Bởi vì mới thành thân, không tiện đi liền, nên Ngọc Kiều và Bùi Cương quyết định đi Kinh thành vào bảy ngày sau.

Nhưng trước khi chuẩn bị đến Kinh thành, bởi vì Ngọc Kiều mới thành hôn vào hôm qua, nàng chưa thích ứng được mình đã là nương tử của người ta, nên Ngọc Kiều đã làm một chút trò cười.

Ví dụ, buổi sáng ngày thứ hai của hôn sự. Thời điểm gà gáy, đang ngủ thì Ngọc Kiều kinh ngạc ngồi dậy, vội vàng đẩy Bùi Cương ở bên cạnh, hốt hoảng nói: "Trời đã sáng, huynh mau về đi, nếu không rời đi sẽ bị phát hiện!"

Bùi Cương vừa mới tỉnh dậy: .

Miễn cưỡng kéo nàng trở lại trong chăn, ôm nàng vào lòng, có lẽ mới thức dậy, giọng nói của hắn có chút khàn khàn: "Chúng ta đã thành thân."

Ngọc Kiều sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra phản ứng của mình. Nghĩ đến mình đã thành thân rồi nên không cần lén lút nữa.

Sau khi thở phào nhẹ nhõm, nàng lập tức ngáp dài, nằm trong vòng tay của Bùi Cương và nói: "Ai cho huynh chạy vào phòng ta ngủ.."

Bùi Cương im lặng, không ngủ được nữa. Hắn nói: "Vậy ta đứng dậy đi luyện quyền."

Ngọc Kiều ôm eo hắn, không chịu cho hắn đi và nói: "Đừng đi, ta lạnh."

Vào một ngày lạnh giá như vậy, nàng cảm thấy khắp người Bùi Cương rất ấm áp. Nàng không muốn Bùi Cương rời đi chút nào.

"Huynh ngủ với ta một lát đi." Vừa nói nàng vừa vòng tay qua cổ hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.

Một đôi mắt tỉnh dậy với giọng nói mơ hồ, nhẹ nhàng và có chút gì đó hơi men, trong khi đôi môi mềm mại và bóng loáng. Ngọc Kiều thậm chí còn không biết nàng quyến rũ và lôi cuốn đến mức nào.

Sau khi nếm qua, ngay cả một người nam nhân tự chủ như Bùi Cương cũng cảm thấy không thể cầm lòng.

Vì vậy lòng bàn tay to trên eo chậm rãi vuốt xuống, nhưng chỉ chốc lát đã bị một bàn tay mềm mại nắm lấy.

Đôi mắt Ngọc Kiều mơ mơ màng màng, nhưng vì hành động của hắn, nàng trừng mắt nhìn: "Đừng nháo, đi ngủ."

Có lẽ vào đêm động phòng bị dày vò quá mức, đến bây giờ Ngọc Kiều vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Biết rằng Bùi Cương thật sự không dám náo nàng, Ngọc Kiều hét lên một tiếng và nằm trên ngực hắn sưởi ấm rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngay sau đó, có tiếng thở dốc đều đều, dài và nông từ trong lồng ngực của hắn, mềm mại thơm tho và ấm áp trong vòng tay hắn, tuy là chuyện tốt nhưng cũng bị tra tấn.

Bùi Cương bất lực thở dài, sau đó lại nhìn chằm chằm vào nơi bị trướng lên, đợi người trong tay mình tỉnh lại.

Đây là những gì đã xảy ra vào sáng ngày thứ ba sau khi thành thân.

Ngoài ra, buổi tối, Bùi Cương luyện quyền và đi tắm, không thấy Ngọc Kiều ở trong phòng, hắn nghĩ nàng ra sân chính nói chuyện với mẫu thân nên lên giường đọc sách đợi nàng về nhưng đêm đã khuya vẫn chưa thấy nàng quay lại.

Sau một chút suy nghĩ. Bùi Cương đứng dậy, mặc áo choàng và đi ra ngoài.

Bùi Cương mở cửa bước vào khuê phòng cũ của Ngọc Kiều, bước vào phòng trong, đưa tay ra vén tấm màn, thấy Ngọc Kiều đang cuộn tròn trên giường ngủ ngon lành.

Chưa đầy hai ngày sau khi thành thân, Ngọc Kiều gần như quên mất mình không còn là một tiểu cô nương nữa mà đã trở thành một tiểu tức phụ.

Bùi Cương cúi xuống thì thầm vào tai nàng: "Kiều Kiều, ta ôm nàng về phòng."

