Edit: Bàn
Lúc nhận được điện thoại của Natasha, Thanh Trường Dạ vừa lúc bước vào nhà, hắn vừa đổi giày vừa nhấn nghe điện, người biết số mới của hắn không nhiều, ngoài Kate và Miller ra thì không còn ai khác.

Đầu bên kia máy truyền tin truyền tới âm thanh mềm mại của phụ nữ, Thanh Trường Dạ chỉ nghe câu đầu tiên liền biết là ai.
"Hello ngài, ngài cần vài dịch vụ đặc biệt không?" Người phụ nữ đè thấp giọng: "Mèo rừng nhỏ quyến rũ cùng anh qua một đêm cô quạnh, meo meo meo."
"Ba đừng đùa nữa." Thanh Trường Dạ bất đắc dĩ cười cười: "Sao cô biết thông tin của tôi?"
"Tìm người tra đó.

Không cần thật à? Nếu là Tiểu Dạ thì có thể giảm giá 30%."
"A tra?"
"..." Đầu bên kia im lặng chốc lát, Natasha nói sang chuyện khác: "Anh thế nào? Lúc trước tìm anh thế nào cũng không được, vẫn phải có người nói ở sao York có một người phương đông rất đẹp, tôi mới nghĩ ra có thể là cậu."
"Bị nam thần của cô nhốt vào quan tài," Thanh Trường Dạ không lưỡng lự chút nào: "Gặp con huyễn thú hồi trước, hắn thay đổi rất nhiều, là hắn thả tôi ra khỏi quan tài."
"Là tên cấp SSS kia? Được được."
"Ừ." Thanh Trường Dạ dừng lại chốc lát, hắn nói với Natasha về mạng của A, sau khi nhắc tới cái mật khẩu kia, Natasha cuối cùng thở dài một tiếng: "Là tôi để lại."
"?"
"Anh biết Liên bang vẫn luôn nghiên cứu một loại công nghệ không? Cho đến nay, vẫn không ai biết vì sao lại có loại quy định thời gian này, mọi người có thể thông qua máy chuyển đổi thời gian để lấy thời gian của người khác, cũng có thể đọc được thời gian của mình trên máy, nhưng trước sau không có ai có thể thấy thời gian của người khác, nói cách khác, Liên bang vĩnh viễn không biết ai là quan chức tham nhũng thực sự, ai đang dùng thời gian để tập trung quyền lực.

150 năm trước anh bị chôn vào quan tài là thế này, 150 năm sau vẫn vậy.


Thứ A phụ trách là chế tạo cỗ máy có thể nhìn thời gian, bọn họ gọi hạng mục này là Mắt của chư thần.

Đừng nhìn A lôi thôi lếch thếch, A là một trong những nhân viên chấp hành của cơ quan chủ quản.

Chúng ta chỉ biết là hắn am hiểu internet, nhưng thực ra thứ hắn thực sự giỏi là kỹ thuật cơ khí.

Hắn rất có thành tựu trong ngành cơ giới ở Liên bang, cho dù những người trong cơ quan chủ quản ghét hắn không hiểu quy củ, bọn họ cũng phải vì tài năng của A mà nhượng bộ vài phần.".

Truyện Mạt Thế
"Nhân viên chấp hành?"
"Một đám người kỳ lạ tập hợp dưới trướng cơ quan chủ quản, có sát thủ, thích khách, cao thủ điều khiển cơ giáp, còn có mọt sách như A, bọn họ chỉ chịu quản lý của cơ quan chủ quản, không có liên hệ trực tiếp với Liên bang." Natasha nói: "Ban đầu A đồng ý để cậu trộm thời gian của vua, rất có thể là vì vua luôn có quan hệ thù địch với cơ quan chủ quản, bọn họ không thừa nhận lẫn nhau, như vậy vừa có thể kiểm tra năng lực của cậu, vừa có thể ảnh hưởng đến vua.

