Đây là bữa ăn mặn đầu tiên sau khi đến thế giới trong sách, cho dù trong canh cá không cho một giọt dầu, cho dù không có một lát gừng hay một nhánh hành, không có rượu nấu ăn để khử mùi tanh nhưng cô vẫn cảm thấy rất ngon, rất hạnh phúc.

Uống xong một bát canh cá nhỏ, trong bát của Thịnh Mãn Mãn lại có thêm một miếng thịt cá, là Mã thị gắp cho cô.

Thịnh Mãn Mãn gắp một miếng thịt cá trắng vào miệng, thịt rất tươi, chỉ là hơi nhạt.

Nhưng trong nhà chắc chắn không có nước tương hay các loại nước chấm khác, Thịnh Mãn Mãn định cứ thế mà ăn, ở đây có thịt cá ăn đã là rất tốt rồi, còn đòi hỏi gì nữa.

Thịnh Phóng đột nhiên đứng dậy, một lúc sau thấy cô ấy cầm một cái bát đi tới, trong bát có một nhúm muối.

Cô ấy múc một thìa canh vào bát, hạt muối khô lập tức tan thành nước muối, cô ấy kẹp miếng thịt cá nhúng vào nước muối rồi mới cho vào miệng, có vẻ rất hài lòng.

Thấy Thịnh Mãn Mãn với vẻ mặt tò mò muốn thử, liền đẩy bát đến trước mặt cô:
"Tiểu Mãn cũng muốn chấm không?"

Thịnh Mãn Mãn gật đầu, dùng đũa kẹp một miếng thịt cá trắng nhúng vào nước muối rồi mới đưa vào miệng.

Nhai kỹ nuốt chậm, Thịnh Mãn Mãn không nhịn được mà gật đầu, không ngờ nước chấm muối đơn giản như vậy mà lại ngon đến thế.

Thịnh Phóng cười nói:
"Trước đây trong nhà chỉ có mình chị là ăn mặn, bây giờ Tiểu Mãn cũng vậy rồi, chị có bạn ăn cùng rồi.

"
Thịnh Khai và hai người kia cũng cười theo, không ai nói ra sự thật - không phải ba người họ không thích đồ ăn có vị đậm đà, mà là mua muối cũng phải tốn tiền, họ thấy đồ ăn nấu thế nào thì ăn thế ấy, đều rất thơm ngon, không cần lãng phí muối.

Lâu dần, cũng thành quen.

Cả nhà năm người đang ăn cơm thì bà nội Nguyên đột nhiên cầm một cái bát lớn đi vào, vẻ mặt khó xử, có vẻ như không mở lời được, do dự một lúc sau cuối cùng cũng mở miệng nói với Thịnh Chu:
"Cha anh bảo tôi đến xin ít cá.


"
Bầu không khí dùng bữa gia đình vốn dĩ rất tốt đẹp như vậy lại bị phá vỡ.

Thịnh Mãn Mãn không nhịn được mà trợn mắt, đương nhiên không phải trợn mắt với bà Nguyên, bà Nguyên trong nhà này không có quyền lên tiếng, bà ấy chỉ là người chạy việc vặt, Thịnh Mãn Mãn trợn mắt với lão già chết tiệt Thịnh Dũng.

Thịt lợn chia nhau vào dịp Tết, lão già Thịnh Dũng đều bắt bà Nguyên ướp muối, thỉnh thoảng cắt một miếng nhỏ để nấu ăn, hôm qua Thịnh Quốc Phồn tìm được cơ hội liền khoe khoang với cô chuyện nhà mình ăn thịt, còn nói hôm nay bà đi trấn sẽ mua kẹo cho cậu ta ăn.

Lúc chia gia sản thì thiên vị đến cực điểm, ăn thịt cũng không nghĩ đến người nhà này, bây giờ nhà bà ta hiếm hoi được ăn mặn, lão già họ Thịnh lại đến chia đồ ăn nhà bà ta.

"Không được, đây là của tôi, đều là của tôi.

"
Thịnh Mãn Mãn bắt đầu "Phát điên.

"
Cô đột nhiên nhảy dựng lên chắn trước mặt bà Nguyên làm mọi người đều đơ người.