Hôm nay trời trong xanh, Long thái tử Thương Trì của Đông Hải lại bắt đầu cãi nhau với Cá Chép tinh Tiểu Hạc Tử.

Tôm, cua, sứa, những động vật nhỏ của Đông Hải nhận được tin tức, cười gian, cực kì hưng phấn, phải làm xong sớm công việc, từ trong biển nổi lên, tụ tập dưới bóng cây, vừa tám chuyện vừa hóng hớt.

Nhưng trên người sứa có độc, thế là bọn chúng quấn thành một vòng tại một chỗ tối khác hóng hớt.

Kiều Hồng Hi - thê tử của Ngoan Long đã quen với việc hai người này cãi nhau, cãi tới cãi lui, đánh tới đánh lui, cuối cùng luôn là Thương Trì chửi Tiểu Hạc Tử béo, Tiểu Hạc Tử chửi lại Thương Trì nghèo mới kết thúc.

Huỳnh muội kết nghĩa tương ái tương sát, từ ngữ trong miệng phun ra cũng không phải là mới mẻ gì.

Nhưng Kiều Hồng Hi không biết rằng, chẳng ai lại đi chủ động mắng người khác.


Cuộc sống này quá nhàm chán rồi, nhìn hai người cãi vã cũng có thể giảm bớt bực bội, cứ coi như là đang xem kịch đi.

Tay trái Kiều Hồng Hi cầm một quả táo, tay phải cầm dao gọt, vừa gọt vỏ táo vừa xem cuộc vui.

Trên biển, Tiểu Hạc Tử mặc một chiếc áo ngắn tay màu vàng nhạt, khoác thêm một chiếc áo xanh ngọc họa tiết bông sen màu đen, mang một chiếc quần lụa màu lam đậm, đứng trên một tảng đá lớn chờ Kiều Hồng Hi tới, vừa thấy Kiều Hồng Hi, nàng ấy đã mắng:“Ngoan Long ‘què’ ở Đông Hải, vừa hèn vừa lười lại thích lén lút làm chuyện xấu, coi khinh thân phận của ta rồi còn cười muội không có gia đình, mặc áo lá mà thích nói chuyện cửa nhà, quay đầu lại muốn làm ác bá nông thôn.

”“Nhân lúc ta vẫn trẻ, thì huynh ấy lại hận bản thân sắp tàn, vô cớ tức giận, muốn làm thịt ta, hu hu, muốn làm thịt ta.

”Tiểu Hạc Tử chép miệng tặc lưỡi, mở miệng thì nói phét, miệng lưỡi quá lươn lẹo rồi.

Kiều Hồng Hi nghe xong thì nhướng mày, lộ ra biểu cảm đáng sợ, nói với Thương Trì: “Chàng làm ca ca như vậy sao?”Thương Trì ai cũng không sợ chỉ trừ thê tử nhà mình ra, không chịu bị người khác trêu chọc, nuốt ngụm nước bọt, mũi hừ hừ, kể lể với Kiều Hồng Hi:“Muội ấy ở cạnh ta giả bộ kiêu ngạo, lấy chuyện xấu hổ của ta làm lá chắn.

Tính tình trẻ con, cuối cùng lại bày ra vẻ mặt đau buồn trước mặt Kiều Kiều.

Hu hu.

Bày ra vẻ mặt đau buồn.

”“Đồ dối trá, đổi trắng thay đen, Kiều tỷ tỷ chớ có để tâm.

”Thương Trì thích gọi thê tử mình là Kiều Kiều, bởi Kiều và Kiều phát âm giống nhau*.

Một tiếng Kiều Kiều khiến Kiều Hồng Hi rất thỏa mãn, nàng ấy vừa gặm táo vừa phát sầu, một người là phu quân mình, một người là muội muội kết nghĩa, thiên vị ai cũng không được.


*Từ Kiều (乔) trong tên của Kiều Hồng Hi đồng âm với từ Kiều (娇) mang nghĩa đáng yêu, đẹp đẽ.

Tiểu Hạc Tử thấy mình ở thế hạ phong, lập tức lớn tiếng phản bác:“Ta gọi huynh một tiếng ca, huynh lại muốn bắt ta làm người hầu, bắt con cá chép nhu nhu nhược nhược ta đây gánh nước vận tương.

”“Đã bảo là sẽ mua kẹo hoa hồng bọc đường cho ta, thế mà lại tiêu hết sạch tiền, làm ta phải uống sương trên lá sen!”Thương Trì cũng không cam lòng yếu thế vén tay áo lên:“Con nhóc không biết xấu hổ này, miệng cứ đòi ăn nguyên một quả dưa, muội có biết nguyên một quả dưa giá bao nhiêu không? Ta nghèo như vậy, nuôi không nổi muội! Hừ.

”Thần tiên cũng giống như người phàm vậy, phải làm thì mới có ăn, dù Thương Trì là Long thái tử của Đông Hải, việc làm là tạo mưa, nhưng hắn là một con Ngoan Long.

Ngoan Long không biết tạo mưa, nghe thấy hai chữ tạo mưa thì còn chạy nhanh hơn trộm, cho nên tiền kiếm được đó giờ của hắn ít đến đáng thương, phải thắt lưng buộc bụng cả đời.

Trăm năm qua Thương Trì vì kiếm tiền, không ngừng bắt động vật không có tu vi ở Đông Hải, bán cho người thu mua hải sản.

Long thái tử vì nghèo khổ mà phải bán con dân của mình, làm các sinh vật nhỏ ở Đông Hải dở khóc dở cười.

Hai người ở trên biển cãi vã rất lâu, mặt trời đỏ ửng dần chìm về phía tây.


Tiểu Hạc Tử tiêu đi cơn tức trong bụng, phồng má thổi bong bóng, nhảy xuống tảng đá, mũi chân cong một cái, hất vô số cát về phía Thương Trì: “Huynh là đồ ti tiện nghèo rớt mồng tơi, mặt mũi xấu xí.

”“Nói láo, ta phải đi tìm Thác Tháp Thiên Vương thu phục muội.

”Thương Trì vỗ ngực để giảm bớt tức giận, nhặt một nắm cát trên đất, ném về phía Tiểu Hạc Tử: “Ta ti tiện, còn hơn là muội sợ tên Bùi Liễu Kinh kia.

”“Ta sợ Bùi Liễu Kinh, còn hơn là huynh như vắt hoành thánh ngủ ở trong vỏ trai ngàn năm, lười nhác đến mức mấy con cá con nhìn thấy còn phì cười.

” Tiểu Hạc Tử né nắm cát đi, chân cao chân thấp, chạy về phía Kiều Hồng Hi.

.