Hôm nay Ngọc Kiều tại thời điểm ở kho gạo bụng đầy nghi vấn.

Tuy nói chuyện của tiệm gạo phụ thân nàng cũng đối nàng không có giấu diếm nhiều, nàng biết ở tiệm gạo này là đường lui của Ngọc gia. Nhưng nàngkhông rõ vì sao Bùi Cương đem giá cả thu gạo hạ xuống, càng không rõ hắn từ trước đến nay không cùng người ngoài thân cận, sao bỗng nhiên cân nhắc làm sư phụ của tên ngốc Tiền Kim Xán này.

Vì vậy khi về tới phủ, dưới ánh mắt khẩn trương của Ngô quản sự, Ngọc Kiều vội vàng kéo hắn trở về sân của mình, sau đó nói với Ngô quản sự: "Hôm nay ta có một số chuyện cần nói với hắn, trong vòng hai canh giờ, ngươi đừng có gọi ta, ta tính khí nóng nảy, rất dễ cáu kỉnh."

Nói xong, nàng kéo Bùi Cương vào phòng, trong khi Tang Tang và Thanh Cúc ở bên ngoài nhìn chằm chằm Ngô quản sự.

Ngô quản sự: .

Hắn có lỗi với lão gia, đây mới là ngày thứ hai tới Dung Thành.

Sau khi trở về phòng, Ngọc Kiều vội vàng đóng cửa lại, ngăn chặn gió lạnh chui vào mới quay người nhìn Bùi Cương, sau đó dán chặt vào người hắn hỏi: "Hôm nay tại thời điểm ở tiệm gạo chyện hạ gái cùng với Tiểu Tiền thiếu gia kia là chuyện gì vậy?"

Bùi Cương kéo nàng ngồi xuống ghế, cũng không vội trả lời, biết nàng đang lạnh liền đem hai tay của nàng trước tay áo giữ nhiệt lấy xuống, nắm chặt hai bàn tay nàng.

Ngọc Kiều nhẹ nhàng kêu lên một tiếng: "Bùi Cương.."

Mặc dù giọng nói cảu nàng đầy nhẹ nhàng, nhưng tràn đầy ý tứ thúc giục.

Bùi Cương rất thích Ngọc Kiều dùng thanh âm này gọi hắn, bờ môi hiện lên một tia ý cười nhạt, tùy ý nhéo một chút lên bàn tay mềm mại của nàng.

Sau đó mới chậm rãi nói ra: "Thu lúa được nửa tháng, không chỉ gạo từ Dung Thành mà còn từ những nơi khác đưa đến tiệm gạo Ngọc gia, nếu tiếp tục thu, thì quá mức rêu rao. Nhưng mà gạo không đủ, nên hiện tại chỉ có thể phân thành hai nhóm hành động. Một nhóm trước tiên đem thóc đến U Châu và những vùng khác, còn một nhóm thì trên đường đi thì bí mật thu mua thóc, thu được bao nhiêu thì cứ thu."

Dựa vào lời nói của Bùi Cương, Ngọc Kiều liên kết lại chuyện của Tiền Kim Xán, suy nghĩ một chút, hồ nghi nói: "Vậy Tiểu Tiền thiếu gia kia.. Huynh là muốn cho Tiền gia hỗ trợ âm thầm đưa thóc gạo đến U Châu."

Bùi Cương gật đầu: "Nếu để Ngọc gia vận chuyển, thóc gạ rất nhiều, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác. Mà Tiền gia vốn là Tào lục hai vận chuyển hàng, bọn hắn hộ tống, đó cũng là chuyện đương nhiên."

Nghe Bùi Cương nói kiểu này, Ngọc Kiều lập tức cảm thấy việc cứu cục vàng óng ánh Tiền Kim Xán là đúng, nhưng nghĩ đến thái độ của Bùi Cương đối với Tiền Kim Xán lại là chuyện khác.

"Ngươi khi nào học theo phụ thân ta bộ dáng ý đồ xấu? Chính là muốn Tiền gia hỗ trợ mới đổi Tiểu Tiền thiếu gia ý mặt ôn hòa."

Cặp mắt đen Bùi Cương nhìn Ngọc Kiều, khẽ cau mày hỏi: "Hắn có thứ mình muốn, ta cũng vậy, giống như là trao đổi, vậy là cũng có ý đồ xấu hả?"