Hắn vươn tay ra ôm lấy nàng. Dư Tiêu ngủ mê man, cảm giác được có người ôm mình, mở mắt ra liền thấy là Bùi Cương, nàng trực tiếp ôm lấy cổ hắn, xoa ngực hắn, nói nhỏ: "Huynh đến phòng ta ôm ta làm gì vậy"

Bùi Cương: .

Sau khi im lặng một lúc, lặp lại lời nói vào buổi sáng: "Chúng ta đã thành thân."

Ngọc Kiều nửa ngủ nửa tỉnh giọng nói nhẹ nhàng đáp lại: "Ta quên.."

Ngay lập tức nép mình vào lòng Bùi Cương và ngủ tiếp, Bùi Cương lấy áo choàng phủ lên người nàng rồi đưa nàng ra khỏi phòng.

Xích Ngọc tiểu viện cách sân của họ một quãng dài. Mặc dù Bùi Cương đang ôm một người, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tốc độ của hắn.

Nhìn cô gia ôm tiểu thư vào phòng, Phúc Toàn và Tang Tang bên cạnh thở dài: "Cô gia ôm tiểu thư đi con đường xa như vậy, mặt không đỏ cũng không thở hỗn hển. Sau này ta đoán mỗi lần tiểu thư muốn đi đâu, cũng không cần phải tự mình đi".

Tang Tang ở một bên tự hào nói: "Tiểu thư chúng ta là bảo vật quý giá trong lòng cô gia. Nếu cô gia không chăm sóc cho tiểu thư thì còn có thể chăm sóc ai nữa?"

Phúc Toàn gật đầu đồng ý.

Mặc dù cô gia không cảm thấy đau lòng cho bản thân mình, nhưng cũng không đau lòng bất kỳ ai ngoại trừ tiểu thư.

Bên cạnh là chuyện vui của cặp phu thê mới, lại nói cách ngày đi kinh thành còn mấy ngày, Ngọc Kiều đã thu xếp xong.

Khi thời điểm ở Dung Thành, Bùi Cương đến U Châu, và Ngọc Kiều ở lại Dung Thảnh hơn một tháng. Ở Dung Thành thì không có người quen nào, nhưng may mắn thay, huynh muội Tiền Kim Xán thường đến nói chuyện với nàng và giải tỏa nỗi buồn chán, để nàng không phát bệnh vì buồn chán.

Vì vậy, trước khi đi Kinh thành, nàng đã rủ huynh muội Tiền Kim Xán cùng nhau đi thăm Hoài Châu.

Tiền Kim Xán biết rằng Bùi Cương sẽ đến Kinh thành trong vài ngày tới, nói đi chơi là thứ yếu, học võ công mới là quan trọng nhất.

Điều hắn đang nghĩ đến là kỹ năng dùng kiếm của Bùi Cương.

Bùi Cương trước đó đã nói với hắn ta rằng không nhận đồ đệ, nhưng hắn có thể dạy cho hắn ta một số võ công. Dù vậy, Tiền Kim Xán vẫn hét lên một tiếng sư phụ một cách sung sướng.

Như đã hứa sẽ dạy cho cậu một ít võ công nên Bùi Cương không thất hứa, vì vậy trong những ngày còn lại, vào sáng sớm Bùi Cương để tự hắn đến Ngọc phủ, từ đó dạy hắn.

Bùi Cương đang dạy Tiền Kim Xán kiếm thuật ở hậu viện, thì Mạc Thanh Đình đến tìm Ngọc Kiều.

Trong gian phòng ấm áp, trên bàn nhỏ bày rất nhiều đồ ăn nhẹ, phần lớn là hoa quả sấy khô, đều đã gọt sạch vỏ.

Mặc dù trước đây Ngọc Kiều ăn thấy chán, nhưng gần đây nàng lại thích món này, nên Bùi Cương sẽ bóc vỏ và cho vào đĩa nhỏ mỗi sáng, Ngọc Kiều sẽ ăn bất cứ khi nào nàng muốn.

Mạc Thanh Đình thấy tiểu tỷ muội của mình ăn quả khô cũng có thể tạo ra đường mật nên cười nhạo: "Ánh mắt của ngươi cười đến nở hoa, trong lòng bây giờ rất là đắc ý đi. Hẳn là phu quân của ngươi yêu thương ngươi nhiều như vậy."

Ngọc Kiều mím môi cười, trong nụ cười cũng không giấu được vẻ tự mãn. "Ta cũng không kêu hắn thương nha."