Một mũi tên trúng hai đích."
"Kiểm tra năng lực?"
"...! Anh là tư liệu nghiên cứu của hắn." Natasha hít vào một hơi: "Biệt hiệu của A là Lam Nguyệt, tất cả nhân viên chấp hành chỉ có biệt hiệu, không có tên thật.

Anh là tư liệu sống phù hợp với kế hoạch Mắt của chư thần đầu tiên mà Lam Nguyệt phát hiện, nên hắn mới có thể luôn giúp đỡ anh trộm thời gian.

Nếu 150 năm đó anh không khoá vào quan tài, thì giờ đang bị nghiên cứu, hoặc là vào tù."
"Vậy còn cô?" Thanh Trường Dạ lẳng lặng nói: "Sao cô phát hiện ra? Vì sao cô không bị truy nã?"
"Ê ê ê," Natasha oán trách một câu: "Tiểu Dạ anh vẫn vậy sao, thời điểm mấu chốt ai chẳng nghi ngờ.

Tuy đầu óc của A tốt, nhưng giá trị vũ lực thì nát, đánh hắn như đánh gà con.

Có gián điệp nói cho tôi các nhân viên chấp hành đang hoạt động, lúc thấy không đúng thì tôi với hắn tách ra, trước khi đi để lại tin tức cho anh."
"Có muốn gặp nhau không?"
"Được," Natasha hình như đang dùng máy tính: "Lúc nào? Ở đâu?"
"York, càng nhanh càng tốt.

Lúc nào tôi cũng có thời gian."
Đúng lúc này Miller bỗng ôm lấy cổ Thanh Trường Dạ từ đằng sau, cậu trai cười hì hì sáp lại gần: "Có bị doạ không đấy?"
"..." Thằng nhóc chết bầm.
"Khụ khụ," Natasha ho một tiếng: "Vậy tôi không làm phiền nữa, buổi trưa ngày kia ở công viên trung tâm thành phố York, được không?"
"Được."
"A Dạ, anh đang nói gì thế?" Trong đôi mắt màu caramel của Miller tràn đầy sự tò mò, cậu nhíu mày rồi lại cười: "Đối phương là một cô gái xinh đẹp sao?"
"Đúng, là một người phụ nữ điên ngực lớn eo nhỏ chân dài."
"Hẹn hò?"
"Có thể coi là vậy." Thanh Trường Dạ thấy vẻ mặt cậu trai càng lúc càng buồn rầu, nhịn không được bắt đầu cười ha ha: "Đùa em thôi, đồng nghiệp hồi trước, có mấy thứ muốn tìm cổ hỏi rõ."

"Em đi cùng được không? Ngày kia vừa đúng lúc trường nghỉ lễ."
"Được." Thanh trường Dạ giống như đùa giỡn mà thuận miệng nói: "Nếu có chuyện bất trắc, nhớ kéo anh chạy."
"Không phải đồng nghiệp sao?"
"Ừm."
Là đồng nghiệp.
A và Natasha đều là đồng nghiệp, nhưng đó là 150 năm trước, ai cũng có thể thay đổi, ai cũng có thể tuỳ tiện nói ra đủ lời giải thích mạch lạc nhất quán.
"Nên cách tốt nhất là mở to mắt ra nhìn thế giới, như vậy không chỉ thấy được chân tướng, mà còn thấy rõ sự khác nhau giữa tình yêu và cái chết, đúng không? Profiler?"
...!Cái gì?
Câu nói đột nhiên xuất hiện kia khiến Thanh Trường Dạ sững sờ, có lẽ lại là ký ức của hắn trong quá khứ, Thanh Trường Dạ ghi lại rồi không ngẫm về nó nữa.

Miller hỏi hắn có muốn đến toà nhà tam giác trong thành phố không, đó là toà nhà cao nhất ở York, khi Miller rảnh rỗi sẽ thích ngồi ngẩn người trên đó.

Trẻ con thích những nơi cao.