Nói như tựa hồ rất có lý. Nếu nàng không phải là một cô nương ngây thơ và trong sáng, kém chút đem việc hắn lừa người lý giải thành người tình ta nguyện, làm như hành động tốt vì lợi ích chung.

Có thể ở trong mắt Bùi Cương lại là một giao dịch công bằng, dù sao lúc trước thời điểm cứu Tiền Kim Xán, Bùi Cương không có ý định cứu.

Không lương thiện, cũng không ích kỷ, điểm này của Bùi Cương, Ngọc kiều đột nhiên cảm thấy rất thích.

Nghĩ như vậy, Ngọc Kiều như mèo con lười biếng cọ vào lồng ngực ấm áp dễ chịu của Bùi Cương, làm cho nàng toàn thân dễ chịu, thoải mái nhắm mắt lại và nói: "Bùi Cương sao huynh lại đáng tin cậy như vậy.."

Thấy Ngọc Kiều lúc này rất yên lặng và dễ chịu, Bùi Cương im lặng, nhưng không nói với nàng rằng hắn sẽ đi mua thóc trên đường đến U Châu. Sau khi âm thầm đưa gạo vào đội xe của Tiền gia, hắn cũng sẽ rời Dung Thành.

Ngọc Thịnh cùng Bùi Cương nói qua, có thể để cho Ngô Duy kiêng kị, không dám tùy tiện động Ngọc gia thì phải nhờ việc đưa lương thực này đến U Châu

Sau một hồi im lặng, Bùi Cương nhìn Ngọc Kiều.

Nàng là người hắn muốn nhất và cũng là người duy nhất hắn muốn có.

Nắm cằm Ngọc Kiều và hơi nâng lên, Ngọc Kiều mở mắt ra nhìn hắn với vẻ khó hiểu.

Giọng nói của Bùi Cương chậm rãi và trầm ấm: "Nàng để ý, ta cho nàng bảo vệ."

Hắn không quan tâm đến Ngọc Gia, hắn chỉ quan tâm đến những gì nàng quan tâm.

Ngọc Kiều trong lòng run lên, sững sờ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn.

Sau khi im lặng, nàng đột ngột nhấc người lên rời khỏi vòng tay và nhanh chóng mổ vào môi hắn.

Cơ thể Bùi Cương run lên dữ dội.

Đây là lần đầu tiên Ngọc Kiều chủ động hôn hắn.

Ngọc Kiều vội vàng cúi đầu, hai má ửng hồng, ngượng ngùng nói: "Đây là tạ lễ." Một

Lúc sau, Ngọc Kiều bị hắn ức hiếp đến lên giường, nàng ôm cổ hắn có chút hoảng sợ, chỉ có thể nhìn hắn. Trong mắt hắn, từ miệng phát ra một giọng nói trầm thấp.

"Không đủ."

Nhiệt độ cơ thể Bùi Cương quấn lấy nàng, dáng vẻ và giọng nói khiến Ngọc Kiều có chút luống cuống.

Ngay lập tức, Bùi Cương cúi đầu xuống, hôn Ngọc Kiều còn dữ dội hơn mấy lần trước.

Vừa vội vàng lại mãnh liệt.

Bùi Cương dường như cảm thấy như được trở lại bãi săn một lần nữa. Hắn hiểu tại sao đám thế gia kia lại có lòng tham sâu sắc muốn săn đuổi con mồi, hắn hiện tại cũng vậy, tham lam muốn đoạt thêm, gần như muốn hòa nàng vào máu thịt của chính mình.

Giấc mơ hương diễm đêm qua rất rõ ràng, rõ ràng như nó thực sự đã xảy ra.

Trong giấc mơ, trong khuê phòng của Ngọc Kiều. Hắn ấn nàng vào bệ cửa sổ hôn nàng, sau đó gọi nàng là "Kiều Kiều", sau đó ôm nàng ngồi trên ghế. Y phục đã thoát một nửa, bộ ngực lộ ra một nửa, đôi lông mày lấp lánh, hắn bắt nàng phải gọi mình là "Phu quân", lúc này hắn mới chợt tỉnh khỏi cơn mơ.

Bùi Cương bây giờ cảm thấy mình đã bị ngọn lửa thiêu rụi, và người duy nhất có thể dập lửa chính là tiểu thư nhà hắn.