Mạc Thanh Đình "chậc chậc" hai tiếng rồi chua ngoa nói: "Nhìn bộ dạng đắc ý của ngươi. Ta thật muốn đánh."

Khi nàng vươn tay véo khuôn mặt tươi cười của Ngọc Kiều, Ngọc Kiều vội vàng tránh ra, sau đó quay lại nhéo nàng. Hai tiểu tỷ muội huyên náo đến rất vui và một lúc lâu sau mới dừng lại.

Mạc Thanh Đình thở phào một hơi, nhấp một ngụm trà, hỏi: "Ba ngày nữa ngươi sẽ đi Kinh Thành sao?"

Vì Mạc Tử Ngôn ở Kinh Thành, nên chuyến đi lần này sẽ không tránh khỏi quấy rầy hắn, nên việc Mạc Thanh Đình biết cũng là chuyện bình thường.

"Nếu không có bất ngờ gì xảy ra. Ba ngày sau ta khởi hành ngay lập tức. Vài tháng nữa Bùi Cương phải đi thương hội để nhận chức vận muối tư. Thời gian rất eo hẹp." Sau khi dứt lời, Ngọc Kiều quả hạt nhân vào miệng..

Rõ ràng là trái cây khô được chuyển đến từ cùng một cửa hàng, vậy làm thế nào mà trái cây khô hôm nay lại ngon hơn những trái cây trước đây?

"Hy vọng lần này phu quân ngươi có thể tìm được người thân.. Nhưng nếu thật sự tìm được người thân ở Kinh Thành, gia đình hắn không cho hắn rời đi thì phải làm sao?"

Ngọc Kiều vỗ tay, sau đó lấy khăn lau tay, nói đến rất là có lý: "Ta không sợ gia đình hắn phản đối hắn ở rể, ngăn cản hắn trở về Hoài Châu, không cho hắn lấy lại thân phận, đúng không?"

Sau khi suy nghĩ, Ngọc Kiều nói tiếp: "Bất quá, chuyện về sau để về sau nói? Hơn nữa đến lúc để Bùi Cương tự mình lựa chọn, bây giờ suy nghĩ nhiều như vậy chỉ làm phiền lòng mình thôi." Ngọc Kiều rất rõ ràng, không hề vướng bận.

Sau nửa giờ, Mạc Thanh Đình cũng cáo biệt rời đi.

Ngọc Kiều quay trở lại sân, vốn định đi tìm Bùi Cương, nhưng nàng lại nghe tin cô gia dẫn Tiểu Tiền thiếu gia đi mua binh khí.

Cửa hàng sắt mà Bùi Cương đến chính là nơi mà Ngọc Kiều đã đi mua thanh kiếm cho hắn.

Trước đây Bùi Cương có chút nghi ngờ tiệm sắt này, nhưng chưa từng có thời gian đến kiểm tra, lần này mang theo Tiền Kim Xán mua thanh kiếm làm vỏ bọc để âm thầm quan sát.

Mặt tiền của cửa hàng đồ sắt nằm ở vị trí trung tâm, nhưng không rèn sắt, vì vậy những thứ tốt để rèn sắt nằm ở vị trí xa. Và họ đến cửa hàng sắt.

Sau khi xuống xe ngựa, Bùi Cương liếc nhìn xung quanh cửa hàng sắt. Tiệm sắt ồn ào nên không có người ở gần, nhưng có nhiều sân nhỏ khép kín, là nơi nuôi nhốt gà vịt và các loại gia cầm khác.

Tiếng đập sắt xen lẫn tiếng gà vịt, ồn ào náo nhiệt, khi nói chuyện với những người bên cạnh có lẽ phải sẽ la lên.

Nhìn vào khoảng sân nhỏ bao quanh với gia cầm xung quanh, Bùi Cương suy nghĩ một lúc, và giọng nói hào hứng của Tiền Kim Xán vang lên xung quanh hắn: "Sư phụ, người muốn rèn một thanh kiếm tốt cho ta phải không?"

Bùi Cương thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía cửa tiệm sắt, khẽ gật đầu.

Sau đó, cả hai cùng bước vào cửa hàng đồ sắt, phía trước là cửa hàng và hậu viện là nơi rèn sắt,

Chưởng quầy lên tiếp đón và hỏi họ muốn tìm gì.

Bùi Cương đạm mạc nói: "Kiếm."

Chưởng quầy ngay lập tức đem bọn hắn đến kệ đặt các thanh kiếm đủ loại. Tiền Kim Xán cầm lên hết cái này đến cái khác với vẻ thích thú, còn Bùi Cương thì đứng bên cạnh một bên.