Gió nam ấm áp thổi lên đỉnh toà nhà tam giác, lúc ở cùng Miller, cảm giác an toàn như được rót vào linh hồn.

Mặt trời chẳng mấy chốc lặn xuống tầng mây, dòng sông chạy qua thành phố ở xa xa sóng gợn lăn tăn.
"Có chuyện luôn muốn hỏi," Thanh Trường Dạ nói: "Em lúc nào cũng lạc quan thế này? Chuyện trước anh làm không ảnh hưởng đến em?"
"Có chứ, lúc đầu rất sa sút tinh thần," Hắn nghe thấy tiếng Miller, dưới ánh nắng chiều mờ ảo, góc nghiêng tuấn tú của cậu bé trông nên thơ động lòng người: "Hồi đó khi mới xa anh, thấy gì cũng tệ hại hết.

Có một buổi tối, em gặp hai tên cướp đang cướp một người phụ nữ, người phụ nữ kia chính là Kate," Miller gãi gãi đầu: "Nói thật, mới đầu em vốn chẳng định giúp Kate, nhưng bà ấy bỗng hô cầu cứu với em, anh biết cảm giác đó không? Rõ ràng anh đã cười nhạo em yếu đuối, cũng chê em quá ngây thơ, nhưng khi chuyện như vậy xảy ra trước mắt em, em thực sự không thể làm như không thấy được."
Thanh Trường Dạ há há miệng.

Hắn muốn nói hắn không hề thấy Miller yếu đuối, cũng chưa bao giờ ghét đối phương ngây thơ, chỉ là...!Hắn sống ở nơi tối tăm, người tốt như Miller ở cùng hắn sẽ ngày càng trở nên tệ hại.

Cuối cùng Thanh Trường Dạ không nói gì.
Mùa xuân ở đế đô tràn ngập mùi vanilla và rượu cherry, mùi hương đó như nụ hôn của thiên thần hoà tan trong không khí.

Thủ đô Liên bang có nhiều trai xinh gái đẹp nhất hành tinh này.

Thanh Trường Dạ đã xử lý xong tài liệu chất đống trên bàn, bây giờ đang ngồi trên ghế xoay nhìn bệ cửa sổ.

Edwin đi họp cùng cơ quan chủ quản, hắn biết nội bộ Liên bang thực ra chia làm hai phe, thứ cơ quan chủ quản muốn là hoàng đế bù nhìn, nhưng Edwin lại đang từng chút một lấy lại thực quyền từ các lão già.

Hội nghị nhất định sẽ gió tanh mưa máu, quả nhiên, lúc trở về, sắc mặt Edwin rất thối, nhưng sau khi thấy hắn, trên khuôn mặt anh tuấn của vua lộ ra nụ cười hơi vô lại.
"Thư ký quèn có ngoan không nào?"
"...! Chắc là có." Giọng điệu của Edwin khiến hắn hơi muốn đánh người, Thanh Trường Dạ ra hiệu bằng mắt chỉ vào tài liệu trên bàn: "Đã xử lý hết rồi, không có gì đặc biệt cần anh xem.


Hội nghị thế nào?"
"Các lão già muốn anh sau này huỷ bỏ săn bắn mùa thu, bọn họ nghĩ như thế quá nguy hiểm," Edwin dùng chân tuỳ tiện móc móc cái ghế xoay Thanh Trường Dạ đang ngồi: "Cứ ở đế đô mới là nguy hiểm thực sự, không sợ một ngày nào đó Trùng sẽ đập bọn họ dậy từ trên giường của tình nhân à?"
Thanh Trường Dạ nhún vai, hắn biết Edwin có thể xử lý ổn thoả việc này.

Vua phàn nàn vài câu rồi thu lại biểu cảm bất mãn, như nhớ ra gì đó, y bỗng nói với Thanh Trường Dạ: "Có muốn đi gặp mẹ chồng của em không?"
"Không phải đã chết rồi sao?"
Edwin lắc đầu rồi lại gật đầu, y ra hiệu Thanh Trường Dạ đuổi theo mình, sau khi vòng qua hết hành lang này đến hành lang khác, bọn họ đi vào một căn phòng nhỏ ở sâu trong hoàng cung.

