, rất nhanh Bùi Kiều đã biến trở lại thành người.Bốn chân của Bùi Kiều vừa chạm xuống đất liền biến thành người, ngồi xổm trên mặt đất, nhìn Ngu Bán Bạch.Ngu Bán Bạch bị nhìn thì mất tự nhiên, con ngươi chuyển hướng, xem bức tranh treo trên tường, nói: “Tóm lại là chuyện hôm nay, ngươi biết ta biết, không thể để cho người thứ ba biết.”“Thế nhưng ta vẫn muốn nói cho cha và mẹ của ta.” Bùi Kiều đứng dậy, lấy sổ và bút ra, lật một trang mới, cầm lên cây bút chưa nhúng mực vẽ lại vẽ: “Ta muốn ghi lại, ghi lại được chứ?”Thứ mà Bùi Kiều cầm trên tay là một cây bút lông Hồ Châu.Cây bút lông Hồ Châu này nàng dùng đã lâu, dùng đến nỗi xù lông cũng quyết không đổi mới.

Bút chưa nhúng mực, lông càng xù ra, ngòi bút còn chia thành hai nửa.Cái này là khi người cha Bùi Diễm có việc ở Hán Châu, đưa cho nàng cây bút mà Châu Tuần ghi chép sự việc trong phủ nha.Bùi Diễm để tâm đến việc Châu Tuần là lão già, Bùi Kiều cũng để tâm đến việc Châu Tuần là lão già.


Bùi Kiều thích dùng giấy bút ghi lại việc lặt vặt, Châu Tuần biết, liền đưa cho nàng cây bút lông Hồ Châu này.Châu Tuần đối xử rất tốt với Bùi Kiều, nhưng ông ấy là người phàm, không thể có được quãng thời gian vô cùng vô tận, đến khi trăm tuổi răng rơi tóc rụng, sẽ bị Thất gia Bát gia đưa đến một thế giới khác.Bùi Kiều khóc rất lâu, nhất quyết ghi nhớ kĩ những thứ đẹp đẽ này ở trong lòng, thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ đến điều tốt đẹp ấy, lúc đến Dương Châu, nàng không quên đem theo cây bút lông Hồ Châu.Bùi Kiều làm bộ dạng đáng thương, trong lòng Ngu Bán Bạch đã hoàn toàn thương xót, không thể nói ra lời từ chối: “Vậy, vậy ngươi đừng nói cho người khác biết ngoài cha mẹ ngươi.”Được Ngu Bán Bạch cho phép, Bùi Kiều chạy đến bên bàn nhúng mực viết chữ:“Cha, mẹ, trên đời thật sự có Giao Nhân, hôm nay đã gặp hắn, đuôi hắn rất đẹp, Kiều muốn ăn hắn.”Tay đang viết chữ, Bùi Kiều nhìn về phía Ngu Bán Bạch, trầm ngâm suy nghĩ, sau khi mở miệng than thở liền viết ba chữ: “Nhưng không thể.”Chữ cuối cùng được viết xong, Bùi Kiều đóng lại sổ, vì không thể ăn đuôi cá lớn trước mặt nên nàng cảm thấy tiếc hận muôn phần.Ngu Bán Bạch bị ánh mắt này của Bùi Kiều cùng với tiếng than thở làm cho tâm hoảng ý loạn, một người dùng sức đứng dậy bò lên trên xe lăn, muốn về cửa hàng son phấn, một người đứng lẳng lặng, trong lòng nhẹ nhõm.Vừa di chuyển xe lăn tới trước cửa, từ bên ngoài Ngu Man Man thong dong trở về, chắn đường đi của hắn: “Các ngươi ăn no chưa?” Không đợi Ngu Bán Bạch lên tiếng, nàng ấy đã xắn tay áo lên, vòng qua Ngu Bán Bạch để chuẩn bị rửa bát.Hai tay áo xắn đến khuỷu tay, nhưng trông thấy thức ăn trên bàn chỉ động có chút, trên mặt đất còn đổ xíu nước canh, Ngu Man Man cảm thấy kỳ lạ, bưng lên một dĩa đậu hủ sốt tôm thơm ngon, hỏi: “Các người sao lại ăn ít vậy? Đem đi rửa thì tiếc quá.”“Này, không được rửa.


Một phần thì giữ lại ngày mai hâm nóng còn có thể ăn được, còn một phần không thể để qua đêm, có thể đem ra ngoài cho chó mèo ăn.” Bùi Kiều lo lắng, để sổ và bút lại trên bàn rồi đi qua, giữ lại thức ăn trên bàn, không dám lãng phí đồ ăn.Trước khi rời khỏi cửa hàng cá hương, Ngu Bán Bạch nghe được lời này của Bùi Kiều, không nhịn được bèn nghiêng đầu nhìn sang, khoảnh khắc dọn dẹp bàn ăn, Bùi Kiều chợt biến thành một cô nương với dáng vẻ dịu dàng, chẳng hề có chút bộ dạng của yêu ma tinh quái.Thay đổi bất thường, còn khó nắm bắt hơn cả thời tiết.

Ngu Bán Bạch thu lại tầm mặt, trở về cửa hàng son phấn.Bùi Kiều đổ một phần thức ăn không thể để qua đêm vào trong một cái chậu lớn, sau đó đem chậu tới trước cửa.