Hắn dường như đang nhìn vào thanh kiếm, nhưng âm thầm quan sát cửa hàng.

Gian hàng sắt ở sân sau rất ồn ào. Bùi Cương cũng nghe nói cửa hàng đồ sắt này nổi tiếng gần xa, nhiều người đến đây mua nên buôn bán rất phát đạt, rèn sắt ngày đêm không ngừng.

Có lẽ do đến sớm nên không có nhiều người trong quán.

Khi Bùi Cương đang âm thầm quan sát thì bất ngờ có tiếng "nổ", tiếng búa hạ xuống.

Ai đó sơ ý trượt tay, cây búa lớn trên tay rơi xuống đất.

Vào lúc chiếc búa rơi xuống đất, tai của Bùi Cương khẽ nhúc nhích, sau đó liếc nhìn chiếc búa trên mặt đất, rồi nhìn xuống đất.

Có sự khác biệt rõ ràng về âm thanh của các vật nặng rơi trên mặt đất và rơi trên mặt đất có tầng hầm. Tiếng rơi trên mặt đất nặng và ngắn, nhưng nếu phía dưới trống không thì tiếng rơi của vật nặng không chỉ trống một chút mà còn dài hơn.

Giác quan của Bùi Cương cực kỳ nhạy bén, tâm tư tỉ mỉ, lập tức nghe ra manh mối.

Có một tầng hầm bên dưới.

Hắn khẽ quay đầu lại và thu hồi ánh nhìn. Tiền Kim Xán ở bên cạnh nói: "Ta cho ngươi thêm nửa canh giờ, nếu không chọn được cái tốt, ta liền rời đi." "Đừng nha sư phụ, ta chọn bây giờ!"

Cuối cùng, Tiền Kim Xán vẫn tin rằng đắt nhất là tốt nhất. Vì vậy, hắn đã chọn thanh kiếm đắt nhất, và Bùi Cương trực tiếp trả tiền, quay về phủ.

Tiền Kim Xán đã học được một vài kiếm thuật trong hai ngày từ Bùi Cương, vì vậy sau khi trở về khách điếm, hắn bắt đầu đùa nghịch với thanh kiếm mới trong phòng.

Cả Tiền Kim Xán và hộ vệ bên ngoài cửa đều không nhận ra có người ở trong mái nhà.

Người nam nhân xem tất cả các chiêu thức của Tiền Kim Xán, sau đó cẩn thận đặt các viên ngói trở lại vị trí cũ, rồi rời khỏi mái nhà.

Nửa canh giờ sau, phủ Tổng binh.

Ngô Duy nhìn các thám tử thực hiện những chiêu thức của Tiền Kim Xán, suy nghĩ một lúc, hắn rút một thanh kiếm từ thắt lưng của hộ vệ bên cạnh mình, và kết hợp nhuần nhuyễn những động tác đó với một làn gió kiếm dữ dội.

Sau khi lặp lại hai lần này, hắn dừng lại, hơi nheo mắt nói: "Chiêu thức này quả nhiên hống hách, cũng có lực giết địch rất mạnh, nhưng nếu chỉ học hình dáng mà không biết tinh túy, dù biết trọn bộ kiếm pháp cũng chỉ là khoa chân múa tay."

Bùi Cương học ở đâu ra một hảo kiếm thuật như vậy?

"Đại nhân, mấy ngày nay thuộc hạ cũng đã dò hỏi chuyện Bùi Cương sẽ đến Kinh Thành cùng với thiên kim tiểu thư Ngọc gia. Hình như là để tìm người thân."

Việc Bùi Cương tìm người thân không phải chuyện cần che giấu, nhưng cũng không có công khai..

Ngô Duy nghe vậy liền nhìn thuộc hạ.

Lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Cương, hắn đã cảm thấy chướng mắt, chưa kể đến việc hắn đã làm hỏng việc tốt của mình hai lần. Ngô Duy cảm thấy rằng nếu Bùi Cương không bị loại bỏ, thì Bùi Cương chắc chắn sẽ trở thành vật cản trên con đường thành công của hắn.

Nghĩ đến đây, đột nhiên hai mắt hắn nheo lại, lộ ra ý xấu xa, lạnh lùng nói: "Đừng để Bùi Cương còn sống đến Kinh Thành!"

Giọng nói vừa hạ xuống, nghĩ đến nữ tử sáng chói, hắn lập tức nói thêm: "Nhưng phải lưu lại thiên kim Ngọc gia, tốt nhất đừng làm tổn thương nàng ấy."