Bên trong chỉ đặt một chiếc quan tài thuỷ tinh, xung quanh quan tài tràn đầy hoa theo mùa, Thanh Trường Dạ thấy ở trong có hoa thuỷ tiên và hoa loa kèn.

Hắn có chút muốn nhổ nước bọt thói quen biến thái người chết rồi còn đem thi thể đi đóng băng của Edwin, đối phương như đoán được suy nghĩ của hắn, nói khẽ.
"Là chính bà ấy yêu cầu." Edwin nhìn người phụ nữ trong quan tài, bà giống y, đều có một mái tóc vàng chói loá như mặt trời, tóc của người phụ nữ rất dài, gần đến bắp chân, khuôn mặt đẹp đến mức Thanh Trường Dạ cũng hơi sững sờ: "Mẹ anh đẹp thật."
"Đúng là rất đẹp, chỉ là không biết dùng cái đầu lắm." Ánh mắt Edwin trở nên rất lạnh nhạt.

Hắn hiếm khi thấy vẻ mặt này trên mặt đối phương, vua nhìn mẹ ruột mình như đứa trẻ đang nhìn một con búp bê vải đẹp đẽ vô song: "Năm anh 8 tuổi, bà bị người ta xúi giục bóp chết vua Liên bang tiền nhiệm, người phụ nữ này bị tình yêu làm đầu óc mê muội, đến khi bà phản ứng lại thì đã vào tù.

Cơ quan chủ quản xét xử anh chịu một nửa trách nhiệm thay bà, anh bị tước thân phận hoàng tử, lưu đày cùng bà, sau đó vận may run rủi vào học viện Madeleine.

Bà luôn rất thu hút đàn ông, nhưng bản thân lại không có chút phòng bị nào, người ta cho bà kẹo, bà chỉ biết ngu xuẩn nhận lấy.

Mấy năm đó, cứ hết giờ học là anh phải chạy thật nhanh thật nhanh trở về, nếu không trong nhà sẽ gặp phải đủ loại đàn ông khó hiểu."
Thanh Trường Dạ còn chưa kịp nói, Edwin bỗng cười đùa cợt nhả sáp lại gần.
"Nên anh thích người như Tiểu Dạ, vừa có đầu óc vừa có mặt, mông còn vểnh nữa." Vua quay đầu nói với mỹ nhân ngủ say trong quan tài: "Mẹ ở thiên đường, vị này chính là con dâu nam của ngài, nếu ngài tức giận thì xác chết vùng dậy đi, trong vòng 10 giây không nói gì thì tức là đồng ý."
Nếu mẹ Edwin còn sống, chắc sẽ bị tức chết.
"Được, mẹ anh đồng ý rồi." Edwin đếm 10 giây: "Cảm ơn ngài, hôm nào đổi hoa ở đây cho ngài, giờ mới nhớ ra ngài dị ứng với hoa loa kèn."
"..."
"Con và Tiểu Dạ ở bên nhau rất ổn, cuộc sống trên giường dưới giường đều rất hoà thuận, tuy thỉnh thoảng vẫn có tranh chấp nhỏ, nhưng sau khi bọn con học được heo và cải trắng, hoa và bình hoa, bách điểu về tổ và bảy bảy bốn chín bài tập thể dục văn minh hài hoà khác, bất kỳ tranh chấp nhỏ nào cũng có thể hoá thành zero.

Mẹ à ngài không cần lo lắng, em ấy sẽ cho con hạnh phúc, con cũng sẽ cho em ấy," Đôi mắt màu xanh lục của Edwin lấp lánh: "Dù sao thì từ trên xuống dưới người con, thứ đáng giá nhất chính là thận mà."
"..." Khốn nạn..