Không bao lâu sau, một đám chó mèo bị mùi thơm của thức ăn mà kéo đến.Tay chân Ngu Man Man linh hoạt, dọn bàn sạch sẽ xong thì đi tới phía sau để rửa.Ngu Man Man quen với việc rửa bát như thể đã nhuần nhuyễn, nhưng cử chỉ bên ngoài của nàng ấy, lại hoạt bát vô tư, không giống người làm, Bùi Kiều hỏi: “Phu quân của tỷ thường để tỷ rửa bát sao?”“Không phải vậy đâu.” Ngu Man Man hai mắt không rời, cẩn thận rửa đi lớp dầu mỡ trên dĩa: “Tỷ thường ở nhà Kiều tỷ tỷ rửa bát, bởi vì Kiều tỷ tỷ sẽ làm cho tỷ rất nhiều rất nhiều cái bánh bao, Thương Trì ca ca nói tỷ là nhóc ăn bám, tỷ không muốn bị gọi bằng cách xưng hô thế này, cho nên sẽ chủ động rửa bát.”“Vậy sao.” Bùi Kiều có chút ấn tượng với cái tên Thương Trì này, hình như đã nghe qua ở đâu rồi, nhưng cũng không phải chuyện quan trọng, Bùi Kiều không suy nghĩ gì nhiều, cho Ngu Man Man một chiếc giường, ngoài ra còn mua mười cái bánh bao cho nàng ấy ăn bữa tối.Sau khi rửa xong bát dĩa liền nhìn thấy bánh bao nóng, Ngu Man Man cảm động đến nỗi nước mắt nước mũi đều chảy xuống: “Bùi muội muội, muội thật tốt, tốt giống như Kiều tỷ tỷ vậy, phu quân của ta chỉ mua bánh bao cho ta khi chọc ta tức giận, hu hu hu, mua xong lại chẳng đưa trực tiếp cho ta, muốn dụ ta ra mới cho ta ăn, hu hu hu...”Bùi Kiều lắng nghe liền cảm khó chịu, an ủi Ngu Man Man, bảo: “Người phu quân kia của tỷ đúng là đồ khốn nạn, sau này có oan ức gì, tỷ cứ tới tìm ta, ta sẽ giúp tỷ dạy dỗ hắn.”“Được.” Ngu Man Man lau đi nước mắt trên mặt, rẽ sang một bên ăn bánh bao....Tiểu Hạc Tử một lòng muốn ăn kẹo, trên đường về Đông Hải có đi ngang qua tiệm, sống chết cũng không chịu đi: “Mua một ít, mua một ít đi!”“Không được!” Thương Trì dắt Tiểu Hạc Tử đi: “Sẽ béo đấy!”Lực tay Thương Trì mạnh, kéo một cái, Tiểu Hạc Tử liền loạng choạng đi theo sau, nhưng nàng ấy không cam tâm, dạy khỉ leo cây: “Da mặt Man Man cô nương hiện giờ cũng càng ngày càng hồng hào, quả nhiên là gần son thì đỏ gần mực thì đen.”“Muội đang nói móc để mắng ta à?” Thương Trì nghe được ý đồ của Tiểu Hạc Tử.“Ta có biết gì đâu.” Tiểu Hạc Tử cúi mặt xuống, giả vờ vô tội: “Ta chỉ nói gần son thì đỏ gần mực thì đen mà thôi.

Thương Trì ca ca, huynh mua cho ta một viên kẹo đi.”“Không mua không mua.” Tiểu Hạc Tử ngồi trên cây không đi, Thương Trì chậm rãi mở mắt, phun lửa xanh dọa nàng ấy: “Hừ, ta sẽ thiêu rụi cái cây này, để xem muội có đi hay không.”“Chà!” Ngọn lửa thật mạnh mẽ, chỉ cần một tiểu cầu, cây cối liền hóa tro tàn, Tiểu Hạc Tử sợ hãi từ trên cây nhảy xuống, khóc không ra nước mắt đi theo sau Thương Trì.Đi đến miếu Quan m, dưới chân có một vũng nước sâu, Tiểu Hạc Tử khơi dậy ý xấu, dừng bước, chỉ vào vũng nước bị vẩn đục nói: “Thương Trì ca ca, bên trong hình như có ánh bạc lấp lánh chiếu sáng.”Thương Trì bên ngoài có vẻ thư sinh nho nhã, thực ra lại là một con rồng cuồng loạn, vớt những đóa hoa khỏi chảo dầu, ngửi bạc liền chuyển màu, cúi xuống úp mặt vào vũng nước, vận tuệ nhãn quan sát, bên trong không phải bùn thì là đá.Từ đông sang tây không thấy được những bông hoa trắng óng ánh, sốt ruột, vội hỏi: “Ở đâu? Ở đâu cơ?”“Ngay bên trong ấy, Thương Trì ca ca, huynh bị giới hạn tầm nhìn à? Đến gần một chút đi.” Tiểu Hạc Tử che miệng cười trộm.Thương Trì cúi xuống một chút, mở to hai mắt cố gắng tìm bạc, tuy là không tìm thấy nhưng lại bắt gặp một miếng thịt núc ních dưới chân đang cố hết sức bơi đứng trên vũng nước.Lại nghe thấy trên đầu truyền đến một tiếng “ha”, nước bùn lầy vàng dục bắn tung tóe cao đến nửa thước, toàn bộ đều bắn lên mặt, cổ và ngực hắn.“Ta đã bảo huynh đừng lật lọng không mua kẹo cho ta mà, hì hì.” Kẻ đầu têu Tiểu Hạc Tử đang ôm bụng cười ngặt nghẽo, tiếng cười trong trẻo.


Thừa dịp Thương Trì không kịp phản ứng, hổ vội vàng huýt sáo gọi đến một con hải âu lớn trắng trẻo mập mạp, cùng nhau chuồn đi mất..