Ngọc Kiều thậm chí còn không biết rằng việc nàng hôn hắn, sẽ khiến mọi thứ trở nên mất kiểm soát. Đầu óc nàng bây giờ như bột nhão, nàng không biết gì cả, ngoại trừ lòng bàn tay của Bùi Cương rất nóng, chỗ nào cũng có vẻ bỏng rát.

Y phục hơi xộc xệch, lộ ra chiếc yếm màu đỏ.

Nữ tử thở hổn hển như lan, nam nhân thì thở hổn hển như rượu, rất mãnh liệt.

Đúng lúc này, tiếng kêu lo lắng của Ngô quản sự từ trong sân truyền đến: "Đã qua hai canh giờ rồi, hai canh giờ rồi!"

Bùi Cương nửa chống đỡ, thở hổn hển nhìn chằm chằm hai má bên dưới, hai mắt mờ mịt. Ngọc Kiều hai mắt lấp lánh, thở hổn hển, lồng ngực lên xuống vì thở dốc, cảnh tượng như vậy cực kỳ quyến rũ.

Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt của Bùi Cương tĩnh mịch đến mức dường như không có bên cạnh.

Ngọc Kiều còn chưa phản ứng lại trạng thái hiện tại của nàng, nàng chỉ bối rối gọi "Bùi Cương", giọng nói mềm mại đến mức khiến cho người nghe mềm nhũn toàn thân

Bùi Cương âm thầm hít thở sâu vài lần để bình tĩnh lại. Lập tức đứng dậy, ngồi trên ghế, thu dọn y phục xộc xệch của nàng, nhỏ giọng nói: "Trước khi thành hôn, ta sẽ

Kiềm chế." Thời điểm Ngọc Kiều nghe hắn nói. Chậm rãi nhớ lại những gì họ đã làm trước đây, hai bên má dần ửng hồng như thể bị bỏng.

Bắt đầu đột nhiên từ trên giường, nắm chặt váy của chính mình, xấu hổ nhìn Bùi Cương.

Bên ngoài lại truyền đến thanh âm Ngô quản sự: "Bùi cô gia, tiểu thư, canh giờ đã qua"

Ngọc Kiều vội vàng chỉnh y phục đứng lên, loạng choạng và nói: "Ta, ta, ta về phòng trước.."

Nói xong, hốt hoảng chạy ra khỏi phòng Bùi Cương, Ngọc Kiều không cảm thấy cơ thể mình lạnh chút nào, mặc dù gió lạnh bên ngoài thổi mạnh, nhưng ngược lại từ trong ra ngoài nóng đến hoảng.

Sau khi cánh cửa đóng lại, Bùi Cương nằm trên giường, nhìn chằm chằm xà ngang trong phòng. Ngẫm lại, hắn chỉ còn thiếu chút nữa sẽ cởi dây tiểu y, không thể tưởng tượng được cảnh tượng tuyệt vời dưới lớp tiểu y.

Nghĩ đến đây, Bùi Cương cổ họng cuộn lại và hơi thở của hắn trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

Không thể đợi lâu hơn nữa, sau khi về Hoài Châu, nhất định phải thành thân.

Ngọc Kiều vội vàng chạy về phòng, cởi giày và áo ngoài lên giường, trực tiếp quấn lấy chăn.

Tiểu thư hốt hoảng chạy ra khỏi phòng Bùi cô gia, hành vi bất thường lúc này khiến Thanh Cúc và Tang Tang chỉ biết nhìn nhau, nhưng cũng không hỏi đến. Sau khi đốt lò sưởi trong phòng, rồi lui ra ngoài.

Ngọc Kiều nhận thấy hai nha hoàn đã lui ra, và sau đó run rẩy cởi y phục, và nàng đỏ mặt ngay lập tức khi nhìn thấy những vết đỏ trên ngực mình.

Trong khi đỏ mặt, có một số cảm giác vi diệu trong lòng nàng - hóa ra không khó chịu như trong mơ.

Mặc dù rất ngại nhưng vẫn có cảm giác dễ chịu và tê dại phần nào.

Ngọc Kiều lại bối rối, nàng đã khóc rất thảm thiết trong giấc mơ của mình.

Sau khi suy nghĩ, nàng vô tình nghĩ đến cảnh buổi sáng sớm lúc đính ước, đem đồ ăn cho hắn bắt gặp hắn đang tắm.

Ngoại trừ phần trên trần trụi và rắn chắc của hắn, còn có phần dưới phồng lên..

Ngay lập tức Ngọc Kiều cắn ngón tay, nghĩ đến hắn, nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Dù là ngày đó hay trong mơ, tuy không nhìn rõ nhưng nàng mơ hồ biết hắn dùng nơi đó để ức hiếp nàng.

Khuôn mặt Ngọc Kiều đỏ lên rồi trắng, nàng sợ hãi cũng cảm thấy gặp rắc rối.

Nàng nên nói chuyện với hắn như thế nào và thương lượng để không bắt nạt nàng bằng chuyện đó sau khi thành hôn?

Không đợi Ngọc Kiều thương lượng, Bùi Cương những ngày nay đi sớm về muộn.

Vào buổi chiều trở về từ tiệm gạo ngày hôm đó, Tiền gia lão gia liền đem hậu lễ đến đa tạ.

Sau đó Bùi Cương mời hắn đến thư phòng nghị sự. Sau khi ở trong thư phòng đã lâu, Tiền lão gia bước ra ngoài mang theo ý cười.

Sau khi Tiền lão gia rời khỏi Ngọc phủ biệt viện, liền sai người để dành hai chiếc thuyền dự bị.

Ba ngày sau, người Tiền gia thừa dịp ban đêm vận chuyển lương thực đi.

Dù sao người ta cũng đã cứu đứa ocn độc đinh của mình, Tiền lão gia đương nhiên sẽ không từ chối Bùi Cương về việc vận chuyển lương thực đến U Châu.

Tiền lão gia mơ hồ biết rằng U Châu và những nơi khác đã bắt đầu xảy ra nạn châu chấu, và ông suy đoán rằng Ngọc gia đưa lương thực đến U Châu là có dụng ý.

Ngọc gia muốn dùng chuyện này để thiết lập quan hệ tốt với triều đình sao?

Nghĩ kỹ lại, nếu Ngọc gia thật sự có thể kết giao tốt với triều đình, đồng thời Tiền gia có quan hệ tốt với Ngọc gia, thì sự giúp đỡ này hoàn toàn vô hại.

Sau khi suy nghĩ về mục đích của Ngọc gia, khi Bùi Cương yêu cầu hành động bí mật, Tiền lão gia đã đồng ý mà không cần suy nghĩ.

Mà ở đây khi Ngọc Kiều biết Bùi Cương sắp đi, đó là một ngày trước khi hắn đi.

"Tại sao ta chưa bao giờ nghe nói rằng huynh sẽ đi?" Khuôn mặt Ngọc Kiều tức giận.

Dù đi sớm về muộn trong những ngày qua nhưng hắn vẫn quay lại ăn trưa và ăn tối với náng, trước khi ra ngoài. Ngọc Kiều rất thích kiểu hòa hợp này, và nghĩ rằng hắn sẽ ở bên nàng trong hai tháng ở Dung Thành.

Ai biết cả hai chỉ mới ngọt ngào được vài ngày, bỗng nhiên nói sắp đi xa hai tháng, còn trước một ngày đi mới nói, cái này đặt trên người ai, cũng sẽ tức giận!

Bùi Cương nói thật: "

Ta sợ nàng không vui nên mới không nói." Ngọc Kiều cau mày nhìn hắn chằm chằm: "Huynh sợ ta không vui, nên bây giờ huynh mới nói cho ta biết?"

Bùi Cương gật đầu.

Ngọc Kiều xì một tiếng, giọng điệu rất hung bạo: "Bây giờ ta không vui, sao huynh đừng nói cho ta biết luôn, ta tức giận vì huynh đi U Châu sao? Không, ta tức giận vì huynh hôm nay mới nói, U Châu nằm ở phía bắc, sau mùa đông sẽ là tuyết, huynh thậm chí y phục dày cũng không có, còn có nửa ngày và thời gian ban đêm, ta làm sao chuẩn bị y phục và khẩu phần lương thực sao cho kịp?"

Vừa nói xong, Ngọc Kiều càng thêm tức giận, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Huynh đừng nghĩ ngày mai ta sẽ tới tiễn. Có lạnh hay không cũng không liên quan đến ta!"

Nói xong những lời tức giận này, nàng tức giận xoay người rời đi.

Bùi Cương bất lực thở dài, nhưng khi nghĩ đến lời phàn nàn của Ngọc Kiều, khóe môi hắn khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.